Xe chạy ra khỏi khuôn viên đại học Dương, Nghiêm Thanh vui vẻ hỏi Cố Thanh Châu: “Chúng ta đi đâu đây?”

Xưa nay toàn là cánh mày râu dỗ dành bạn gái, song đến lượt Nghiêm Thanh thì ngược lại, không nói thì thôi, vừa mở miệng đã làm cho người đàn ông này lạnh lẽo đông chết người.

Anh vẫn tiếp tục nhắn tin và chẳng giấu ý đồ muốn bạn gái cố ý lấy lòng mình, anh chỉ trả lời sau khi đã nhắn
tin xong và cất điện thoại đi: “Đến nhà anh đi.”

Trong xe bỗng chốc im ắng hẳn, tay cô đang nắm chặt vô lăng nhưng trong đầu đang suy nghĩ miên man, sau đó mới nghe anh nói tiếp: “Mua ít đồ về nấu ăn.”

“Ăn cơm ăn cơm, được được, không thành vấn đề.”

Tuy nhiên bữa cơm này không đơn giản đến thế. Ban đầu mọi thứ vẫn ổn, sau bữa cơm thầy Cố xắn tay áo lên chủ động rửa bát, còn Nghiêm Thanh ngồi nghe radio. Gần đây cô không còn bài xích việc này nữa, dù sao đây cũng từng là niềm yêu thích vô hạn của cô, là sở thích trời ban. Lúc này, trước khi vào nội dung chính của chương trình thì sẽ phát một đoạn quảng cáo ngắn, trong đài hình như có nhà đầu tư mới, gì rượu thần kì bổ não nào đó hiệu quả tức thì, Nghiêm Thanh vô cùng khinh bỉ, một giây sau bị người nào đó ôm lấy.

Giọng anh vang lên từ đằng sau: “Đã biết sai ở đâu chưa hả?”

Hình như sắp tính sổ với cô rồi đây.

Nghiêm Thanh khôn ngoan hẳn, nghiêm túc gật đầu: “Sau này cho dù là đi đến chân trời góc bể cũng phải báo trước với anh.”

Cố Thanh Châu nhăn mày: “Không phải anh muốn kiểm soát em, bây giờ chúng ta đã ở bên nhau nên anh muốn biết có chuyện gì xảy ra với em, muốn biết rằng em vẫn an toàn. Lúc nghe em đang ở ngoài kia một thân một mình anh thật sự rất muốn đánh mông em. Nghiêm Thanh, chuyện khác anh không quản nhiều, nhưng anh hy vọng em có thể dựa vào anh. Đừng sợ anh phiền, cứ thoải mái trước mặt anh, để anh thấy được con người trong em, chỉ có mình anh biết thôi.”

Cô nhìn anh chăm chú, người đàn ông này, gia thế tốt, tương lai tiền đồ gấm vóc, không lo ăn mặc, cô thật sự không nghĩ ra trên đời này có điều gì có thể khiến anh u sầu, chuyện lớn đến mấy anh cũng sẽ coi như nhỏ nhặt, không dễ dàng nhăn mặt, biểu cảm trên mặt luôn bình thản và hững hờ vô cùng...

Song vào giây phút này đây, anh đã nhăn mặt.

Cô vươn tay vuốt ve hàng mày của anh, ừm, nói đùa: “Chỉ cần anh không kể với ai khác là được, không thì em thấy mất mặt lắm.”

Cố Thanh Châu rũ mắt nhìn cô, bắt được bàn tay đang vuốt ve anh, bất đắc dĩ nhưng không có ý trêu đùa, lẩm bẩm: “Anh thì có thể nói được với ai?”

Lúc chưa có quảng cáo trên TV cũng như mạng lưới Internet như hiện giờ, đài phát thanh từng là thương hiệu truyền thông quan trọng song bây giờ thì chỉ như gió thoảng bên tai, cho dù thường xuyên có phát thanh trực tiếp nhưng cũng không hữu dụng lắm, nói xong thì quên ngay. Ngày nay, những doanh nghiệp dùng đài phát thanh để quảng cáo cũng chỉ là những doanh nghiệp nhỏ lẻ.

Bởi nó kém hơn rất nhiều. So sánh giữa tiết mục giới thiệu của đài phát thanh với đài truyền hình, tất nhiên đài truyền hình chiếm ưu thế hơn, nhiều loại hình quảng cáo đủ thể loại, từ bình dân đến cao cấp, từ mĩ phẩm đến đồ ăn, là những doanh nghiệp có giấy chứng nhận cấp phép đầy đủ, không như bên đài phát thanh, cái gì cũng mang lên được.

Dẫu vậy Nghiêm Thanh vẫn không thích cho lắm, bây giờ những người vẫn còn duy trì nghe đài đa số là những ông bà đã già hoặc người khuyết tật, còn lại đa số là đã có nhận thức lẫn tri thức đầy đủ để phân biệt, họ sẽ chẳng thấy hứng thú đối với những quảng cáo đồ vật của đài phát thanh. Chính vì vậy, doanh thu bán sản phẩm của những doanh nghiệp vừa và nhỏ này không tăng mấy, nào là một doanh nghiệp sản xuất rượu nào đó hạ giá sản phẩm mua hai tặng một, năm mươi đơn đầu còn được tặng thẻ cào điện thoại trị giá 500, rồi thì thần dược máu hươu nào đó, thật sự cho dù là da trâu cũng giống như da thần vậy.

Mấy năm trước, Nghiêm Thanh vừa vào công tác trong đài có trao đổi vấn đề này với sếp Tô, mỗi lần nói xong đều phải chịu dựng giảng đạo rất lâu, nhưng giờ đây cô không còn quan tâm nữa.

***

Cố Thanh Châu vòng qua eo nhấc cô lên và một giây sau Nghiêm Thanh đã ngồi trên đùi anh, khiến cô hơi sững sờ. Anh tựa như người bạn già phải dựa dẫm vào cô mới có sức sống vậy, anh cụng trán cô, sau đó cúi đầu hôn lên môi, chầm chậm tiến sâu vào trong, bàn tay vòng sau lưng ép cô vào sát người anh.

Trong đầu Nghiêm Thanh như có ngàn con ngựa chạy qua vậy, chỉ có một chút lí trí còn sót lại; bên tai nghe tiếng hít thở của Cố Thanh Châu, nụ hôn của anh dịu dàng mà triền miên, khi thì tấn công khi thì mơn trớn. Nghiêm Thanh nhắm mắt đón nhận nụ hôn, vươn tay ôm cổ anh và dùng tư thế để lấy lòng đối phương, hẳn đây là tư thế anh thích.

Quả nhiên cô đoán đúng, vòng tay Cố Thanh Châu siết chặt hơn, mang theo một tiếng cười nhẹ: “Thanh Thanh.”

Giọng nói này quá gợi tình, tai Nghiêm Thanh như muốn nổ tung, trái tim đập thình thịch, suýt chút nữa thì đình công.

Kết thúc nụ hôn, cô ngả người vào ngực anh mặc anh vuốt ve vành tai của mình, vốn là nóng sắp bỏng rồi, anh càng vuốt nó càng đỏ. Và chẳng biết từ nào Cố Thanh Châu đã luồn tay vào trong áo cô, ve vuốt tấm lưng trần.

Đều là người trưởng thành, cái từ “thích” này chính là như vậy, muốn có được người, muốn chiếm lấy gười,

Nghiêm Thanh không ngăn cản, đây là người đàn ông cô cực kỳ yên tâm, từ đầu tới cuối anh đều quy củ chỉ vuốt ve một chỗ, không mở rộng bản đồ, giống như chỉ thế thôi đã cực kì thỏa mãn rồi.

Cô cười, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đong đầy yêu thương của anh nói: “Lần này em nói trước cho anh chuẩn bị, em định về nhà một chuyến.”

“Trong nhà có việc à?” Cố Thanh Châu thu tay lại, còn rất quan tâm kéo áo lại cho cô.

“Vâng.” Nghiêm Thanh gật đầu.

Cố Thanh Châu cầm điện thoại lên nhìn lịch trình, vừa nhìn lông mày đã nhăn lại: “Không khéo là bị trùng rồi,
hai hôm đó anh đi họp cùng hiệu trưởng ở tỉnh khác, không thể đi với em...”

“Cố Thanh Châu...” Nghiêm Thanh ngồi thẳng người: “Em về nhà, nhưng không định dẫn anh về, anh xoắn cái gì hả?!!”

Anh đặt điện thoại xuống nhìn cô một hồi lâu, lông mày sắp bốc hỏa luôn rồi, rất nhiều lời muốn nói nhưng không thể, chỉ có thể xoa xoa tay cô.

Áo khoác ngoài của Nghiêm Thanh có cái túi lớn, cô lấy từ trong túi ra một tấm vé số đưa cho Cố Thanh Châu, nói với anh bằng giọng điệu không thể tin được: “Trúng rồi, một trăm đồng, là của anh đó.”

“Của anh là của em.” Vẫn là câu nói đó, Cố Thanh Châu nhìn vào tay cô, bật cười: “Cất kỹ nhé, thưởng anh một nụ hôn là được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play