Hai cô gái ngồi chung với nhau mãi không nói chuyện, một lúc sau Giả Vân giơ điện thoại đưa cho Nghiêm Thanh xem: “Lại có thêm một người giống em trai mày, mắt hai mí, có muốn đến xem thử không?”

Nghiêm Thanh nhận lấy điện thoại, phóng to người trong hình, pixel không cao, nhưng vẫn có thể nhận ra vài nét tương tự với những người mà mấy năm gần đây cô tìm được.

“Tất nhiên sẽ đi rồi.” Cô nói.

Thứ Tư, vì biết được Cố Thanh Châu có tiết ở thành phố Lâm nên cô không nói chuyện đi tìm em trai với anh, một mình cô ngồi tàu. Với kinh nghiệm của mình cô nghĩ sẽ chỉ đi trong ngày, còn đồng ý buổi tối sẽ ăn cơm với anh.

Dựa theo địa chỉ Giả Vân đưa cho, Nghiêm Thanh tìm được người trong hình, là một chàng trai tuấn tú, mắt to, đứng hút thuốc trước cổng.

Sau đó là việc Nghiêm Thanh từng làm rất nhiều lần, trao đổi thông tin, kiểm tra kí hiệu lúc nhỏ trên người chàng trai có giống như trong kí ức cô không và cuối cùng là hỏi đối phương có thể cởi áo ra để cô nhìn sau lưng được không.

Thông tin trước đó rất phù hợp, lạc nhà lúc 6 tuổi, trong nhà có chị, người chị hớn hơn tầm 4 tuổi, nhà lúc đó là nhà là một tầng. Nhóc con vừa kéo áo vừa hỏi Nghiêm Thanh: “Chị là chị em à?”

Nghiêm Thanh thấy sau lưng chàng trai bóng loáng thì khẽ lắc đầu, hy vọng lại bị dập tắt lần nữa: “Không phải, chị không phải chị cậu rồi.”

Chàng trai quay đầu lại hỏi: “Sao chị biết?”

Nghiêm Thanh chỉ chỗ xương bả vai chàng trai và đáp: “Chỗ này của em trai chị có một vết bớt.”

“Ồ.” Chàng trai gãi gãi đầu, an ủi một câu: “Chị đừng từ bỏ, nói không chừng lần sau tìm được thì sao.”

Nghiêm Thanh ừm, dựa vào tường đưa cho chàng trai điếu thuốc, mình thì hút một điếu. Chàng trai nhìn thoáng qua rồi nhận lấy, tránh gió đốt thuốc lá, đứng với Nghiêm Thanh hút hết.

Nghiêm Thanh nhìn đồng hồ, sớm hơn thời gian dự kiến, có thể đến thành phố Lâm tìm Cố Thanh Châu rồi cùng về nhà.

Cô suy nghĩ rồi quyết định đổi vé tàu đi thành phố Lâm. Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng thật ra chẳng có gì quan trọng, có lẽ được anh ôm vào lòng sẽ lại tốt thôi.

Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu khó biến mất, Nghiêm Thanh lại hút thêm một điếu thuốc nữa, nhả làn khói trắng, thầm chế nhạo bản thân chưa bao giờ yếu đuối thế này... Mẹ nó, ai bảo mình chỉ tôn thờ chủ nghĩa độc thân? Thế mà chưa bao lâu đã nhung nhớ người đàn ông kia rồi? Hic, lại còn muốn ôm muốn hôn thân mật người ta nữa? Có phải còn muốn được bế lên đúng không hả? Tỉnh lại ngay tỉnh lại ngay!

Dù hút hết điếu thuốc để nâng cao tinh thần, Nghiêm Thanh vẫn không thể nào tỉnh táo được, không thể chờ được nữa, chỉ muốn gặp anh ngay lúc này, muốn anh xoa xoa đầu mình, nói mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

***

Bây giờ thầy Cố đã có thói quen kiểm tra điện thoại vài lần trước khi vào lớp, nếu có tin nhắn từ bạn gái anh sẽ cười vui vẻ, nếu không có cũng sẽ vui vẻ nhắn hỏi cô đang làm gì.

Bởi vì cười nhiều hơn trước nên trên diễn đàn của trường bàn luận rất sôi nổi, nghe nói từ chuyện sinh viên xuất sắc nhất của đại học Dương đã chuyển qua thầy Cố mỉm cười. Số lượng sinh viên đi học rất đông, vốn dĩ chỉ đến xem dung nhan của thầy, nào ngờ vì thầy Cố giảng bài quá tốt, cho dù không phải sinh viên chuyên ngành cũng nghe say sưa ngon lành, sau đó mới đột ngột bừng tỉnh nghĩ sao bản thân lại đến đây, phi nước đại đến sau thầy Cổ, lén ngắm anh mỉm cười mới mãn nguyện rời khỏi lớp.

Không chỉ là đại học Dương, ngay cả anh em đại học Lâm cũng bắt đầu rục rịch. Song Cố Thanh Châu không quan tâm lắm, ngồi vào xe nhắn tin cho bạn gái: “Anh sắp lái xe rồi, tối nay em muốn ăn gì nào?”

Bình thường điện thoại của anh luôn có dự báo thời tiết sớm, hôm nay được báo tuyết rơi trên toàn tỉnh, nhiều phương tiện như tàu hỏa phải tạm ngừng hoạt động, máy bay cũng hoãn cất cánh, có thể thấy là đã bước vào mùa tuyết lớn chưa từng thấy.

Cố Thanh Châu nghĩ ngợi, nhắn cho Nghiêm Thanh thêm một tin nữa: “Có thể đường không đi nhanh được, em đừng chờ anh, ăn gì đó trước đi. Anh đến rồi mình ăn cháo sau nhé.”

Tin này nhắn đến lúc Nghiêm Thanh đang đứng ở ga tàu, cô dùng tay áp vào bát mì nóng. Nhìn tuyết rơi ngoài trời rồi lại nhìn màn hình điện tử đang hiện số hiệu tàu, cô ngẫm nghĩ rồi quyết định vẫn nên gọi cho anh một cuộc.

Cô nói: “Alo Thanh Châu, anh lái chậm thôi nhé. Đừng vội, em cũng đang có tí việc chưa thể quay về ngay được.”

Thầy Cố còn chưa lên đường cao tốc, dừng lại hỏi cô: “Em đi đâu vậy?”

Nghiêm Thanh nhìn miếng thịt bò cực lớn vẽ trên tô mì tôm, chẹp chẹp miệng, mũi chua chua: “Đi thành phố Biệt tìm em trai, nhưng vẫn không có kết quả.”

Thành phố Biệt, Cố Thanh Châu lập tức nhớ lại dự báo thời tiết.

“Tàu đã ngừng chạy rồi, sao em về được?” Anh rất ít khi đến đó, bắt đầu quay đầu xe đổi tuyến đường, may là không xa lắm. Năm ngoái thành phố Lâm mở đường cao tốc đến thành phố Biệt, hai thành phố cách nhau tầm 400km.

Lúc Nghiêm Thanh còn chưa trả lời vấn đề này thì Cố Thanh Châu đã chạy trên đường cao tốc, có điều đích đến không phải là thành phố Dương mà là thành phố Biệt. Trong điện thoại giọng cô rõ ràng sắp khóc, anh dặn cô không có việc gì thì ở trong phòng chờ đợi anh, tránh bị cảm lạnh.

Cố Thanh Châu khẽ gọi cô: “Nghiêm Thanh.”

Nghiêm Thanh: “...”

“Em đợi điện thoại của anh, anh chưa tới thì đừng có ra ngoài, mua gì đó ăn lót dạ trước. Và cũng đừng chơi game trên điện thoại, lỡ hết pin anh không liên lạc với em được.”

Phòng chờ có rất nhiều hành khách vì lỡ chuyến mà phải ở lại, sẽ không có người nào để ý một cô gái đang ăn mì tôm ở một góc nhỏ vắng vẻ, vừa ăn vừa khóc, cảm thấy mình càng sống càng yếu đuối.

***

Như dự báo, đường xá quả thật rất khó đi, Cố Thanh Châu đi mất sáu tiếng, trên đường gặp phải ba vụ tai nạn giao thông, cuối cùng đến 9 giờ mới có thế xuống đường cao tốc. Anh dừng lại, dùng bàn tay đang nắm vô lăng run run gọi điện thoại cho Nghiêm Thanh, điện thoại mới tít một tiếng đã được kết nối.

Anh nói: “Anh sắp đến rồi.”

Nghiêm Thanh dạ: “Anh lái xe cẩn thận.”

Sau khi cúp điện thoại Cố Thanh Châu thở dài, có thể xác định vừa rồi cô nàng đã khóc.

20 phút sau anh dừng ở cổng tàu lửa, tuyết rơi rất dày, trên đường đều là xe rải muối, anh gọi điện thoại cho Nghiêm Thanh: “Em ra đi, đi từ từ thôi, anh đứng ở cửa chờ em.”

Lúc đứng lên Nghiêm Thanh mang theo túi với điện thoại hơi choáng váng, đại sảnh đợi xe ở đây vẫn ồn ào như ban đầu, nhưng cô khác với những hành khác phải dừng lại nơi đây không biết khi nào mới có thể xuất phát, cô có thể đi khỏi đây rồi, có người đến đón cô, vì cô mà đến.

Một lần nữa, cô không kiềm chế được đưa tay ra đếm, trên đời này có ai tốt với cô như thế không?

Không có, ngoại trừ người đàn ông tên Cố Thanh Châu đang chờ bên ngoài kia thì không còn ai cả.

Cô chạy như bay ra ngoài, dùng hết tất cả công phu chạy ra cổng bảo vệ, phía xa ngoài kia có một người đàn ông cao lớn đang đứng chờ cô, giữa khoảng không trống trải. Anh chỉ mặc áo len, áo khoác vắt trên tay, vẫy tay gọi cô. Nghiêm Thanh không còn quan tâm gì nữa chạy một mạch đến ôm lấy anh, một mực ôm chặt không rời, cảm giác được Cố Thanh Châu lấy áo khoác bọc cô lại.

Lại ngẩng đầu, vẫn là gương mặt dễ nhìn của anh, chỉ là bây giờ có hơi nghiêm túc, không nở một nụ cười, nhìn cô chăm chú như trút được gánh nặng.

“Mình về nhà thôi.” Anh nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play