Hiếm khi được nghỉ nên Giả Vân hẹn cô bạn Nghiêm Thanh đi ăn tôm: “Tao biết bây giờ mày không phải đi làm cũng chẳng cần phát trực tiếp nữa, hẳn là rất rảnh.”

Nghiêm Thanh: “Chị hai ạ, nói mấy câu dễ nghe đi được không?”

Cô cảm thấy mình có thể làm bạn thân với cảnh sát Giả này hẳn là do cả hai đều độc mồm độc miệng như nhau.

Không khí trong quán ăn rất náo nhiệt, một lát sau chợt vang lên một giọng nữ hét to như sư tử gầm, vỗ bàn đứng bật dậy chỉ vào cô gái buộc tóc đuôi ngựa ngồi bên cạnh: “Nghiêm Thanh, mày không có óc à, chuyện quan trọng
thế mà giờ mới nói với tao? Bữa hôm nay mày bao, không thì nghỉ chơi luôn!”

Nghiêm Thanh kéo Giả Vân ngồi xuống, phẩy ngón tay đang chỉ mình đi: “Chỉ vừa xác nhận quan hệ mấy ngày trước thôi, mày là người đầu tiên biết đấy, lần này tao
không bao đâu.”

Giả Vân nghe thấy mình là người đầu tiên, lập tức dịu xuống: “Được thôi, tao bao, chúc mừng mày thoát kiếp ế và câu được con rùa vàng về sau biến thành phượng hoàng.”

Mấy câu nói này của Giả Vân không hề làm Nghiêm Thanh tức giận, thử người khác nói xem thử, chắc chắn không phải là ý này.

Cảnh sát Giả thật lòng nghĩ cho bạn thân của mình. Hồi trước có sắp xếp mấy buổi xem mắt, tất cả đều do cô tỉ mỉ lựa chọn mấy anh chàng trong sở cảnh sát, ngoại hình ưa nhìn, giá trị nhan sắc cao, nhưng Nghiêm Thanh lại không thích, nói đời này không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương nữa. Sau này, cảnh sát Giả đành buông tha việc làm bà mai, ai biết tình thế xoay chuyển, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vậy mà Nghiêm Thanh tìm được người như thầy Cố, hợp thành long phượng với người ta!

Giá trị nhan sắc với trí tuệ của người kia không cần dùng đầu cũng nghĩ ra được.

Giả Vân nhanh chóng bóc vỏ tôm, cười khà khà: “Chúng mày đến giai đoạn nào rồi? Có tính toán gì cho tương lai không? Đừng nói mày vì một lần giẫm phải bãi phân trâu nên tính cả đời không kết hôn đấy?”

Nghiêm Thanh cướp tôm trên tay người kia bỏ vào miệng: “Bây giờ nói đến vấn đề này thì còn hơi sớm.”

Tay Giả Vân ngừng lại, thế mà cô nàng này không từ chối, có hy vọng!

Sau đó không cần hỏi, dù sao thì thầy Cố kia chắc chắn có thể thuyết phục được cô nàng này.

Giả Vân cảm thấy dễ chịu hơn, nói: “Nếu có thể tìm được em trai mày thì cuộc sống khổ cực của mày có thể hoàn toàn chấm dứt rồi.”

Nghiêm Thanh cụng ly rượu với cô bạn: “Ừ, tao đang đợi đến ngày đó đây, cám ơn mày mấy năm nay đã giúp tao nhiều như vậy.”

“Ơn nghĩa gì.” Giả Vân nghĩa khí không thèm để ý: “Chờ tao tìm được em trai có vết bớt hình trăng cho mày được rồi hẵng tính.”

Đây là một bài toán chưa tìm được đáp án, dường như rất khó để tìm ra được lời giải.

Rượu mạnh, uống vào như đốt cháy dạ dày, Nghiêm Thanh lại khó say, bất giác nghĩ đến việc trong nhà vệ sinh của buổi triển lãm anime hôm đó, cô thấy được vết
bớt hình mặt trăng. Nhưng đó là con gái, lại là em gái Cố San San của Cố Thanh Châu, sao có thể được chứ?

“Mày nói xem...” Cô hỏi Giả Vân: “Trên đời này liệu có xuất hiện hai vết bớt giống nhau như đúc được không?”

“Sao có thể được.” Giả Vân vỗ đầu cô: “Tẩu hỏa nhập ma à? Thai song sinh cũng không thể có ngoại hình như đúc huống chi là vết bớt.”

“Mà khoan đã...”

“Có phải mày gặp ở đâu rồi phải không?”

Nghiêm Thanh gật nhẹ: “Tao thấy em gái của Cố Thanh Châu cũng có vết bớt y hệt.”

“Mày có nhìn nhầm không đấy?” Tất nhiên Giả Vân không thể tin nổi, người khác thì chưa chắc, nhưng mà đó là nhà họ Cố, là nhà giàu sụ ở thành phố Dương này.

Cũng vì không thể xác định được nên Nghiêm Thanh mới có thể suy nghĩ lung tung, thật ra cô mới chỉ nhìn thấy vết bớt trên người em trai một lần. Còn nhớ mùa đông năm ấy, mẹ cô tắm cho em trai ở nhà tắm, cô bưng nước sôi đi vào, mới vội nhìn thoáng qua đã bị đuổi ra ngoài. Bao năm trôi qua, cô vẫn luôn tìm vết bớt đấy trên người mấy chàng trai cô thấy, bỗng dưng lại thấy vết bớt đó trên người Cố San San, có cảm giác mờ mịt.

Cô không tiện hỏi Cố Thanh Châu mấy thứ này, nói cái gì chứ? Nói em gái của anh có khả năng là em trai của mình ư?

Ai mà tin được? Chuyện cười chắc?

Nhưng lỡ như nó được nhà họ Cố nhận nuôi thì sao? Liệu có thương con bé đến vậy? Kiểu nhà giàu ấy không phải luôn trọng nam khinh nữ ư? Nhưng vừa nhìn đã biết từ bé Cố San San đã được người nhà yêu thương chiều
chuộng như con ruột.

“Aiz, không nghĩ nữa.” Nghiêm Thanh phất phất tay như đuổi ruồi, lại cụng chén với Giả Vân, uống nhanh thôi, uống xong rồi về nhà.

Cuối cùng bàn bạc đêm nay Giả Vân ngủ lại nhà Nghiêm Thanh, hai người vui chơi giải trí đến mười một giờ mới về. Trên đường về Nghiêm Thanh nhận được một cuộc điện thoại của thầy Cố, bên cạnh là Giả Vân đang cười khà khà, vô cùng bỉ ổi: “Sau này tao không thể tùy ý đến đây được rồi, nếu đúng lúc mày với thầy Cố đang ấy ấy... hô hô, bị tao cắt ngang thì có vẻ không tốt lắm.”

Nghiêm Thanh bị cô nàng nói đến mức cũng ngượng, vỗ một cái thật mạnh vào lưng: “Mày nói lung tung gì đấy hả, trong đầu mày đang vẽ bậy cái gì đấy hả, tao với anh ấy yêu đương trong sáng.”

“Trong sáng cơ à?”

“Ừ.” Nghiêm Thanh cứng miệng cãi lại, kì thật trong đầu cô cũng đang tưởng tượng đến một chuyện, đêm đó Cố Thanh Châu đặt cô trên sô-pha nhà anh.

***

“Ai đấy?” Đang nghĩ ngợi, Giả Vân mới vừa rồi còn mềm oặt dựa vào người Nghiêm Thanh đã lập tức bật về phía trước, khi quay lại còn kéo theo một người, mượn ánh đèn hiu hắt của khu nhà mà Nghiêm Thanh thấy rõ người này là ai.

“Trần Kì?” Cô kinh ngạc, nó vào bằng cách nào?

Thằng nhóc thoát khỏi tay Giả Vân, Nghiêm Thanh để Giả Vân lên tầng trước, cô biết người này.

“Thì ra tất cả phụ nữ các chị đều như nhau! Mấy người thích tiền đến vậy ư?” Trần Kì trừng mắt dữ dằn với Nghiêm Thanh.

Nghiêm Thanh sững sờ, lập tức hiểu được, việc này ai ai cũng biết, chồng cũ còn không quản đường xá xa xôi đến dạy dỗ cô, nhưng người này lấy thân phận gì?

Nghiêm Thanh đau đầu, cảm thấy mình uống phải rượu rởm rồi.

“Em... em chờ một chút.” Cô xoa xoa đầu.

Một giây sau, Trần Kì lao đến, thanh niên kích động một chút đã sáng tỏ. Nghiêm Thanh lùi lại một bước, sầm mặt: “Em đứng đó đi.”

“Thật ra có một số thứ không nên nói ra thì tốt hơn.”

Trần Kì: “...”

“Chị nói thật.” Nghiêm Thanh vỗ vỗ chàng trai: “Em biết không, thật ra chị là một người cực kì ham hư vinh, chị thích người có tiền. Có gì sai à, anh ấy chưa cưới, chị chẳng đáng bị xã hội lên án, ai cũng không có tư cách nói chị, bất kì người nào.”

Cô quan sát Trần Kì, cuối cùng cũng biết được tại sao thằng nhóc này lại chạy từ thành phố Lâm sang thành phố Dương.

***

“Người vừa rồi là ai đấy?” Sau khi Nghiêm Thanh vào nhà, Giả Vân vắt chân lên ghế hỏi cô.

Nghiêm Thanh bất lực vung vẩy tay, thầm nghĩ mình chà đạp tâm hồn thằng bé liệu có bị báo ứng không?

Hốc mắt Trần Kì rưng rưng thất vọng thoát khỏi tay cô bỏ đi để lại Nghiêm Thanh đứng trong hiên và mãi lâu sau mới chầm chậm quay về. Bấy giờ, Giả Vân hình như đã nhớ ra, thốt á lên: “Có phải người lần trước tao đưa cho mày ở thành phố Lâm...”

“Chính là nó...”

Giả Vân huých Nghiêm Thanh: “Số mày đào hoa ghê!”

“Tao đuổi nó đi rồi, có lẽ sẽ đau lòng thật lâu đấy. Vốn dĩ tao nghĩ sẽ làm một người chị cả quan tâm nó, bây giờ tao bị nói là ham tài, quả thật quá đả kích.”

“Thật sự chả còn cách nào khác, là ai thì cũng sẽ chọn thầy Cố thôi.” Giả Vân lắc đầu: “Mà nó mới bao nhiêu tuổi chứ? Tình chị em cũng chấp nhận được chắc?”

“Không gặp không nên duyên, nhóc con kia rất tốt, tự lực cánh sinh, tao cảm thấy nó như em trai của tao nên vẫn luôn giữ liên lạc. Giờ thì chắc khó mà liên lạc được nữa, hi vọng sau này nó có thể sống tốt.” Nghiêm Thanh thở dài, không ngờ mình cũng có ngày này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play