Nghiêm Thanh hơi khó hiểu, kể từ khi về nhà hôm ấy thầy Cố vẫn chưa chủ động nhắn một tin nào với cô, cô nhắn tin cho anh cũng không nhận được hồi âm, hẹn anh ăn cơm lại bảo bận! Cực kỳ, cực kỳ lạ! Nghiêm Thanh nghiêm chỉnh nhớ lại, sực nhớ ra hôm đó mặt mũi Cố Thanh Châu lạnh tanh, hình như cố ý không thèm để ý đến mình...
Không đúng...
Không phải là không để ý, nếu không để ý thì sao lại chạy đi đón cô?
Cho nên...ừm, thầy Cố giận rồi à?
Mà giận cái gì đây?
Nghiêm Thanh vò đầu, nhìn tin nhắn WeChat được gửi đi từ 20 phút trước mà vẫn chưa có hồi âm mà khẽ thở dài.
Tuyết lớn, cả đất trời đều phủ lên mình một màu trắng toát, Nghiêm Thanh ló đầu ra nhìn qua thêm rồi nhấn chờ thang máy xuống tầng hầm lấy xe. Hầu hết ô tô ở đây đều rất được, chỉ có cái xe nát của cô chiếm độc quyền một chỗ, hẳn là nhiều hàng xóm đi qua đều sẽ hiếu kì ai lại đi mua chỗ đỗ xe Harry đỏ, chỗ đỗ xe còn đắt hơn xe gấp mấy lần.
Nghĩ đi nghĩ lại càng buồn cười hơn, Nghiêm Thanh huýt sáo đi về phía chiếc xe mình rồi lái xe thẳng đến đại học Dương.
Hai hàng cây trên đường Tư Minh đã phủ màu tuyết trắng, những cô cậu học trò chuyện trò rôm rả cả con đường, tuyết trên cành rơi xuống đầy người họ, rồi tiếng hò reo tràn đầy hơi thở tuổi trẻ và cả tiếng cười đùa đuổi bắt nhau ồn ã. Nghiêm Thanh nhìn thấy từ xa, đi qua nhấn còi, tuyết lại rơi xuống, đám sinh viên không kịp chạy nên tuyết phủ đầy mặt, lạnh đến mức muốn gào thét.
Cô tranh thủ nhấn chân ga, lái xe vào trường tìm người.
Xe của Cố Thanh Châu vẫn đỗ tại chỗ cũ, cô giận dỗi giơ chân đá vào xe hai cái, không may bị người ta nhìn thấy.
“Em đang làm gì thế hả. Mau lại đây, để tôi xem là sinh viên khoa nào.” Trưởng khoa Vương mặc áo phao lông vũ đứng dưới tuyết cao giọng, hình như đầu trọc không thể giữ ấm được nên đội một cái mũ len, trông đáng yêu vô cùng.
Nghiêm Thanh quay lại, vẻ mặt y hệt sinh mắc lỗi bị bắt tại trận, cười hì hì chào trưởng khoa Vương.
Ông ấy thấy quen quen, hai giây sau lập tức chỉ vào cô: “Em em em...”
“Đúng ạ, là Hắc Diện Mao Hài lần trước đã đến dự tọa đàm ạ.” Lúc Nghiêm Thanh nói ra nickname đang bị người ta chửi bới trên mạng của mình, trong lòng như trải qua cả thế kỉ.
Trong lòng trống trải, ngẫm lại không lâu trước đây mình còn được trường mời đến diễn thuyết...
Trưởng khoa Vương biết một số chuyện của cô và có xem mấy diễn đàn sinh viên, xấu có tốt có. Cả đời ông dạy học trong trường nên thật sự không hiểu quy tắc ngoài xã hội bây giờ, nhưng được cái ông nhìn người rất chuẩn, ánh mắt cô gái này rất tốt, thấu hiểu, không có ý xấu.
“Em tìm...” Nhất thời ông không đoán ra được cô tới tìm ai, chỉ nhớ mang máng hình như có người nói cô quen biết con trai thứ hai nhà họ Cố.
“Cháu đến tìm Cố Thanh Châu ạ.” Nghiêm Thanh ngại ngùng thu chân lại: “Anh ấy đang ở nhà nào vậy thầy?”
“Cháu chờ một lát, tôi xem thử.” Trưởng khoa Vương cúi xem sổ công tác trong tay rồi trả lời cô: “Giờ nó đang có tiết ở tòa nhà Đồng Tâm.”
Nghiêm Thanh vâng một tiếng: “Vậy cháu đi dạo quanh đây đợi anh ấy.”
Cô tạm biệt trưởng khoa Vương, giẫm bước lên tuyết đi thật xa sau đó từ từ chạy nhanh lên, nhanh chóng đến xem lúc thầy Cố lên lớp thì như thế nào.
Hà hà, “lão học giả”, nhất định là “lão học giả”.
Trưởng khoa Vương thì thầm: “Hai chúng nó bắt đầu khi nào...”
Nói đến đây ông chợt ngừng lại và sực nhớ ra điều gì đó, chính là vào mùa hè đó, thầy Cố đứng trên đường Tư Minh bỗng nhiên đổi ý muốn đến giảng đường với ông. Chính là hôm đó cơm nước xong xuôi thầy Cố chủ động muốn đưa con bé về nhà. Là một thời gian trước đây tâm trạng thầy Cố không tốt đã đi cắt tóc. Là lần gần đây nhất tâm trạng thầy Cổ luôn vui vẻ nở nụ cười...
Trưởng khoa Vương đứng đó vỗ vỗ trán, thì ra là như vậy!
***
Đồng Tâm là tòa nhà kiến trúc nổi bật của đại học Dương, tầng một có quán cà phê và một hành làng dài, bước vào sẽ thấy có nhiều sinh viên tụm lại với nhau đang trao đổi bài, trên bậc thang có đánh dấu cẩn thận trơn trượt. Nghiêm Thanh lên tầng ba, đứng ngắm mình trước gương, thấy mình trông hơi ngốc thì cười hì hì.
Thật ra không khó tìm, chưa đến lớp đã nghe tiếng anh đang giảng bài. Toàn bộ sinh viên đều đang tập trung nghe anh giảng, mấy hàng đầu còn bị chen lấn, không có một sinh viên lười biếng nào ngủ gật, nghe rất chăm chú, chốc chốc lại làm vài nét phác họa “đóa hoa” của trường.
Tiết học thế này thú vị ghê!
Nghiêm Thanh đội mũ lên đầu, đi vào từ cửa sau và ngồi ở hàng cuối, hai sinh viên ngồi đằng trước có dáng người hơi to nên vừa vặn che khuất cô. Cô cứ đấy nghe thầy Cố giảng chuyên ngành hết nửa tiết học, cẩn thận núp sau lưng hai bạn sinh viên, thỉnh thoảng ló đầu ngắm người đàn ông đang đứng trên bục giảng. Và lúc anh không để ý, cô nháy mắt ra hiệu mấy cái, làm thế mấy lần thì bị bắt, mắt anh sắc bén tựa chim ưng phóng về phía cô, làm cho mấy sinh viên hàng cuối sợ nơm nớp.
Anh nhìn đăm đăm về phía cô, sau đó bình tĩnh dời mắt đi, giảng đến từng phần thì ngừng lại đặt câu hỏi, gọi hai hàng sinh viên trước mặt Nghiêm Thanh đứng lên trả lời, sinh viên nữ đó run run nên nói năng hơi lộn xộn. Cô ngồi đằng sau lén kéo áo cô bé đọc đáp án, còn ra vẻ thấy chết không sờn: “Đừng sợ, run cái gì chứ? Thầy Cố cũng đâu ăn thịt bạn.”
Vất vả một lúc cuối cùng đã trả lời xong, Nghiêm Thanh lại thò đầu ra cười với thầy Cố. Cố Thanh Châu cúi xuống nhìn giáo án, sau đó ngước mặt lên nhìn cô rồi lại cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay.
Cuối cùng cũng hết giờ, anh dặn dò cuối tiết, mấy sinh viên hiếu học cầm sách đến nhờ anh chỉ dạy mấy vấn đề. Nghiêm Thanh vẫn ngồi ở chỗ cũ ngắm anh, đến khi tất cả sinh viên đã ra về hết cô mới bước xuống, và khi nhìn thấy vẻ mặt không muốn nói chuyện với mình của anh, cô bèn chủ động dọn dẹp đồ, nắm tay anh lấy lòng.
Cố Thanh Châu nhận lấy đồ, nhưng mím môi không nói gì.
Nghiêm Thanh đi đằng sau trêu chọc: “Cố Thanh Châu ơi, lúc nãy em ngồi ở đó ngắm anh, thấy anh đẹp trai quá đi! Nếu em có giảng viên như anh, chắc chắn mỗi lần thi em sẽ được điểm cao cho mà xem. Mà trong lớp anh sinh viên nữ chiếm đa số nhỉ, được ngắm anh mỗi ngày, đâu có giống em, hẹn anh ăn cơm cũng khó khăn.”
Cố Thanh Châu chợt dừng bước ngoảnh lại nhìn cô, Nghiêm Thanh quan sát bốn phía, thấy không có ai mới lao lên ôm cánh tay anh, vừa đi vừa lắc: “Anh đừng giận nữa mà, sau này em không dám nữa đâu.”
Rốt cuộc thì thầy Cố chỉ biết thở dài, nhượng bộ kéo cô nàng vào lòng.
Lời đồn đại anh chẳng buồn để ý, nhưng anh lại sợ duy nhất một điều, chính là cô gái này gặp phải nguy hiểm. Tuyết lớn như thế, nhiệt độ lại thấp, một thân một mình đến thành phố khác, lỡ như xảy ra chuyện gì thì anh phải làm sao đây? Trước đây cô chỉ có một mình, đi đâu, làm gì không có ai quan tâm, nhưng bây giờ đã có anh, có phải anh nên sửa lại tật xấu này của cô không?
Anh có thể bảo vệ cô chu đáo, nhất định anh sẽ làm được.
***
Hai người xuống tầng một, rất nhiều sinh viên đang mua đồ uống trong quán cà phê cùng với mùi thơm của bánh tart trứng nhẹ bay ra. Cô nhìn anh, bàn tay đang nắm lấy buông ra, khóe miệng cong cong của thầy Cố chợt sững sờ, hai tay bắt lấy tay cô, nhéo tay cô trừng phạt, dẫn cô đi qua đám sinh viên trong quán cà phê.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT