Trước đây cảm thấy cuộc sống quá bận rộn, bận đến mức không kịp dừng lại thưởng thức những thứ xung quanh, nhưng bây giờ dừng lại đột ngột lại cảm thấy hơi sợ hãi. Cũng may sự sợ hãi đó không ở trong cô quá lâu, thầy Cố giống như con giun trong bụng cô, mặc dù nói ra thì có vẻ buồn nôn nhưng cho dù là giun thì anh cũng là con giun đẹp trai. Anh cứ như thần vậy, bấm ngón tính toán, thật sự không cho Nghiêm Thanh một chút thời gian rảnh rỗi nào, theo như anh nói, tập trung yêu đương hẹn hò.

Anh gọi điện thoại cho cô: “Có hứng thú tham dự triển lãm anime với anh không? San San có hoạt động ở đó, con bé đưa cho anh hai vé.”

Nhớ đến cô bé hoạt bát ấy, Nghiêm Thanh rất muốn tới gần, có lẽ càng thiếu cái gì thì càng muốn cái đó, giống như đến càng gần càng tốt vậy.

Cố Thanh Châu đến đón cô, gần đây Nghiêm Thanh không phải đi làm nên không được lái xe làm cô hơi ngứa tay, mở cửa nói Cố Thanh Châu qua ngồi ghế phụ,
đạp ga phóng xe thẳng ra ngoài. Từ nhà cô đến chỗ triển lãm phải đi qua đường quốc lộ, xe cộ không nhiều lắm, cửa kính xe hạ xuống thoải mái.

Anh yên lặng ngồi một bên, cảm giác không có đất dụng võ, cũng không biết cô nàng học lái xe ở đâu đây, ài...

“Cố Thanh Châu, bằng lái xe của em là A1.” Dừng đèn đỏ, Nghiêm Thanh đột nhiên nói với anh.

Không phải là huênh hoang, mà là bất đắc dĩ.

Cố Thanh Châu ngoảnh sang nhìn cô, góc nghiêng của Nghiêm Thanh rất đẹp, làn da trắng trẻo hôm nay lại mặc thêm áo len màu trắng nên trông hai người như mặc đồ đôi vậy.

“Em cố gắng lấy được bằng lái rồi theo người ta lái xe đường dài, lại mua cho thầy mấy gói thuốc lá với mời ăn cơm, thành ra nếu được đi cửa em đi, đi một chuyến có thể kiếm mấy trăm đồng. Suốt ba năm đại học, em đều lái xe mỗi khi kì nghỉ đến, cho nên em mới lái trâu như thế.” Cô nhìn bàn tay mình rồi đưa ra trước mặt Cố Thanh Châu: “Cũng vì thế mà vết chai nhiều hơn.”

Người đàn ông im lặng nắm tay cô, thầm than trong lòng.

Đèn xanh, Nghiêm Thanh rút tay lại, hơi hờn dỗi lầm bầm: “Đợi khi nào em tìm được em trai, em sẽ đánh nó một trận cho chừa. Khóc cũng thừa, nhất định phải đánh một trận tơi bời, đến lúc đó anh phải giữ chặt nó cho em. Em sợ nó lớn lên to cao quá em không đánh nổi, mặc dù lúc bé nó rất ngoan nhưng lớn lên như thế nào thì ai biết được.”

“Ừ.” Cố Thanh Châu gật đầu đồng ý: “Nhất định sẽ giữ nó cho em.”

Nghiêm Thanh bật cười: “Tên trộm anh còn không đuổi kịp, thế mà còn đòi đánh nhau? Thôi đi.”

Hôm nay Cố Thanh Châu đeo một cái đồng hồ mới, dây đồng hồ làm bằng da trâu, đánh thế nào cũng không thể đứt được, anh củi đầu nhìn mặt đồng hồ, anh làm được mà.

Cô nàng bật cười thành tiếng, vâng vâng vâng, anh làm được làm được.

***

Đến trung tâm triển lãm, bên trong đều là những trang phục quái lạ và khi Cố Thanh Châu đi mua nước Nghiêm Thanh nhận được một cuộc điện thoại. Từ khi bị cư dân mạng bóc trần cuộc sống đến nay, trung bình mỗi ngày cô sẽ nhận được năm cuộc gọi từ chồng cũ, đây là lần đầu tiên cô nhận máy.

“Alo...” Mấy giây đầu Tiền Hoa có vẻ không tin cô sẽ bắt máy, sau đó lấy lại tinh thần, nói chuyện vô cùng lưu loát: “Nghiêm Thanh, mẹ nó, cô thật sự bay lên cành cao làm phượng hoàng rồi đấy hả, sao lại không nhận điện thoại của tôi, cô...”

“Này lão Tiền,” So với việc đối phương ăn nói nóng nảy, Nghiêm Thanh chỉ dửng dưng đáp trả: “Ăn nói cho cẩn thận, anh nói nặng thêm lần nữa xem.”

“...” Tiền Hoa im bặt, phong thái đàn ông vừa rồi không biết bốc hơi đi đâu hết, biến thành bộ dạng cún con vẫy đuôi nhỏ nhẹ nói với cô: “Vợ ơi, hôm đó anh tìm em, bảo vệ không cho anh vào, sao em không nghe điện thoại của anh vậy? Anh có nghe nói đến chuyện kia, có phải em nên cho anh một lời giải thích không nhỉ? Ui chà chà, anh không tức giận, em bực mình với anh làm gì chứ?”

“Muốn bà đây nhắc lại thêm mấy lần nữa anh mới thôi hả? Không lẽ ly hôn là giả? Tôi cần phải giải thích gì với anh chắc?” Nghiêm Thanh nhăn mặt, xem chừng Cố
Thanh Châu đi đến từ xa xa.

Bên kia điện thoại giọng điệu như chịu oan ức, gọi một tiếng vợ ơi: “Hôm đó anh có gặp gã đại gia họ Cố, thực sự em với hắn ta cùng...”

“Anh lặp lại lần nữa tôi nghe,” Giọng Nghiêm Thanh bỗng dưng lạnh hẳn đi, đứng bên cạnh xe châm một điếu thuốc: “Tiền Hoa, anh nói lại anh gặp ai? Dám nói dối
tôi nửa chữ tôi đánh anh đến mẹ anh cũng không nhận ra đâu đấy.”

“Thì là gã đại gia họ Cố đó!” Tiền Hoa cũng cứng không kém: “Dáng người cao to nhưng vẫn kém anh lắm! Mẹ nó hắn đánh anh! Hắn đánh anh đến đổ cả máu mà em còn muốn đánh anh nữa hả? Mẹ nó, anh lớn đến từng
này tuổi rồi chưa lần nào người ta đánh đến chảy máu, chỉ có em với hắn ta thôi đấy, hai người các em về sau còn định làm vợ chồng đánh kép đúng không hả? Anh đi bệnh viện khám, bác sĩ nói hắn ta ra tay quá độc ác em có biết không! Nghiêm Thanh, anh cho em biết, một ngày em là người nhà họ Tiền thì cả đời là người của nhà họ Tiền, đừng nghĩ anh sẽ buông tha em!”

“Ồn ào quá!” Nghiêm Thanh gầm nhẹ một câu: “Đánh trúng chỗ nào của anh mà anh dông dài vậy!”

“Anh chảy máu mũi!”

“Mẹ mày cút xéo ngay cho bà. Bà đây không rảnh, lần sau gặp lại có đánh màu không mày tự biết đi, cút!” Nghiêm Thanh kéo tên người này vào danh sách đen, lúc Cố Thanh Châu vừa bước đến thì nở một nụ cười, chủ động cầm tay anh lên nhìn.

Cố Thanh Châu đưa cho cô cốc trà nóng, tay hai người đan vào nhau, trước mắt mọi người trong triển lãm anime cầm tay cô bước vào.

***

Hôm nay Cố San San đứng ở trạm xe mô hình trong trò chơi, chờ một lát nữa sẽ có buổi kí tặng fan, có điều trước đó muốn nói chuyện với mấy người bạn, có một em gái bị trễ máy bay không đến kịp, cô đến thay cô ấy chụp vài tấm ảnh.

Cố Thanh Châu gọi điện thoại cho em gái, hỏi: “Em ở đâu đấy?”

Đúng lúc Cố San San vừa chụp ảnh xong, đứng trên bậc thang: “Anh nhìn ai mà đẹp nhất trong đám người thì đó chính là em gái anh á, đừng có mà tìm không thấy đấy!”

Người bên cạnh Cố Thanh Châu cười cười, anh cúp máy, dắt tay Nghiêm Thanh đến, Cố San San nhất thời im lặng.

Anh cả không nói trước là sẽ dẫn người ta tới, từ khi bắt đầu chơi cosplay đến nay chỉ cần có thời gian rảnh anh luôn đi một mình đến chơi với mình. Cố San San có cảm giác lãnh địa của mình bị người khác xâm chiếm nên không thoải mái chút nào.

Lại nhìn hai người này, tay trong tay, mùi yêu đương ngập mặt, có mùi giấm chua bắt đầu bốc lên.

Cố San San hừ hừ, không nói lời nào, tỏ vẻ khó chịu, thu hút cái nhìn của người ta.

Nghiêm Thanh cười cười chỉ váy trên người cô nàng, thật sự giống như trên mạng, như công chúa, phong cách trang điểm lại tinh ranh, vô cùng vô cùng đẹp.

Cô đưa ly trà nóng cho cô gái nhỏ: “Anh em cố ý mua cho em đấy.”

Cô gái nhỏ nghe xong, hiếm khi nhận lấy.

Cô nàng luôn vậy, thích hay không thích viết hết lên mặt, nghe nói là tự mình phấn đấu lên đến chức quản lý nhân sự của tập đoàn Cố thị, sao có thể thích làm gì thì làm như thế này được nhỉ?

Nghiêm Thanh nghĩ đến mình bị hãm hại mấy ngày nay, bạn bè đứng về phía cô thật sự rất ít, trong đó lại có một coser không sợ đắc tội người ta, đăng lên trang cá nhân của mình: “Nếu người ấy là kẻ thứ ba thì tôi chặt đầu xuống cho mấy người làm bóng đá.”

Thực sự là... khiến người ta yêu thích vô cùng.

Sau khi giúp đỡ bạn bè xong, Cố San San chuẩn bị đi đổi trang phục, từ chỗ vắng người cô lấy ra một cái bọc đồ lớn. Đi về phía nhà vệ sinh, Nghiêm Thanh ngửa đầu nhìn Cố Thanh Châu, nói hai anh em anh thật giống nhau.

“Giống chỗ nào?”

“Đều là kiểu người sống theo ý mình.”

Anh là anh cả, vậy mà sự nghiệp lớn trong nhà nói không cần là không cần, chỉ thích là giảng viên dạy trong trường đại học. Em gái có lẽ là học theo anh, trưởng thành cũng y chang.

Cố Thanh Châu cảm thấy bạn gái mình nói cũng có lý, sờ sờ đầu.

Nghiêm Thanh xoa xoa tay, tò mò bước vào nhà vệ sinh. Bên trong có một cánh cửa đang đóng, nghe thấy cô nàng dựa vào cửa than: “Sao mình lại xui xẻo đến vậy chứ?”

Nghiêm Thanh gõ gõ cửa: “Sao vậy?”

Cố San San mở cửa bước ra trước mặt Nghiêm Thanh: “Quần áo bị hỏng.”

Quần áo hỏng là chuyện rất bình thường, dường như trong giới cosplay này mấy cô gái đều sẽ tự may đồ. Bộ đồ này của Cố San San là do công ty đặc biệt đưa đến để ra sân khấu nhưng lại xuất hiện lỗi ở sau lưng, nếu có trợ lí bên cạnh, lúc mặc quần áo sửa ngay luôn thì tốt biết bao.

Nghiêm Thanh không hiểu mấy thứ này, xắn tay áo lên, hỏi cô gái nhỏ: “Chị giúp gì được cho em không?”

Cô gái nhỏ gãi gãi đầu, trên gương mặt bắt đầu hiện hai rặng mây hồng, đỏ mặt kéo tay Nghiêm Thanh hỏi: “Chị có thể may áo quần không?”

Nghiêm Thanh cười xùy một tiếng, chỉ chỉ mình: “5 tuổi chị đã biết nấu cơm, mấy thứ thêu thùa này bảo chị biết không quả thực là một sự sỉ nhục nhẹ đấy.”

Cô chỉ tùy tiện nói mấy lời này, vậy mà Cố San San nghe được lại có cảm giác khó chịu. Trên mạng chỉ đào ra được mấy thông tin ít ỏi, về sau cô có chạy đến chỗ anh hai hỏi hết tất cả những gì liên quan đến chị ấy. Cô là người hoạt động trong truyền thông xã hội, anh hai không kể cô cũng có thể tra ra, không tốn nhiều sức đã có thể biết thứ mình muốn biết. Nhìn qua trông chị ấy giống kiểu người tùy tiện lại lạnh lùng đến từ một nơi nhỏ bé, nhưng lên đại học đã luôn kiếm việc làm thêm, dựa vào tiền vay vốn lấy được tấm bằng đại học, sau đó lại nhờ vào nỗ lực của bản thân thi đỗ vào làm nhân viên đài phát thanh thành phố.

Cô gái nhỏ ở trong nhà giáo nghiêm khắc, mặc dù từ nhỏ đến lớn gặp được không biết bao nhiêu thể loại người nhưng tuyệt đối chưa bao giờ cho mình là thanh cao. Cô nàng rất khâm phục và tự vấn bản thân mình, nếu đổi lại là mình, chắc chắn không thể kiên cường mà sống như chị ấy được.

Nghiêm Thanh đứng trong phòng nhỏ xỏ chỉ vào kim, trang phục của cô gái nhỏ lộ rất nhiều chỗ, một đôi đào mật vô cùng sống động. Nghiêm Thanh kiềm chế bản
thân không nhớ đến bức tường nhà mình.

Cố San San quay lưng về phía cô, Nghiêm Thanh xích lại chỗ phần eo cô một chút, tóc cô gái nhỏ dài đến eo, quét qua mũi cô. Nghiêm Thanh vung tay vuốt hết tóc cho ra phía trước, trông thấy trên lưng trắng như ngọc kia có một vết bớt hình mặt trăng.

***

Cố San San vẫn luôn nhớ rõ, anh cả từng vì người phụ nữ này mà nói với cô một câu: “Nếu như là em, chỉ vì thích một người đã từng ly hôn mà vì nguyên nhân đó rồi chia tay, em có thấy công bằng không?”

Cô đã suy nghĩ về vấn đề này rất lâu, nếu Lý Mậu vì cô từng ly hôn mà ghét bỏ cô, cô thật sự không còn luyến tiếc gì cuộc đời này nữa.

Về sau cô đã từng hỏi vấn đề này với Lý Mậu, anh không muốn gặp cô, thế mà có thể nhận cuộc điện thoại này, nghe xong liền nói cô thật vô vị: “Suy nghĩ của mấy cô
nàng như em thật sự anh đây không hiểu lắm. Chuyện từng kết hôn cũng giống như chuyện em phẫu thuật cắt ruột thừa vậy, chỉ trải qua một lần. Dù sao thì anh cũng không thể vì lý do này mà từ bỏ người phụ nữ anh yêu, này nhóc con, nói em với anh cách ít nhất ba thế hệ em còn không tin.”

Anh ấy còn nói: “Cũng bởi vì có sinh vật mang tên chồng cũ nên anh của em mới không đợi được muốn biến Nghiêm Thanh thành người một nhà, em ít sinh sự đi, cẩn thận làm anh em bực đấy.”

Cho nên hành động ngày hôm nay là một trong những hành động không đợi kịp muốn chị ấy thành người một nhà ư?

Cố San San ngồi trên bàn kí tên, đám fans hâm mộ của cô xếp hàng trật tự từng người lên bục nhận kí tên chụp ảnh chung, anh của cô với bạn gái anh tay trong tay đứng dưới bục chờ cô, vừa giống lúc trước, lại có chỗ không giống lắm.

Cắt~

Cô gái nhỏ hừ hừ trong lòng: “Chắc chắn là muốn kéo mình xuống nước mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play