Khi ra đến cửa Nghiêm Thanh mới nhận ra mình ăn mặc hơi tùy tiện, nhưng cô cũng chẳng có đồ đẹp để thay. Xuống thấy anh đang đứng bên xe chờ mình, gương mặt rạng ngời, cô vô thức giơ tay xoa hai má đang ửng đỏ. Ngồi vào trong xe, Cố Thanh Châu lịch thiệp cầm tay cô, Nghiêm Thanh chợt thấy đồng hồ đeo tay của anh đặt trên bảng điều khiển, là cái anh luôn đeo, có lẽ là cái anh thích nhất.
Nghiêm Thanh cầm lên xem, hỏi anh sao nó bị hỏng vậy.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, Cố Thanh Châu bèn trả lời mình đánh nhau nên bị hỏng.
Nghiêm Thanh tỏ vẻ rất tin anh, tin vô cùng và không hề nghi ngờ chút nào. Và vẻ mặt cô cũng không nghi ngờ gì nghĩ anh mà đánh nhau chắc cũng sẽ là đệ nhất mỹ nam trên vũ trụ này, đẹp đến độ cho dù là đàn ông nhìn thôi cũng sẽ trúng sét mất.
Cố Thanh Châu buồn cười nhìn cô, xoa tay cô và nói: “Đi thôi, anh đói rồi.”
Vốn dĩ cũng chẳng có gì, chỉ chọc anh cho vui, vậy mà anh lại thẳng thắn như vậy khiến cô nàng ngồi đối diện thẹn thùng đỏ mặt không thôi.
Cố Thanh Châu không hề cảm thấy bất thường, hỏi: “Ăn xong em muốn đi đâu chơi không?”
Cô gái bày tỏ mình không khó chiều, thật ra đây có thể coi là lần đầu tiên cô yêu đương hẹn hò với người khác. Khi phát trực tiếp, cô đã từng nghe rất nhiều câu chuyện tình, hợp hợp tan tan, đồng thời giúp đỡ được không biết bao nhiêu người bạn trên mạng, nhưng nói thế nào thì cô chỉ là một tay mơ trong khoản này mà thôi.
Cố Thanh Châu không lên tiếng ngay, đợi đến khi ăn tối xong anh mới cầm cô hỏi: “Có muốn đến nhà anh chơi một lát không?”
Cố Thanh Châu giữ chặt tay, không cho phép cô cử động: “Cùng nghe radio với anh.”
Nghiêm Thanh đang định ăn miếng sủi cảo tôm cuối cùng, nghe anh nói thì lặng lẽ đặt đũa xuống.
Thì ra anh hiểu được.
Cô rời đi, Tâm trạng tốt đẹp vẫn sẽ tiếp tục và kể từ hôm nay, mỗi khi đến 8 giờ tối cô không thể ngồi trong phòng thu thậm chí là phòng đạo diễn nữa, cuối cùng thì tiết mục này đã không còn quan hệ gì với cô nữa rồi. Thói quen lặp đi lặp lại mỗi ngày bây giờ bỗng chốc biến mất, thời gian này rảnh rỗi đến mức làm cho cô cảm thấy không thực, trong tim không thể chấp nhận được giờ đây mình chỉ là một trong hàng ngàn người nghe, giống như một người mất đi danh dự vậy.
Cố Thanh Châu xoa tay cô, nói bằng giọng như đang dỗ dành: “Vẫn luôn muốn nghe cùng em một lần, cuối cùng đã có cơ hội.”
Chỉ thấy cô lại cầm đũa lên, đáp ừ: “Vậy thì mình cùng nghe đi.”
Hai người cùng nhau nghe sẽ không mất tự nhiên đồng thời sẽ không có cảm giác mất đi danh dự nữa.
Bạn cũng phải làm quen với việc trở thành một thính giả đi thôi!
***
Vào đến cửa hà thầy Cố, Nghiêm Thanh mới nhận ra mình bị lỗ rồi, người đàn ông này ra vào địa bàn của mình đã không biết bao lần, tự nhiên đến mức mật khẩu thuộc làu làu, vậy mà quen biết nhau đã lâu rồi mà đây mới là lần đầu tiên mình đến nhà anh, vì vậy bèn mượn cớ đi vệ sinh.
Căn hộ của Cố Thanh Châu là một phòng trong khu cạnh đại học Dương, có lẽ phải lái xe hơn 40 phút mới đến được hoa viên Đông Sơn, một Nam một Bắc thật sự hơi xa. Chương trình chưa bắt đầu nên Nghiêm Thanh cùng nói chuyện với anh trước, nổi hứng trêu chọc: “Cố Thanh Châu, hồi trước anh thích em đến mức nào mà có thể không ngại đường xá xa xôi đến cổng đài phát thanh đón em thế hả?”
Người đàn ông nào đó hơi xấu hổ, sau đó đưa tay xoa đầu đối phương và ôm ghì vào ngực. Căn phòng có hệ thống sưởi đầy đủ, Cố Thanh Châu chỉ mặc một cái áo len mỏng, chất len cọ sát vào người cô, cái ôm của anh chất chứa đầy cảm xúc. Nghiêm Thanh dần dần yên tĩnh lại, bình tĩnh nghe đoạn quảng cáo trước khi bắt đầu chương trình, đó là đoạn quảng cáo do cô viết để tỏ lòng cảm ơn nhà tài trợ Jasmine Homes đã cứu chương trình trong nguy cấp.
Dường như mọi thứ mới xảy ra hôm qua, nhưng thật ra từ rất lâu rồi.
Hiện giờ người người nhà nhà đều có thói quen dùng điện thoại di động nghe radio và có lẽ chỉ còn mình Cố Thanh Châu dùng đến cái máy dò đài mà thôi. Nó có kiểu dáng cũ kĩ, có lẽ đã dùng từ lâu rồi, giờ phút này một phát thanh viên khác đã thế chỗ Nghiêm Thanh bắt máy tiếp chuyện với thính giả gọi tới, trò chuyện tâm tình. Cô khẽ lẩm bẩm: “Tạm được.”
Có phong cách giống với mình đấy nhỉ?
Cố Thanh Châu cúi đầu nhìn cô, sờ đông sờ tây, hết tay rồi mặt, bị cô xua đi: “Em không sao.”
“Sau này em có dự định gì không?” Cố Thanh Châu nhỏ giọng hỏi.
Cô lắc đầu: “Em cũng không biết. Thật sự em chưa từng nghĩ mình nghỉ việc ở đài phát thanh sẽ làm gì nữa, mấy hôm nay chuyện này làm em thật phiền quá...”
Cô cúi đầu nghịch áo len của anh: “Có hơi thất vọng.”
Nghiêm Thanh là một người thẳng thắn, đây là lần đầu tiên thấy cô khoảnh khắc ưu tư thế này.
“Vậy thì để một thời gian nữa hẵng tính.” Cố Thanh Châu nói xong cười lạt một tiếng: “Còn bây giờ chúng ta cứ yêu đương hẹn hò thôi.”
Nghiêm Thanh ngửa đầu nhìn anh: “Chỉ yêu đương hẹn hò liệu có chết đói không?”
Thầy Cố sáng mắt nhìn cô, đáy mắt phản đối, tình nồng như mật, sao có thể chết đói chứ?
Nhưng thật ra là đang buồn cười, anh hiểu ý cô, ôm cô đung đưa: “Có anh ở đây, chết đói sao được.”
Bề ngoài thì dửng dưng coi thường nhưng thật ra trong lòng như chìm trong mật ngọt. Từ bé đến lớn, cô không dựa vào ai được nên chỉ có thể đứng lên bằng đôi chân của mình, đây là lần đầu tiên trong đời cô có người nói cho cô biết đã có anh chống đỡ, cho dù trời có sập xuống cũng không sợ, một người có thể cho cô bờ vai vững chắc để dựa vào.
Chỉ có điều, nói là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác.
Cô vẫn còn ít tiền gửi ngân hàng, không đến nỗi chết đói, nhưng lần này phải suy nghĩ cẩn thận cho tương lai.
Cố Thanh Châu cảm thấy là lạ, sao cô gái này lại nhìn mình không nói một lời. Ngay lập tức cô cười tươi, chế nhạo anh: “Em đi như vậy không phải vì xung quanh mọi người nói em có chỗ dựa nhà tài trợ à?”
Người đàn ông nào đó ngồi trên sô-pha không biết phải đối đáp ra sao. Cấp trên đã đút lót xong xuôi, cô muốn không đi cũng được, vậy mà cô vẫn đi, giờ lại trách anh cho cô chỗ dựa vững chắc quá à?
Thật là, ỷ lại anh thích cô đây mà.
Nghiêm Thanh càng nhìn càng buồn cười, đổi một tư thế khác, ngồi quỳ trên ghế, hai tay bưng mặt thầy Cố nhào nặn.
Không phải chứ, thầy Cố như vậy rồi mà vẫn đẹp trai không ai bằng.
Cô bật cười ha hả, một giây sau Cố Thanh Châu bắt lấy hai tay cô trói ra đằng sau, cô nàng hô một tiếng xông về phía trước đụng vào bụng anh, người đàn ông cúi đầu ngậm vào đôi môi đang cười của cô.
Lúc này cô loáng thoáng nghe anh nói một câu: “Không được càn quấy.”
Là nói vừa rồi không được hay nói lúc này không được hả?
Nghiêm Thanh chớp mắt, sau đó vòng hai tay ra sau cổ Cố Thanh Châu, hồi lâu sờ sờ tóc anh. Tóc ngắn nhưng không đâm tay, hơi mềm, bàn tay tập theo anh xoa xoa đầu anh, ấn ấn ngón tay, lộn xộn một hồi cả người bị anh đè xuống ghế.
Chủ đề của “Tâm trạng tốt đẹp” hôm nay là gì nhỉ? Nghiêm Thanh không nhớ, phát thanh viên nói gì ta? Cô không có thời gian nghe nữa. Chỉ cảm thấy cả người bị Cố Thanh Châu đè lên rất nặng, nụ hôn không ngắn chút nào, đầu lưỡi đảo trong miệng cô rất điêu luyện, dường như xem cô là một bữa ăn thịnh soạn mà thưởng thức.
Thế này cô mới thấy rõ, trên người anh có mùi hương rất dễ chịu, nụ hôn của anh không giống con người văn vẻ của anh chút nào, đúng rồi, có lẽ anh đang thực hiện đúng như biệt danh của anh – Thú.
Cô bật cười thành tiếng, lúc anh nghỉ lấy hơi hỏi cô cười gì, giọng điệu vô cùng yêu thương, cũng không để ý cô gái nhà người ta chưa kịp trả lời đã cúi đầu hôn tiếp, dây dưa triền miên, hôn thật lâu thật sâu.
***
Đây là một khu yên tĩnh độc lập, nơi này có một đôi trai gái đang ở bên nhau dính chặt không buông. Trong cơ thể phái nữ của Nghiêm Thanh có gì đó dần nhô lên, một lúc sau cũng không biết phải làm sao, Cố Thanh Châu đành kéo ra khoảng cách, để cô từ từ thở dốc, một lúc sau vẫn chưa nói gì, lâu sau nữa mới từ từ đứng dậy khỏi người cô, nhìn cô từ trên cao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT