Nghiêm Thanh ngồi khoanh chân ngẫm nghĩ thật kĩ xem cả đời này mình đã từng được ba chữ cảm động đó lần nào chưa, và dĩ nhiên kết quả là chưa.
Bố mẹ, em trai, chồng cũ, bạn bè, đồng nghiệp, chưa một ai nói ba chữ ấy với cô.
Kể từ khi lên cấp ba cô đã sống xa nhà và chính người bạn trai Cố Thanh Châu này đã khiến cô choáng váng không biết bao nhiêu lần. Cô mở radio theo thói quen song cuối cùng quyết định cất điện thoại đi, mình nên để những thứ này rời xa khỏi cuộc sống của bản thân thôi.
Hôm nay cô chính thức nghỉ việc.
Hôm sau tỉnh dậy không có việc gì làm, Nghiêm Thanh đỏ mặt nhìn vali để trong góc phòng. Người xưa nói cấm có sai, phụ nữ và tiểu nhân là những kẻ khó nuôi nhất, cô là tiểu nhân, còn Cố Thanh Châu là quân tử. Cô cứ ngỡ anh đổi ý không thích mình nữa, gia đình nhà người ta sẽ không chấp nhận mình đâu, ấy vậy mà hôm qua anh đưa cô về đến nhà, nhìn thấy vali của cô mà chỉ nói ba chữ - “Không được dọn.”
Được thôi, vậy thì không đi nữa, cô chẳng thích chuyển đi chuyển lại nhiều, vì vậy đồ đạc lại đâu vào đấy. Sau khi biết đây là nhà Cố Thanh Châu, Nghiêm Thanh càng trân trọng giữ gìn hơn, lau bệ cửa sổ, lau sàn nhà, dọn dẹp phòng bếp từ trong ra ngoài, chuẩn bị đầy đủ mấy thứ lặt vặt như dầu ăn mắm muối, cuối cùng một người ăn quá buồn chán nên đành gọi một suất ăn bên ngoài. Ăn xong thì rảnh rỗi và cô ngồi trên bệ cửa sổ bắt đầu chơi với đống cây cỏ của mình.
Mới đó mà cây đa búp đỏ cần được bón phân và cây lưỡi hổ cũng cần được tưới nước. Nghiêm Thanh bắt tay vào làm, giữ điếu thuốc trên môi, ánh mặt trời mùa đông vừa đủ, ấm áp chiếu lên người cô. Vừa làm vừa nghĩ đến cái gì đó, cô để chậu xuống rồi lướt điện thoại, tìm được tấm hình trước kia Cố Thanh Châu gửi cho mình.
Hồi đó cô chỉ tiện tay lưu lại, trong ảnh là người đàn ông không lộ mặt thấp thoáng góc áo màu trắng đang chăm sóc mấy chậu hoa của cô.
Lướt xem thêm mấy cái nữa, là hình trước kia cô đến đại học thành phố Dương tìm anh, trên đường Tư Minh, hai hàng cây xanh biếc, bây giờ nhìn kĩ sẽ thấy có hình bóng anh xa xa đang đi về phía cô.
Nghiêm Thanh vui vẻ, dùng tấm này làm ảnh màn hình chính.
Làm mấy chuyện này không tốn bao nhiêu thời gian cả, cô cất điện thoại đi và quyết định ra ngoài một chuyến mua một bó hoa tươi về cắm. Khi mua hoa chủ cửa hàng hỏi cô muốn mua loại nào, trước kia cô cảm thấy hoa hồng thật tầm thường, tầm thường tới mức không thể chịu nổi, vậy mà chẳng hiểu sao giờ cô lại mua một bó hoa hồng, màu hồng đỏ rực, giá cả thật không rẻ chút nào.
Về rồi cô lấy bình hoa ra, học theo điệu bộ Cố Thanh Châu ngồi bên bàn trà cắm hoa song cô lại không biết phải bắt đầu từ đâu, cần cắt chỗ nào, cần giữ chỗ nào. Vì vậy Nghiêm Thanh nghĩ ngợi một lát bèn nhắn tin hỏi anh.
Cả ngày hôm nay thầy Cố luôn thấp thỏm không yên, cũng nhận ra bản thân mình hôm nay không bình thường cho lắm, chốc chốc anh lại lấy điện thoại trong túi ra xem, sợ bỏ lỡ tin nhắn của ai kia. Buổi trưa, đang ăn cơm thì gặp hiệu trưởng, ông ấy vẫy tay gọi anh: “Qua đây đi, chúng ta cùng ngồi một bàn.”
Sau đó có thêm trưởng khoa Vương.
Gần như hai người họ thay phiên nhau hỏi anh và chủ đề tất nhiên là - “Thanh Châu này, cháu cũng lớn rồi, nên lập gia đình rồi nhỉ?”
Bây giờ đã có tin tốt để báo cho hai vị người lớn đây, tuy nhiên nghĩ kĩ lại anh quyết định nên giấu một thời gian nữa thì hơn. Để sau khi mọi thứ đã được chắc chắn mọi chuyện rồi, thông báo vẫn chưa muộn.
Vì vậy cuộc nói chuyện biến thành thầy Cố súc tích gật đầu nói cháu biết rồi ạ, cảm ơn hiệu trưởng với trưởng khoa Vương đã quan tâm, sau đó nghe như gió thổi qua tai.
Sau một ngày nói chuyện với hiệu trưởng, cuối cùng anh đã nhận được tin nhắn từ bạn gái, đúng hơn là một bức ảnh, hỏi anh tỉa như thế nào. Trưởng khoa Vương nhìn anh nhoẻn cười khi xem điện thoại thì lấy làm lạ.
Nghiêm Thanh nhanh chóng nhận được câu trả lời: Hôm nay anh nhớ em lắm.
Vốn dĩ chỉ hỏi cách tỉa hoa, anh đã không chỉ cách còn nói cái này làm mặt cô ửng hồng. Nghiêm Thanh cất điện thoại rồi tùy tiện cắm hoa vào bình, được rồi, chụp một bức ảnh gửi cho thầy Cố, không nói thêm gì cå.
Thầy Cố gọi điện đến, giọng điệu rất vui vẻ, hẹn cô ăn tối: “Có muốn ăn gà rán không em?”
Nghiêm Thanh chỉ biết cười trong lòng: “Cố Thanh Châu, anh còn có chút nguyên tắc nào không hả, anh nói đó là đồ ăn rác rưởi nên ăn ít đi sao cơ mà? Có phải anh còn muốn mua cho em một ly cô ca lớn nữa không?”
Thầy Cố hững hờ ừ, thản nhiên thừa nhận.
Nghiêm Thanh hớn hở, chậc chậc hai tiếng: “Ăn cháo đi, lâu rồi chúng ta chưa ăn.”
“Ừ, vậy giờ anh qua đón em nhé.”
Nghiêm Thanh không thay đổi cách ăn mặc, thay quần áo xong thì ngồi chơi trò chơi. Nói hơi khoa trương nhưng cô chơi đâu thắng đấy, thắng đến mức chính cô còn hoài nghi nếu lát nữa cơm nước xong xuôi đi mua vé số có phải trúng độc đắc không đây, cái máy trò chơi này lúc trước cô mua còn chưa đến hai đồng.
Có điều nó cũng làm cô lo lắng, đỏ tình đen bạc, không được, không chơi nữa.
***
Mùa đông mặt trời tắt sớm, lúc Cố Thanh Châu đến hoa viên Đông Sơn mới có 5 giờ chiều nhưng trong khu đã bật đèn, bảo vệ canh cổng thấy anh thì cười chào hỏi: “Thầy Cố tan lớp rồi à.”
Cố Thanh Châu thấy bảo vệ bận bịu, gật đầu hỏi thăm chuẩn bị mở cửa bước vào, cửa kính xe anh không đóng, nghe ngoài phòng bảo vệ có một người đàn ông đứng nói: “Vợ tôi ở đây, mấy người cho tôi vào đi, tôi tìm cô ấy có việc gấp.”
Bảo vệ: “Vợ anh sống ở tầng mấy anh còn không biết sao tôi có thể để cho anh vào được? Anh gọi vợ anh xuống đón đi, chỗ chúng tôi có quy định hết rồi.”
Người đàn ông hậm hực nói: “Nếu cô ta chịu nhận điện thoại thì tôi còn đứng đây nói với mấy người làm gì...”
Một trực giác mách bảo Cố Thanh Châu xuống xe, anh nhìn người nọ, lúc này nghe được một câu: “Cô ấy tên Nghiêm Thanh, anh tra đi, nhất định là có người này.”
Cố Thanh Châu nhìn người đàn ông đó, Âu phục, cà vạt, ven đường còn có xe của anh ta dừng ở đó, xe không đến nỗi. Bấy giờ bảo vệ đã mất kiên nhẫn, muốn đuổi anh ta ra ngoài, người đàn ông đứng bên xe bắt đầu chửi tục.
Cố Thanh Châu nhìn đồng hồ trên cổ tay, hơi nhíu mày, đi tới bên xe của anh ta, chốc lát đã hiểu rõ tình hình.
Đột nhiên có một người không biết xấu hổ nhìn chằm chằm mình, Tiền Hoa nhớ lại bảo vệ gọi hắn ta là thầy Cố thì phải, đầu óc anh ta bắt đầu hoạt động, giật mình nói: “Mày chính là thằng cả nhà họ Cố? Mẹ nó mày đừng nói mày không biết tao là ai, nói cho mày biết, tao là người đàn ông của Nghiêm Thanh đó.”
Cố Thanh Châu gật đầu, phun ra hai chữ: “Chào anh.”
Tiền Hoa: “...”
Người này sao không làm theo như thông thường nhỉ?
Lúc này đáng lẽ đại gia hắn nên xắn tay áo mà chào hỏi nhau chứ nhỉ? Gì mà chào anh? Chào cái đầu mày! Tao cực kì muốn đánh cái thằng dám đi cướp vợ của ông đây đấy.
Khi bé Tiền Hoa ở quê là một đứa chuyên đi phá làng phá xóm, học hành chẳng ra gì và cực kì thích gây gổ đánh nhau, giờ này đứng trước mặt Cố Thanh Châu có cảm giác như đang đứng trước mặt mấy đứa lớp trưởng thành tích học tập cách ngàn trượng với đội sao đỏ vậy. Hắn ta muốn giơ nắm đấm song chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, người này vẻ mặt thư sinh, hình như là thầy giáo thật!
Thầy giáo à thầy giáo, còn cao hơn lớp trưởng đấy.
“Ha, Nghiêm Thanh là người đàn bà của ông đây, mày biết nó có nghĩa là gì không?” Tuy Tiền Hoa không tung ra quả đấm nào nhưng lực sát thương mỗi khi mở miệng cũng có, gã khiêu khích: “Là từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân không có chỗ nào mà ông đây chưa nếm qua.”
Cố Thanh Châu cụp mắt, không kịp để gã đó phản ứng lại đã tung một phát đấm lên mặt, không nói một lời dư thừa nào.
“A!” Hai hàng máu mũi chảy xuống, Tiền Hoa sững sờ.
“Nhưng người có thể vào nhà cô ấy bây giờ chính là tôi, mà anh chỉ có thể ở dưới đây đợi.” Cố Thanh Châu nhìn đồng hồ bị vỡ, rơi làm hai mảnh: “Những thứ anh nói, tôi không hề để ý chút nào.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT