“Cố Thanh Châu, anh đừng lơ em, anh đừng chê em, đừng...”
Nghiêm Thanh chỉ cho phép mình khóc một lúc, từ trước đến nay cô không phải là một người mềm yếu, càng không phải là người mau nước mắt. Cô giống như một đứa trẻ không có được đồ chơi mình thích, ngoài miệng thì nói không muốn, nhưng thật ra cô biết mình có bao nhiêu hâm mộ, cô muốn giả bộ dũng cảm, thật ra thì cô không cần phải làm như vậy, ít nhất trước mặt Cố Thanh Châu cô không cần phải làm như vậy.
“Anh không biết,” Anh ôm lấy cô: “Anh làm sao biết được.”
“Anh yêu em.”
Lúc nói ra ba chữ này cũng là lúc vòng quay mặt trời dừng lại, anh dắt cô ra ngoài, nhìn cô dậm chân trên mặt đất, để lại cho anh một bóng lưng.
Bóng lưng của cô, cho dù cô len vào đám đông anh vẫn có thể nhận ra. Anh vẫn còn chuyện chưa nói, từ khi cô dùng cái tên Hắc Diện Mao Hài đối mặt với người khác, mỗi một buổi diễn thuyết, mỗi một lần kí sách, mỗi một lần cô tham dự sự kiện, anh đều ở đó, đứng xa xa trong đám người, nhìn cô trở thành nhân vật chính trên khán đài, không còn là cô bé núp sau mạng ảo không ai biết tên trong ngàn vạn người nữa.
Bóng lưng của cô, anh nhìn rất nhiều lần, nhưng vẫn không nghĩ được, có thể gặp lại nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT