Không phải cuối tuần, khu vui chơi không có nhiều người lắm, vòng quay trên cao này thì lại càng ít hơn nữa, Cố Thanh Châu dắt Nghiêm Thanh ngồi trong cabin rồi nói với cô: “Buổi tối sẽ đẹp hơn, nhưng mà anh không đợi được nữa rồi.”
Cô muốn hỏi anh tại sao, sao anh không đợi thêm tí nữa trời tối rồi dẫn mình tới?
Cố Thanh Châu giơ tay lên vỗ đầu cô, không lên tiếng, vòng quay từ từ quay lên, anh vẫn không nói gì. Trong cabin hơi đung đưa, Nghiêm Thanh cũng không dò hỏi nữa, ngồi im một chỗ không dám động đậy, trong lòng hồi hộp không thôi. Cố Thanh Châu ôm ghì lấy cô, tầm mắt từ từ lên cao, mặc dù là ban ngày nhưng nhân viên vẫn bật đèn như cũ rất hợp với bầu không khí, ánh đèn xanh hồng nhấp nháy, giọng Cố Thanh Châu bây giờ tựa như hạt bụi lắng xuống.
Quả là một khoảng thời gian dài đằng đẵng mà cô không dám nghĩ lại, cô thấy mình như già đi mấy tuổi vậy. Cố Thanh Châu rũ mắt nhìn cô gái trong ngực, giờ phút này cô ngoan ngoãn hiếm thấy im lặng dựa vào ngực anh, những năm qua anh không dám nghĩ tới sẽ có được ngày hôm nay.
Bỗng nhiên Nghiêm Thanh ngẩng đầu và nhìn thấy biểu cảm vui vẻ trên mặt anh, cô cúi đầu ngắm phong cảnh lần nữa, miệng lầm bầm một câu: “Vui đến thế cơ à? Nếu anh vui như vậy thì dẫn Nguyệt Nguyệt đi đi, chắc chắn cô bé sẽ vui y như anh vậy đó.”
Cố Thanh Châu hơi sững sờ, sau đó anh nở nụ cười, lắc đầu: “Anh chỉ đưa em đến thôi.”
“Cố Thanh Châu.” Cô hơi động đậy, thành thật khai báo: “Thật ra thì em có hơi sợ độ cao.”
Không sợ trời không sợ đất, dùng hai tay làm việc dùng hai chân chống đỡ, cho nên không thích loại hư không không vững như thế này, không có cảm giác chân chạm đất.
“Có anh ở đây.” Anh nhẹ giọng nói, trong giọng nói mang chút dung túng hiếm có.
Thật ra đây là lần thứ hai Cố Thanh Châu ngồi vòng quay mặt trời, trước đây có một cô gái vẽ ra một khung cảnh tưởng tượng cho anh. Đó là ban đêm ngồi trên vòng quay mặt trời, bánh xe lớn quay vòng mang theo màu sắc rực rõ nổi bật giữa bóng đêm, dường như có thể đưa người ta đến một thế giới mới. Cô hỏi anh ngồi trên đó thì có cảm giác gì nhỉ, cô nói mình chưa được trải nghiệm.
Vì cô gái đó, anh từng đến đây một lần, rất cao và không thoải mái lắm. Thời gian ngồi đợi ở bên trong rất buồn tẻ, may mắn anh luôn mang theo một quyển sách bên mình, trong thời gian nhàm chán thì giở ra đọc mấy trang, ấn tượng lúc đó sâu sắc đến tận ngày hôm nay.
“Em yêu.”
Cố Thanh Châu nói cực kỳ nhỏ, một tiếng này làm cho cô gái trong lòng anh kích động, anh thấy được cô đang hơi run run bèn trấn an xoa xoa cô, sau đó nói như đọc thuộc lòng:
“Viết một phong thư với anh chỉ tốn một chút sức,
Dùng hai giọt nước mắt lại tốn nhiều mực như vậy,
Một phong thư trống trơn,
Một người một phong thư vuông vức,
Qua đi năm phút quý giá,
Dán con tem hình năm đại dương của chính phủ,
Nhưng lại làm anh không cam lòng,
Ngủ không yên,
Làm không ổn,
Một đời bi quan chán chường,
Lúc hận em lúc thương em,
Lúc thề không yêu em nữa, lúc thề dù em có ra sao anh đều đợi,
Anh cứ cố chấp mà yêu em như thế,
Một suy nghĩ muốn đánh cho em một trận,
Một suy nghĩ lại muốn em đánh anh một trận,
Mười phần thất kinh, khó chịu lại buồn cười bản thân.”
Trích “Bức thư tình của Zhu Shenghao”
Nghiêm Thanh cười khanh khách ngước lên nhìn anh lần nữa, Cố Thanh Châu đọc chậm lại, hơi cúi đầu nhìn vào mắt cô, rất gần, nói tiếp từng câu từng chữ:
“Em nhìn xem, em cần gì phải làm nhiều chuyện ngốc nghếch đến vậy với anh? Em muốn chứng minh em không phải là người tốt cũng rất nhiều cách, em có thể làm thơ.”
Cô cười cười với anh, nói Cố Thanh Châu anh thật ngốc, sao anh lại nhìn ra được?
“Vì vậy, một, hai, ba,...” Anh đặt cô sát vách, người dựa sát, môi như dán môi.
“Mau viết đi.”
Cuối cùng ba chữ đó chưa kịp phát ra đã bị người ta nuốt vào miệng.
Nghiêm Thanh ngửa đầu đón nhận nụ hôn của Cố Thanh Châu, vô cùng thân mật, anh trằn trọc trên môi cô mang theo sự chăm chú và kiên nhẫn.
Thật sự không thể cảm nhận được thú vui như người ta, nhưng 10 năm trước, người đàn ông đọc sách trên vòng quay mặt trời về nói với bạn trên mạng của anh rất thú vị, lần sau em đến, anh dẫn em đi.
Anh đang suy nghĩ, có lẽ hai người đi với nhau thì thú vị hơn.
Đó là sự thăm dò của anh, anh muốn phát triển mối quan hệ của bọn họ từ trên mạng ảo ra ngoài thực tế, anh muốn gặp cô, muốn nói anh thích cô, nếu như cô đồng ý, anh sẽ như người trong cuốn sách kia, viết thơ vì cô, viết thơ tình.
Nhưng sau này cô biến mất, mãi đến tận bây giờ anh được mới nói ra những lời này.
***
Dường như đã đến giới hạn chịu đựng, Cố Thanh Châu thấp giọng gọi tên cô, cô mơ màng đáp lại anh. Người đàn ông như nhận được ân chuẩn, giây sau đã cạy miệng cô đi vào bên trong thăm dò, dây dưa thật sâu với cô, lúc cô muốn chạy trốn thì vững vàng cuốn lấy, mút mát.
Anh hơi mở mắt, thấy cô đỏ mặt và tay siết chặt vạt áo anh, tựa như không thể chịu nổi. Đây là Nghiêm Thanh, người từ trước đến nay không dễ bảo, anh buông cô ra, ánh nhìn sâu lắng, chợt nở nụ cười rồi lại ôm cô vào trong ngực vỗ về.
Lúc đó vòng quay mặt trời đã đến chỗ cao nhất, Nghiêm Thanh chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, cô thấy mình lơ lửng giữa không trung, mặt trời tỏa nắng như sưởi ấm không gian nhỏ này, hết thảy chiếu vào chân cô, hư vô mờ mịt, nhưng lại chân thực như vừa rồi cô mới thân mật với người bên cạnh.
Có điều gì đó chợt lóe lên trong đầu cô, như cô từng quen thuộc nhưng lại không nhớ ở đâu. Hôm nay cảm giác thân thiết này lại xuất hiện, ngựa gỗ xoay, vòng quay mặt trời, người bạn trên mạng mười năm trước của cô – Tôn Ngộ Không.
Nghiêm Thanh sợ ngây người, nhìn Cố Thanh Châu không dám tin, anh khẽ mỉm cười với cô, nghe cô nói cái tên mười năm trước trên mạng của anh.
Anh gật đầu, cuối cùng cũng có thể thừa nhận bản thân, là anh, đúng vậy.
Cuộc sống gần đây của cô có nhiều biến cố cô đã quen, nhưng lần này tim cô đập mạnh. Nghĩ lại tất cả sự việc từ trước đến nay, cô cảm thấy như có một người cầm đao bổ một nhát vào cô, thật đau lòng.
Khi vòng quay mặt trời lên đến đỉnh cao nhất thì bắt đầu đi xuống, ánh mắt cô nhìn đến nơi hư không, anh lại nói với cô: “Mặc dù chậm mất mười năm, nhưng lần này anh đã mang em tới đây, em có thấy thú vị không?”
Hồi lâu sau Nghiêm Thanh mới trả lời: “Thật ra thì rất chán, làm hại em hồi bé hâm mộ thật nhiều...”
Cố Thanh Châu cười.
“Nhưng mà...” Cô cân nhắc từ ngữ, “Có anh ở bên cạnh thì lại không chán đến thế.”
“Ừ.” Cố Thanh Châu vuốt ve tóc cô, lần nữa dang tay ôm cô vào lòng.
Nếu không có em, thì phải làm sao đây.
Anh vẫn cảm thấy cô đã phát hiện ra ý đồ của mình, anh gửi cho cô vô số lời xin lỗi nhưng cô vẫn không để ý đến anh, cho nên anh chỉ có thể đi nhờ vả Lý Mậu. Thế nhưng cô chưa bao giờ đăng nhập vào tài khoản Weibo đó một lần nào nữa, anh không biết là vì cô ghét anh hay đã có chuyện gì xảy ra, nhưng tóm lại trong vô thức anh đã không cẩn thận làm mất cô, anh không thể nào quên khoảng thời gian đó. Nhưng mà thật may mắn làm sao, cô lại xuất hiện lần nữa với cái tên đó, mặc dù phía sau có thêm một số 02, nhưng anh biết đó chắc chắn là cô.
Vì vậy anh cũng đăng kí một tài khoản mới, lặng lẽ bên cạnh cô, không khác gì trước đây, chỉ là không dám để cho cô biết.
Chuyện cũ hiển hiện trước mắt, Cố Thanh Châu giơ tay lên vuốt đuôi ngựa của cô, sau đó, rốt cuộc Nghiêm Thanh cũng chấp nhận được chuyện này, lấy dũng khí hỏi anh: “Cố Thanh Châu, anh luôn tìm em ư?”
Anh gật đầu, thật ra chuyện sau đó thế nào bây giờ không còn quan trọng nữa, cô càng ngày càng nổi, người hâm mộ ngày càng nhiều, cô bảo vệ bản thân rất tốt, anh thấy được cô không thích giao thiệp với người trên mạng, cho nên anh kiên nhẫn chờ đợi, cố gắng không vượt qua ranh giới kia.
Thời gian cứ thế trôi qua, cuộc sống tĩnh lặng không có gì, trừ đôi lúc hiệu trưởng nói anh quá yên tĩnh mà thôi.
Tất cả thay đổi quỹ đạo là khi cô đeo mặt nạ xuất hiện trong trường anh, ngày đó cô gật đầu chào anh, tận lực đè giọng, âm thanh của cô vang vọng khắp khán phòng.
Lúc cô nói chuyện anh liền ngồi sau lưng nhìn cô, khi đó anh biết, không xong rồi, anh muốn vượt ranh giới đó.
Nhưng vẫn chưa dám nói mình là ai, anh tự ra nguyên tắc cho mình, chỉ làm bạn với cô mà thôi.
Sau đó xảy ra nhiều chuyện, cô tìm anh trên Weibo, cô nói cô lỡ quên mất mật khẩu, nên vứt bỏ Tôn Ngộ Không của cô.
Ngày đó anh một mình uống rượu, thật vui sướng, thì ra cô chưa quên anh, cũng không phải cố ý đánh mất anh.
***
Cố Thanh Châu nói những lời này với cô, Nghiêm Thanh cười nghe anh nói mình ném hết nguyên tắc của bản thân, theo đuổi cô, cuối cùng cũng đuổi vào trong tay, để ngày nào đó đưa cô đi gặp hiệu trưởng, ông ấy đúng là vì anh mà sầu đến bạc trắng cả đầu.
Cô lắc đầu nói không đi đâu, sẽ bị sinh viên nữ trường anh ghi hận mất.
Cố Thanh Châu nhéo nhéo tay cô, nụ cười nhạt dần, hỏi vấn đề mà anh đã suy nghĩ từ rất lâu rồi: “Sao lúc đó em lại đột nhiên biến mất vậy?”
“Em...” Nghiêm Thanh không biết nét mặt bây giờ của mình như thế nào: “Lúc đó em kết hôn rồi.”
Cố Thanh Châu không chần chờ chút nào, chỉ dửng dưng gật đầu như đã biết. Những lời này đối với anh mà nói giống như chỉ đang nói chuyện hôm nay thời tiết thật tốt vậy, không cần quá để ý làm gì.
Nghiêm Thanh cảm thấy cô nên giải thích rõ ràng với anh: “Khi đó là em cam chịu, nghĩ đến mình liều mạng đi học đại học thì có lợi gì cơ chứ, quay đầu lại vẫn vậy, thực tế đã cho em một nhát chí mạng, em biết được em không thể nào chạy khỏi số phận, em thỏa hiệp nên em kết hôn. Đoạn thời gian đó có thể làm cho người ta sụp đổ, em không thể lên mạng tìm anh được, bởi vì là em vứt bỏ anh trước.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT