Hồi trước Nghiêm Thanh từng xem thi đấu bóng chày một lần với đồng nghiệp, tuy không hiểu lắm nhưng không khí trên sân rất tốt. Cô thích ngồi giữa nhiều người cùng nhau hò hét cổ vũ, nhìn cặp tình nhân đang đỏ mặt hôn nhau được máy quay phim quay lại.

Hai người mua ít đồ ăn vặt ở cổng vào, đến xem trận đấu hôm nay có rất nhiều người, sau khi vào trong Cố Thanh Châu nắm chặt cổ tay Nghiêm Thanh: “Đừng để lạc mất.”

Nghiêm Thanh không biết chỗ ngồi ở đâu, vẫn luôn đi theo anh tiến về phía trước. Xung quanh đều là những đôi trai gái giống như hai người, nắm tay nhau, dắt nhau đi, chen chúc cười nói trong đám đông. Cô ngửa đầu nhìn gáy anh, đường tóc ngắn sạch sẽ, như muốn mời gọi người khác chạm vào, có phải tính cách của anh cũng như vậy, là một người dễ sống chung, không gai góc.

Vé ngồi của Cố Thanh Châu là ở khu cao nhất bên trái, anh nhường vị trí bên trong cho Nghiêm Thanh, sau
khi ngồi xuống thì ân cần hỏi: “Có lạnh không?”

Tuy thấy cô lắc đầu nhưng vẫn lấy khăn choàng trên cổ mình quàng cho cô.

Nghiêm Thanh yên lặng cảm thụ, trong lòng hơi mơ mộng hão thuyền, đồng thời ngồi bên cạnh cô vừa ngồi xuống một cô gái rất dễ thường, đang nói chuyện với bạn trai: “Lát nữa đến kisstime anh không được hôn em đâu đấy, son hôm nay em tô đắt lắm đấy.”

Nghiêm Thanh lắng tai nghe, bạn trai cô gái đã cắt ngang: “Không hôn thì không hôn, anh chả thèm hôn em
đâu.”

Nghiêm Thanh vùi nửa mặt vào khăn choàng cười trộm, Cố Thanh Châu cúi đầu nhìn cô, thấy ánh mắt cô sáng rực bèn hỏi cô đang cười cái gì đó. Nghiêm Thanh rủ mắt xuống, tránh cặp đồng tử nâu nâu kia, đẩy đẩy bả vai ý nói anh đừng có mà lộn xộn, ngồi yên đi.

Trận đấu bắt đầu. Hôm nay trời không gió, quả bóng nhỏ chạy theo đường parabol trên không trung bị một cây gậy có lực đánh đi hướng khác, tiếng “bang” vô cùng vang và sau đó là tiếng cổ động viên reo hò. Nghiêm Thanh nghiêng đầu ngắm nhìn mọi người xung quanh rồi lại
nhìn người bên cạnh mình, bây giờ anh không còn dáng vẻ dạy học nữa mà là biểu cảm lên xuống theo đường cong của quả bóng.

Ghi bàn thắng, Cố Thanh Châu cười tươi, đưa nước cho Nghiêm Thanh, thấy cô không có vẻ gì là buồn chán, vừa cười vừa xoa xoa đầu cô, có thể thấy tâm trạng rất tốt.

Cô gái dễ thương ngồi bên cạnh Nghiêm Thanh bĩu môi ăn bỏng ngô, còn mời Nghiêm Thanh nữa, nhỏ giọng nói với cô: “Oa, bạn trai chị thật đẹp trai quá!”

Song nói nhỏ đến mấy cũng bị bạn trai cô gái đang ngồi bên cạnh nghe thấy được: “Ê ê, anh cũng đẹp trai sao em không nhanh nhanh quay lại ngắm anh đây này!”

Cô gái dễ thương không thèm quay đầu, nhăn mũi than: “Ai mà thèm, ai bảo anh chọc em giận chứ!”

Đúng lúc đó Cố Thanh Châu đã để ý chuyện bên cạnh, nghe bạn trai cô gái không chịu thua: “Chó của em thật
đáng ghét, mỗi lần thấy anh là cắn, anh hỏi em, chó quan trọng hay anh quan trọng hả?”

Bấy giờ màn hình lớn trên sân hiện lên mấy từ tiếng Anh, cả sân vận động hoan hô, đã đến kisstime, tâm trạng mọi người vui sướng dâng trào. Đầu Nghiêm Thanh như chợt hiện lên cái gì đó không bắt kịp, bên tai nghe thấy Cố Thanh Châu thấp giọng hỏi cô: “Nếu máy quay lia đến chúng ta thì phải làm sao đây?”

Cô không kịp trả lời thì đã thấy trên màn hình xuất hiện mặt mình, không sao, biểu hiện vẫn khá tốt. Cô đang bị động, thế mà cặp đôi đang cãi vã ngồi bên cạnh lại chuẩn bị hôn nhau.

Cô chỉ thấy được cô gái kia che miệng, lùi về phía Nghiêm Thanh cảnh cáo: “Anh, không cho anh lại gần đây, cẩn thận em cắn anh đó... ưm.”

Một người nói son môi của mình rất đắt, còn người kia nói anh chả thèm hôn em, nhưng vào lúc này người con trai đã ôm ghì bạn gái mình vào lòng, cố ý hạ một nụ hôn xuống đôi môi được tô bởi loại son đắt tiền. Nghiêm Thanh nghe thấy tiếng phản kháng chói tai, quả đấm nhỏ cứ thế mà đánh lên người bạn trai, bạn trai cô gái cười lên, chỉa cái miệng hơi đỏ vì dính son về phía người quay phim, lớn tiếng nói: “À ừ, em với chó của em gả cho anh đi, anh chịu thua, không quan trọng bằng chó cũng được, dù sao anh cũng quen rồi.”

Cô gái dễ thương che miệng mặt đỏ bừng, yên lặng một lúc rồi gật đầu đồng ý.

Bạn trai cô gái lại hôn tiếp, toàn sân vận động náo nhiệt hẳn lên, lỗ tai Nghiêm Thanh chắc sắp điếc mất, hơi dựa vào người Cố Thanh Châu, không thích bị quay lên màn hình lớn. Anh bỗng đưa tay ra vòng qua bả vai cô, chỉ là nhân viên quay phim quay thêm vài cảnh khác rồi thôi, người ta lễ phép hỏi Nghiêm Thanh có muốn uống nước không.

Nghiêm Thanh ôm bình nước đứng dậy, không dám nhìn anh, quay đầu qua chỗ cô gái dễ thương mạnh mẽ huýt sáo.

Trái tim không thể nào bình tĩnh được, lúc nãy vòng tay ấy cô chắc chắn mình không hề bài xích, mà sau khi cô hành động như thế cô chắc chắn mình hơi có cảm giác mất mát.

Nhưng mà, ôi, chỉ có thể len lén suy nghĩ trong lòng, trải qua nhiều chuyện như vậy, cô biết mình muốn thì càng không có được, em trai, tự do, công việc đều như thế.

Không muốn, cô không muốn.

Nghiêm Thanh ngồi trong sân vận ồn ào náo nhiệt như thế này nhưng trong lòng lại cảm giác cô đơn nặng nề. Đôi mắt nhỏ quay qua nhìn Cố Thanh Châu, anh vẫn ngồi tại chỗ một mực nhìn cô, nhìn thấy ánh mắt cô, ngoắc ngắc tay, mở miệng gọi: “Lại đây ngồi.”

Cô quay lại ngồi yên, trên màn hình lớn xuất hiện đôi trai gái cuối cùng. Về vấn đề vừa nãy, cô rất tin tưởng vào Cố Thanh Châu, nhân viên quay phim cũng sẽ không rảnh đến mức quay một chỗ những hai lần.

Nhưng sự cô phải nói lại, một giây sau Nghiêm Thanh mở to mắt ngơ ngác nhìn lên màn hình điện tử, khuôn mặt mình lại xuất hiện lần nữa.

Mắt cô vốn to tròn, lúc này lại mở to, cô vẫy vẫy tay tỏ ý tôi với người đàn ông này không phải như thế, mấy người nhầm rồi!

Hình như đạo diễn cũng đang nhìn về phía hai người bọn họ, nhưng không thể nào hiểu được ý của cô.

Nghiêm Thanh chợt nghiêng đầu nhìn Cố Thanh Châu, muốn nói có phải đạo diễn kia đang chọc chúng ta không đấy?

Chỉ là chưa kịp nói.

Đã thấy Cố Thanh Châu nhếch khóe miệng nhìn cô, cô gái dễ thương vừa được cầu hôn ban nãy đã từ từ
bình tĩnh lại giờ lại thét chói tai bên tai Nghiêm Thanh: “A a a a a, anh chàng đẹp trai, nhanh nhanh hôn người ta đi, mọi người đang ngóng chờ đấy!”

“Cố...”

Nghiêm Thanh bị người này dùng một tay giữ gáy, mặt anh từ từ phóng đại, cuối cùng gương mặt anh dần mờ đi, môi anh nhẹ nhàng dính vào môi cô.

Thanh Châu.

Trong lòng Nghiêm Thanh xúc động gọi tên anh, nước mắt không nhịn được trào ra, hàng nước mắt lăn dài qua gò má chảy len vào giữa môi hai người. Tất cả những tủi thân cộng với không cam lòng nhờ cái hôn này mà bùng nổ, bàn tay đặt trên đầu gối nắm thành quả đấm, bàn tay siết chặt đến trắng bệch.

Nước mắt mặn chát của cô, Cố Thanh Châu nếm được, môi hơi giật giật như trấn an, đụng đụng cô, bàn tay hao gầy bao bọc lại nắm đấm nhỏ, cầm tay cô xoa xoa Nghiêm Thanh cảm thấy những oan ức tủi thân của đời này đã nhảy ra từ trong miệng kia, một mảng tối om, cô không khống chế được mình, cô muốn mình có thể được là một cô gái yếu đuối như thế này.

Vừa khóc, khuôn mặt anh đã dần rời xa, một giây đó cô liền thấy trong lòng bất an, buông xuống, như không nghe được tiếng hoan hô cùng huýt sáo của xung quanh.

Nụ hôn vừa rồi của Cố Thanh Châu không có chút sức nặng nào, tựa như lông chim quét qua, anh rất biết kiềm chế để rời khỏi đôi môi mê người của cô, một đôi mắt đẹp chỉ in hình bóng cô trong đó, nhìn cô khóc, nhìn cô đau lòng.

Nghiêm Thanh đoán chắc mình nhất định là người mất mặt nhất từ trước đến nay trong trò này rồi, bị một người hôn thôi mà cũng khóc thành ra như vậy liệu có bị người khác chê cười không cơ chứ? Bấy giờ tiếng còi vang lên cô mới cảm thấy mình có thể cứu vãn được một ít.

Cố Thanh Châu kéo tay cô, mười ngón tay lồng vào nhau, mười ngón tay nắm chặt.

Nghiêm Thanh: “...”

Mọi người bình tĩnh lại.

Thấy cô không cự tuyệt nắm tay anh, Cố Thanh Châu cuối cùng cũng lấy lại nụ cười sáng lạn, quay về màn hình lớn vẫy vẫy tay.

Cả sân vận động cùng hoan hô vỗ tay huýt sáo không ngừng, cô gái dễ thương ôm ngực tựa vào lòng bạn trai:
“Em xỉu mất xỉu mất, đang diễn phim thần tượng sao!”

Cố Thanh Châu quay đầu lại nhìn Nghiêm Thanh, huơ huơ tay cô.

Cô xoa xoa mắt: “Em tưởng là anh không thích em.”

Hai ngày trước cô nói anh hãy suy nghĩ cho kĩ, sau đó người này biến mất suốt hai ngày, cô cũng dần buông tay, cưỡng ép mọi chuyện về lại ban đầu, xem hai người như bạn bè. Thế nhưng hôm nay đến đây, xảy ra chuyện vừa rồi, cô không biết có phải là mình đang mơ hay không.

“Anh bị bệnh nằm ở nhà hai ngày qua.” Trận đấu bắt đầu, trên sân lại ồn ào, Cố Thanh Châu dựa sát vai cô
nói chuyện. Ngày đó sau khi trả lời phỏng vấn ở Cố thị xong anh liền bị bệnh, hôm nay tốt lên một chút mới
dám đi gặp cô, vốn dĩ chỉ muốn đưa cô đi giải sầu, không nghĩ tới lại có cơ hội này.

Thật quá tốt, chuyện của hai người không nên kéo dài nữa, thêm chút nào nữa anh không chịu nổi mất.

Lúc này Nghiêm Thanh thanh tỉnh lại, lau nước mắt nước mũi sạch sẽ, quấn anh hỏi: “Vậy người bạn trên mạng kia của anh thì phải làm thế nào? Anh không tìm nữa à?”

Tim cô đập nhanh hơn, giữa tiếng ồn ào huyên náo xung quanh nó đập rộn ràng.

Cố Thanh Châu không phải là người đứng núi này trông núi nọ, đừng trách em nghĩ vậy, anh có mị lực quá ghê gớm với em.

Mấy phút trước khi anh vừa hôn cô, trong lòng cô có một lời muốn nói: “Cố Thanh Châu, em không phải là người tốt, anh đừng thích em.”

Cố Thanh Châu không muốn trả lời mấy liên quan đến người bạn trên mạng, anh trầm giọng nói với cô: “Đi,
anh đưa em đến một nơi.”

Bọn họ không tiếp tục xem trận đấu nữa, đi về cầu thang phía bên trái ra ngoài. Trận bóng lần này hẳn là một trận khó quên, kể cả tình nhân đáng yêu ngồi bên cạnh.

***

Cố Thanh Châu dẫn Nghiêm Thanh đến chỗ mà Nguyệt Nguyệt vui chơi lần trước, Nghiêm Thanh không giải thích được chỉ một con ngựa gỗ trên vòng quay: “Chỗ này à?”

Anh nắm tay cô đi qua chỗ khác, chính xác là vòng quay mặt trời nằm trên một sườn núi trong vườn trò chơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play