Trao Đổi Yêu Đương Với Thầy Giáo

Chương 31: Rời bỏ


1 năm

trướctiếp

Nghiêm Thanh ngồi đợi ở nhà hai ngày, trong thời gian
Cố Thanh Châu làm đúng theo lời cô nói, chưa từng xuất hiện trước mặt cô. Đôi khi suy nghĩ vẩn vơ về cuộc đời cô bỗng chốc bật cười, vất vả lắm mới lấy hết dũng khí quyết định sống cho mình một lần vậy mà chỉ sau khi tỏ tình một ngày đã mất sạch mọi thứ.

Hai ngày sau Nghiêm Thanh quyết định đến cơ quan.

Tin tốt duy nhất trong hai ngày này là blogger Gấu Trúc trên mạng đã xóa tài khoản Weibo, cũng không đăng bài thứ hai đưa hình thật và tên thật của cô như đã nói ở bài trước. Một số tài khoản V lớn đang hot cũng bắt đầu xóa bài, lúc Nghiêm Thanh lên mạng thì đã yên tĩnh hơn rất nhiều.

“Chào sếp.” Nghiêm Thanh bước vào phòng làm việc, các đồng nghiệp ngày thường hay nói chuyện rôm rả giờ yên tĩnh làm việc, không nhìn cô.

Sếp Tô gật đầu ậm ừ: “Cuối cùng đã chịu ló mặt, đi thôi, qua đây với tôi.”

Ông ấy dẫn Nghiêm Thanh đến phòng làm việc của giám đốc đài, trên đường vừa đi vừa dặn dò: “Chuyện không tồi tệ như cô nghĩ đâu, chờ lát nữa đừng nói gì nhiều, tôi sẽ xử lý.”

Nghiêm Thanh cúi đầu không lên tiếng, sếp Tô dừng lại nhìn cô, ông cần một câu trả lời, thấy Nghiêm Thanh mãi không đáp lại, ông thở dài.

Giám đốc đài phát thanh thành phố trưng ra vẻ mặt bình thường: “Tổ mấy người sao cứ hở chút là biến mất vậy hả? Kỉ luật cơ quan ở đâu rồi lão Tô, nếu mấy người trong tổ ông đều như vậy thì chắc là không muốn tiếp tục chương trình này nữa nhỉ?”

Sếp Tô hấp tấp nói có, vẫn đang thực hiện mà.

Giám đốc đài nhìn thoáng qua Nghiêm Thanh: “Chuyện trên mang tôi có xem qua, chuyện khác tôi không nói, nhưng cô Nghiêm đây tự ý bỏ bê công việc có phải nên bị xử phạt theo quy định của đài không nhỉ?”

Sếp Tô: “Phải phải, tôi vừa nói với con bé, cứ theo ý của giám đốc đài đi, chúng tôi nhận hết.”

Giám đốc đài: “Ừm, tôi thấy phát thanh viên thay thế hai ngày vừa rồi không tệ, tạm thời khoan đổi lại. Tiểu Nghiêm, trước tiên cô cứ hoãn lên sóng một thời gian đi đã, tạo cho đài có nhiều sóng gió như vậy hẳn nên ở nhà tĩnh tâm một chút, ngày mai nộp bản kiểm điểm lên cho tôi, trong đài vẫn cần một câu trả lời cho những người
khác.”

Sếp Tô: “Vâng vâng, cứ làm như vậy đi! Nghiêm Thanh, ngẩn người ra đó làm gì, mau trở về viết bản kiểm điểm, phải thật sâu sắc vào, nghe không?”

Nãy giờ toàn là trưởng đài nói chuyện với sếp Tô, Nghiêm Thanh nghe cũng hiểu, cô cứ nghĩ mình sẽ phải một thân một mình chiến đấu trên sa trường, nhưng không ngờ lại có thêm bộ áo giáp, bộ áo giáp cứng rắn, đao thương không thể đâm thủng, bảo vệ cô an toàn.

“Giám đốc, sếp Tô, em có mấy lời muốn nói.”

Ông Tô thầm nghĩ không tốt rồi, vội vàng kéo tay Nghiêm Thanh. Cô bèn ngoảnh sang cười với ông, nụ cười vô tư như mấy năm trước khi cô mới bước vào đài phát thanh, sếp Tô hơi sửng sốt.

“Em rất xin lỗi vì đã mang lại một đống rắc rối cho đài như vậy. Hai ngày này em đã nghĩ rất nhiều, vừa mới tốt
nghiệp em đã vào làm trong đài, đài phát thanh giống như nhà của em vậy, những năm qua em đã học được rất
nhiều, không chỉ trong công việc mà còn trong việc đối nhân xử thế. Cám ơn hai sếp đã quan tâm chiếu cố em, chuyện lần này có ảnh hưởng quá lớn, em cũng biết rằng nếu không xử lý đàng hoàng thì hậu quả nó mang lại cực kỳ nghiêm trọng, cho nên em quyết định xin từ chức.”

Nghiêm Thanh đặt đơn xin từ chức lên bàn giám đốc.

Giám đốc làm như không thấy, nhăn mặt nói với Nghiêm Thanh: “Tiểu Nghiêm à, tôi biết các cô tuổi trẻ kiêu ngạo không thể nào chịu đựng được nỗi oan ức này, nhưng mà
chuyện vẫn chưa tới bước này. Cô yên tâm, vị trí phát thanh viên sau này vẫn sẽ là của cô, đây chỉ là thời kì nhạy cảm. Rồi rồi, cái này cô cất lại đi, tôi không có ý này.”

Sau khi thấy lá đơn từ chức của Nghiêm Thanh, sếp Tô cũng bắt đầu bỏ cuộc. Mặc dù giám đốc đài không chấp nhận đơn từ chức của cô nhưng Nghiêm Thanh vẫn không cầm lại đơn, cũng không thu lại những lời vừa nói. Cô ấy ở trong đài lâu như vậy, trong lòng cô hiểu vì sao giám đốc đài muốn giữ cô lại, mà cô cũng biết phong thư từ chức này của cô giám đốc sẽ vui vẻ nhận lấy.

***

Sau khi ra khỏi phòng, Nghiêm Thanh đi theo sau sếp Tô, nói lời xin lỗi.

Sếp Tô thở dài: “Phải đi thật à?”

Nghiêm Thanh gật đầu.

Sếp Tô vỗ vỗ vai cô: “Thật ra thì tôi đã biết cô là hoạt náo viên lưới đỏ từ trước rồi.”

“Dạ?” Nghiêm Thanh chợt ngẩng đầu lên, đài phát thanh thành phố đi theo dòng truyền thông truyền thống kiểu cũ, đã có chỗ đứng riêng, cô nghĩ là các dạng truyền thông mạng cùng phát thanh viên mạng các kiểu không phải là dạng mà sếp Tô thích nghe.

Nghiêm Thanh không tin được: “Sếp có nghe chuyên mục của em ạ?”

“Sao xem thường người lớn tuổi thế hả?” Vẻ mặt sếp Tô không phục.

“Không phải đâu ạ.” Nghiêm Thanh gãi gãi đầu, hơi ngại khi nghe tin sếp mình nghe mình mắng chửi trên mạng, không biết lúc đó sếp đã nghĩ sao.

Sếp Tô nói: “Không có gì phải ngạc nhiên, giọng cô có đổi thế nào đi chăng nữa tôi vẫn nghe ra được, cấp dưới
ngày ngày tiếp xúc mà đến cả giọng tôi còn không nhận ra thì làm sao có thể làm trong đài phát thanh này được.”

Vừa nói chuyện hai người vừa đến phòng làm việc ở lầu một, thang máy mở ra, Nghiêm Thanh thấy các đồng nghiệp đứng chờ ở cửa, ngay cả mấy người hôm nay không có ca làm cũng tới đầy đủ cả. Mọi người đều đứng đây chờ chỉ đạo của cấp trên, vẫn là một mảnh yên tĩnh như trước.

Sếp Tô thở dài, đoàn người vừa nghe thấy liền biết không tốt, xông lên vây quanh Nghiêm Thanh mồm ba miệng bảy:

“Nghiêm Thanh đừng ngốc, từ chức làm gì? Cô thấy trưởng đài dám đuổi cô đi chắc? Cô có Cố thị là núi dựa vững chắc vậy mà...”

“Này này này để tôi nói, cô không nói đến điểm chính, Thanh, cô không cần phải đi, trong đài chắc chắn không
có ai dám nói ra nói vào cô đâu. Cô yên tâm, một thời gian sau chuyện này sẽ nhạt dần, chúng tôi không thể không có cô.”

“Kính mong chị hai nói vào chuyện chính đi? Tới tôi, Nghiêm Thanh à Nghiêm Thanh, tôi chưa bao giờ thấy cô ngốc như vậy đấy, cô chỉ làm ở đây, từ chức rồi thì cô lấy gì ăn? Cô vẫn chưa phải bà cô lo chuyện chồng con,
cô sợ cái gì? Ây chà lời tôi có hơi khó nghe một chút nhưng mấy cô gái trẻ tuổi như cô đừng mãi chỉ đâm đầu vào kiếm tiền! Đến khi có tiền rồi lại thành bà cô già không còn là cô thiếu nữ đang còn tươi trẻ như thế này đâu.”

Nghiêm Thanh vốn đang cảm động, nghe đến đây trong đầu hiện lên một hàng chữ không cực to:

“Hôm nay là ngày gì vậy? Đám người này đến an ủi mình hay là đến đâm mình vài nhát dao đấy?”

Sếp Tô nghe đến chỗ này cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt vui vẻ, mấy người các cô nói tiếp đi, nó làm tôi tức chết thì mấy cô làm nó tức chết lại đi.

Nghiêm Thanh thở dài: “Em thật sự cảm ơn các chị em, qua scandal lần này mà mọi người vẫn đối xử với em như bình thường, không hoài nghi mà còn tin tưởng vào nhân phẩm của em.”

“Mắt chúng tôi có mù đâu mà không tin chứ ha ha ha.”

Nghiêm Thanh: “...”

“Được rồi, đừng đi nữa, thật ra thì tôi có nghe Hắc Diện Mao Hài, trước kia cũng rất thích nhưng không dám nghĩ
thì ra là cô. Ai biết cô là người có cả triệu người hâm mộ trên Weibo chứ, thật là không nên nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá.”

Nghiêm Thanh: “...”

Cho dù đồng nghiệp vẫn cứ giữ cô lại mãi, nhưng Nghiêm Thanh vẫn không đổi ý.

Cô đi ra khỏi đài phát thanh, hiếm khi thấy bầu trời trong xanh như hôm nay. Anh bảo vệ đang dọn tuyết trước cổng, dừng lại hỏi thăm Nghiêm Thanh, anh ta không dùng weibo nên không biết chuyện xảy ra gần đây, chỉ vào một chỗ trống trong bãi đỗ xe nói với cô: “Mai chị hãy đỗ xe ở đó đi, tuyết không rơi chỗ đó nữa đâu.”

Nghiêm Thanh cười nói tạm biệt với anh ta, giống như mỗi lần tan làm trước đây, lấy một gói hàng giao nhanh.

***

Ánh mặt trời chiếu gắt hơn, từng tia nắng chiếu xuống mặt đất, mùa đông ở đây như vẽ ra một khung cảnh trong
manga, ven đường có một chiếc xe màu đen đang đậu, một bóng người đàn ông mặc áo len trắng đứng bên cạnh xe hòa vào dòng người. Anh nhìn cô gái đi ra từ cánh cổng sắt, không tự chủ bước về trước hai bước rồi dừng lại, thấy cô đang cười với mình, vì vậy môi bất giác cũng cong lên, vẫy vẫy tay với cô.

Anh là Cố Thanh Châu hai ngày rồi cô không thấy bóng, cô là Nghiêm Thanh hai ngày rồi anh không thấy người.

Cố Thanh Châu, người làm cho phát thanh viên không biết trời cao đất dày như em thật sự rất vui. Cám ơn anh đã luôn khích lệ em, là anh cho em dũng khí ngồi lên ghế phát thanh viên của đài, em rất thích cảm giác khi đó.

Hôm qua em đọc bình luận, đều là những lời mắng em. Mấy người trước kia nói thích em chắc thất vọng lắm, có thể đây chỉ là chuyện cá nhân của em, không liên quan đến tiết mục, nhưng nó lại giống như một đứa trẻ em tự tay nuôi lớn, em không thể mang lại một vết nhơ nào cho nó, nên em phải rời đi.

Em cứ ngỡ dẫu có nhận ra thì có làm sao, cùng lắm thì như mặc một chiếc áo khoác, cởi ra là xong, nhưng có người bởi vì em mà phải lộ diện, em không còn cách nào để vãn hồi lại tác động tiêu cực đến đài phát thanh, chuyện này không thể nào xóa nhòa.

Cám ơn anh vẫn yên lặng bảo vệ em, em không muốn để anh phải lo lắng nữa, chỉ là có chút nuối tiếc, em ra đi quá khó coi, bị lột sạch từ đầu tới chân không còn chút bí mật nào, thật đáng ghét.

Nếu như có thể quay lại, cho dù biết kết quả sẽ như bây giờ, em vẫn sẽ làm phát thanh viên thay thế đó, nhưng mà nếu như em biết trước được, em sẽ không nói những lời kích thích người phụ nữ kia để bây giờ hối hận, em không bỏ được nơi đây.

Bước tới, trên môi cô luôn nở một nụ cười, đuôi ngựa đong đưa, trong ngực ôm một thùng giấy lớn, bên trong có những thứ linh tinh mà cô để trong cơ quan những năm gần đây. Cố Thanh Châu vẫn nhìn cô, đọc được nụ cười môi cô nãy giờ mấy phần là thật mấy phần là giả, từ ánh mắt cô anh biết cô muốn nói gì, cô vẫn là cô, vẫn là Hắc Diện Mao Hài mà anh thích và tôn trọng.

Nghiêm Thanh, cho dù trời có sập xuống anh cũng sẽ chống đỡ giúp em, tiết mục em làm chủ từ trước tới nay
đều rất tốt, cứ cho là bị người ta đoán ra được thì cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng bây giờ anh hối hận, nếu như ngày đó anh ngăn em lại thì có phải chuyện sẽ không đến mức này?

Ngực Cố Thanh Châu như có gì sắp tràn ra, bước nhanh đến trước nhận lấy hộp giấy trong tay cô, khàn giọng gọi cô: “Nghiêm Thanh.”

Cô ngẩng đầu lên, tràn đầy sức sống đáp lại: “Cố Thanh Châu.”

Bọn họ đứng cười nhìn nhau ven đường, Nghiêm Thanh giơ tay lên vỗ vỗ vai anh: “Anh bạn này, cám ơn anh.”

Thật vui làm sao, vẫn còn có anh nguyện ý làm bạn với em.

Cố Thanh Châu chờ cô lên xe nói: “Có hai tấm vé vào cửa, cùng đi xem bóng chày đi.”

“Để ăn mừng em thất nghiệp, buổi tối mời anh uống rượu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp