Luật sư Lý đến rất nhanh, trong tay còn cầm một tập hồ sơ, đều là tài liệu thu thập được trong một thời gian ngắn, vừa bày ra đã chiếm hết bàn làm việc của Cố Thanh Thần. Cố Thanh Châu ngồi phía trên lẳng lặng nghe, trên mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc, nhưng người ở đây đều biết hiện tại anh đang rất không vui.
Lúc này bên phòng truyền thông lại gọi đến báo rằng có một vài nhà báo muốn phỏng vấn sếp Cố.
Cố Thanh Thần, người ta gọi là sếp nhỏ Cố, nhà họ Cố trừ ông Cố đứng đầu còn có người con thứ hai nắm quyền, bấy giờ đang tỉnh bơ nhìn anh cả. Cố Thanh Châu đứng lên đi ra ngoài: “Tất nhiên là phải nói.”
Vì vậy, dẫn đầu là anh, tiếp đến là Cố Thanh Thần với luật sư Lý, cùng đi phía sau là toàn bộ phòng thư kí. Xuống đến tầng ba, trong phòng họp phóng viên đã chuẩn bị máy quay micro đầy đủ.
Trông thấy nhân vật chính đã xuất hiện, các phóng viên ùa nhau đưa mic tới trước mặt Cố Thanh Thần.
“Giám đốc Cố, có thể giải thích chuyện của ngài với phát thanh viên Nghiêm Thanh trong “Tâm trạng tốt đẹp” của đài phát thanh thành phố là như thế nào không?”
“Giám đốc Cố, tập đoàn Cố thị vì cô Nghiêm Thanh mới tài trợ cho đài phát thanh thành phố đúng không? Nói cách khác cô Nghiêm từ vị trí đạo diễn ngồi vào ghế phát thanh viên có phải có sự nâng đỡ của ngài? Ngài thừa nhận trong hôn nhân của ngài có người thứ ba không? Nếu không phải như vậy vậy ngài giải thích thế nào về việc cô ấy đang ở trong căn hộ của ngài?”
Tình huống bây giờ đúng là hỏng bét hết, lúc này có người đưa tay cầm mic, Cố Thanh Thần tránh ra một bước, Cố Thanh Châu đứng trước phóng viên, trong phòng họp nhất thời an tĩnh lại.
***
Đều là những phóng viên chuyên nghiệp, cũng đã nghe nói Cố Trọng Thiên có hai người con trai, có điều từ trước đến nay chỉ mỗi đứa con thứ hai lộ mặt, chưa có ai thấy được người con cả. Song điều này không cản trở bọn họ đoán ra được người trước mặt đây là anh cả nhà họ Cố, hai người có khuôn mặt tựa giống nhau đều khiến người ta phải cung kính nên tự nhiên rõ ràng thân phận của hai người.
Mic với máy quay đổi sang chĩa về phía Cố Thanh Châu rất nhanh, trên màn hình là một người đàn ông trả lời đâu vào đấy hai câu hỏi của đám phóng viên: “Tôi nghĩ ngành truyền thông bây giờ đang dần mất đi tinh thần trách nhiệm và yêu cầu tối thiểu thì phải, chỉ biết nghe từ một phía. Vị phóng viên này, anh cũng nói rằng hôm nay tới đây là vì scandal trên mạng, xin hỏi trước khi đến đây các vị có vị nào từng tìm hiểu kĩ càng sự việc chưa? Mọi người đến đây phỏng vấn mà không có chút tài liệu thực tế nào liệu có đáng tin? Hay chỉ vội vã đến Cố thị chúng tôi xem trò hay rồi chế giễu?”
“Hàng năm Cố thị chúng tôi đóng không biết bao nhiêu thuế cho thành phố tôi không nói, ủng hộ đầu tư phát triển đài phát thanh thành phố một tòa nhà thì Cố thị chúng tôi nghĩ hẳn là đang đóng góp cho sự phát triển chung của thành phố chứ nhỉ? Tất cả những tài trợ đều được cân nhắc kĩ lưỡng mới đưa ra quyết định, Cố thị có một bộ phận tuyên truyền vô cùng hoàn thiện đã sắp đặt trước, tôi tin tưởng mấy năm nay các vị ngồi đây đều từng nghe qua chiến dịch truyền thông này.”
“Còn về căn hộ thì không sai. Trước đây đó trên danh nghĩa là sản nghiệp của em trai tôi, nhưng chưa đầy một tháng trước nó đã được sang tên đổi chủ, bây giờ chủ nhân của toàn bộ căn nhà ở hoa viên Đông Sơn kia là Cố Thanh Châu tôi. Tôi với cô Nghiêm là hai người bạn thân thiết, tôi cho cô ấy thuê phòng, mỗi tháng cô ấy trả tiền phòng cho tôi, tôi tự thấy bản thân chưa kết hôn cho nên không nghĩ đến những chuyện như là nuôi dưỡng bồ nhí, chuyện này thực sự có ảnh hưởng không nhỏ đến thanh danh một người phụ nữ trong sạch.”
Giọng anh rất nhẹ, giống như đang nói chuyện bình thường, cơ bản không nghe ra tâm tình như thế nào nhưng lại làm cho người ta lạnh cả sống lưng.
“Cây bút trong tay mọi người như là một thanh kiếm vậy, có thể cứu người ta cũng có thể giết chết người ta, mà tôi lại không cảm giác được mọi người tới đây cứu người thì phải.”
“Thêm nữa, cá nhân tôi vô cùng kính trọng cô Nghiêm cũng cực kì thích tiết mục của cô. Quả thực cô ấy không phải xuất thân từ trường lớp chuyên nghiệp trong lĩnh vực này nhưng hình như mọi người đã quên nguyên nhân cô ấy đảm nhiệm vai trò phát thanh viên chương trình “Tâm trạng tốt đẹp” thì phải? Vậy để tôi nhắc lại một chút cho mọi người nhớ nhé! Phát thanh viên đương nhiệm vô cớ bỏ bê công việc thiếu chút nữa tạo thành tai nạn nghiêm trọng cho đài, ngay thời khắc đó Nghiêm Thanh đã đứng lên gánh vác đảm nhận làm phát thanh viên tiết mục để cứu nguy. Sau chuyện này, ban lãnh đạo đài đã dựa theo quy định sắp xếp những phát thanh viên khác đến làm chủ nhưng không mang lại hiệu ứng tốt, là một lượng lớn người hâm mộ, những khán thính giả nghe đài ủng hộ và yêu thích mong muốn cô Nghiêm tiếp tục dẫn tiết mục này. Tất cả là nhờ vào sự nỗ lực, cố gắng không ngừng nghỉ của cô ấy chứ không phải là những lời mà mấy người vừa nói.”
Cuối cùng, Cố Thanh Châu rũ mắt nhìn xuống một phóng viên nói: “Chúng tôi chắc chắn sẽ có văn bản pháp luật gửi đến những người đã tung tin đồn thất thiệt, mong các vị hợp tác và tự bảo trọng.”
Sau khi Cố Thanh Châu nói mấy lời này thì trả lại mic, bày tỏ buổi họp báo đã kết thúc, nhưng vẫn có phóng viên xông về trước hỏi: “Ngài Cố, bây giờ quan hệ giữa ngài và cô Nghiêm là như thế nào? Cô Nghiêm thực sự là Hắc Diện Mao Hài trên Weibo ư? Ngài có cảm tưởng gì với những lời mắng chửi trên mạng của cô ấy dẫn đến vụ án mạng? Ngài Cố, ngài Cố!”
***
Lần phỏng vấn này của Cố Thanh Châu không leo lên bất kì một bài báo nào, thậm chí cũng chẳng có liên quan gì đến Cố thị. Dường như những lời anh nói lúc đó chỉ tồn tại trong phòng họp, chỉ có những người ngồi đó mới nghe được.
Ngoài dự đoán là truyền thông địa phương cũng im lặng một cách triệt để, dường như muốn để chuyện này trôi vào dĩ vãng, trên mạng cũng không còn lan truyền gì nữa. Sáng sớm Cố Thanh Thần nhìn trưởng phòng bộ phận truyền thông đến báo cáo, Cố San San mặc đồ công sở với áo sơ mi trắng đứng trong phòng anh hai thuật lại sự việc: “Hôm qua em mới nhận được tin, cảnh sát ở thành phố X đã bắt được người tung tin đồn, luật sư Lý đã đến đó với trợ lý, có ý định cho anh ta tội danh phỉ báng làm tổn thương tinh thần lẫn danh tiếng của công ty.”
“Ừ.” Cố Thanh Thần gật đầu, đóng hồ sơ lại, thấy em gái có lời muốn nói: “Nếu em muốn nói tốt nhất hãy nghĩ đến có đả động được tâm tư của anh cả không, nếu được thì anh đây không có ý kiến, nếu không được, vậy anh khuyên em nên im lặng đi. Chuyện của anh ấy để tự anh ấy giải quyết, chúng ta đừng nhúng tay vào.”
“Anh định đứng nhìn anh cả vì loại phụ nữ đó mà đối nghịch với bố à?” Cố San San ném tập hồ sơ trong tay, hai tay chống nạnh. “Em không hề biết chị ta đã li dị! Chị ta lừa dối anh cả!”
Cố Thanh Thần mở mắt nhìn cô em gái: “Cố San San, hôm qua em cũng ở đó, em không nhìn thấy thái độ của anh cả à?”
“Anh!”
“Được rồi, anh không muốn nghe nữa, em có thích Cố Thiên Dụ đến thế nào cũng vô ích thôi, anh cả sẽ không cưới con bé.”
Cùng lúc đó tại nhà họ Cố.
Vốn dĩ nhà họ Cố vì có bảo bối nhỏ Cố Khải Nguyệt mà luôn tràn ắp tiếng cười nhưng bây giờ lại yên lặng không tiếng động, người làm đang dọn dẹp trước nhà, cành cây trơ trụi không còn gì cả. Trong căn nhà tịch mịch bỗng vang lên tiếng tức giận, ở xa xa ngoài cổng sắt mà vẫn có thể nghe thấy tiếng lão gia đang lớn tiếng mắng người, rồi sau đó vang lên tiếng khóc trẻ con. Công chúa nhỏ ở trong nhà này muốn gì được nấy, trước sau như một chưa từng có ai thấy bé khóc, chỉ nghe được tiếng cười không dứt, vậy mà bây giờ bù lu bù loa khóc to dỗ mãi không nín, cuối cùng ai cũng không muốn, chỉ cần bác ôm, chỉ cần bác dỗ.
Qua một lúc nữa, căn nhà lại tĩnh lặng trở lại.
Cố Thanh Châu dỗ Nguyệt Nguyệt xong ra khỏi nhà, Cố Thiên Dụ đứng trong sân chờ anh, hỏi: “Anh thật sự muốn như vậy ư? Nhà này vì cô ta mà trở nên rối beng lên, bác Cố cũng suýt chút nữa phải nhập viện. Thanh Châu, anh không thấy mình quá tùy hứng buông thả à? Cố thị cần người anh cả như anh, quay lại đi, người trong nhà này gồm cả em đang chờ anh. Chúng ta cũng không còn trẻ nữa, em đồng ý sau khi chúng ta kết hôn nếu anh vẫn còn thích cô ấy anh có thể nuôi cô ta ở bên ngoài có được không? Coi như là em cầu xin anh đấy?”
Mắt Cố Thanh Châu giật giật, nhìn Cố Thiên Dụ đang muốn hy sinh vì mình, lắc đầu.
“Thanh Châu!”
“Vì cô mà nhà tôi mới thành ra như thế này! Là cô nói cho bố mẹ tôi biết, không muốn đổ tội cho người khác cũng đừng lấy San San ra làm lá chắn.”
“Em...”
“Bây giờ Cố thị do em trai tôi nắm giữ, những năm qua nó đã làm rất tốt, không phải chỉ một câu nói của cô là có thể xóa bỏ tất cả. Cô nên biết tôi không thể nào kết hôn với cô, tôi cũng không cần kiêng kị mặt mũi ai. Nếu cô còn mở miệng chê người tôi yêu, ảo tưởng muốn gây sóng gió ở căn nhà này thì tôi sẽ để thằng hai miễn đi chức vụ bây giờ của cô.”
“Anh!” Cố Thiên Dụ che ngực, nước mắt trào ra, dáng vẻ yếu đuối đáng thương, “Cố Thanh Châu, sao anh có thể đối xử với em như vậy?”
“Cô nhìn cho rõ rốt cuộc cô muốn cái gì.” Cố Thanh Châu đi qua cô ngồi vào trong xe: “Dọn ra khỏi đây đi, bố mẹ tôi đã có em trai và em gái tôi chăm sóc, những năm qua đã làm phiền cô rồi.”
Xe đang chạy ra ngoài cánh cửa sắt thì bị một chiếc xe màu đỏ chặn lại, Cố San San cố ý chặn Cố Thanh Châu. Anh nhấn còi con bé cũng không nghe, bước như bay xuống xe, đứng bên cửa xe anh khóc.
“Cố San San, em uống rượu lái xe? Lá gan không nhỏ đấy.” Cố Thanh Châu nhíu mày, giơ tay lên vỗ đầu em gái, bỗng dưng nghĩ đến mấy ngày trước cũng có một người như thế, ngồi trên xe đỏ chờ anh và còn uống rất nhiều rượu.
Cố San San ôm đầu khóc lớn hơn: “Anh đánh em! Hu hu, vốn dĩ tâm trạng em không tốt mà!”
Cố Thanh Châu bất đắc dĩ xoa xoa đầu em gái: “Anh xin lỗi, tâm trạng anh cũng không được tốt cho lắm, em có đau không?”
Cố San San bắt lấy tay anh cả, nước mắt vẫn rơi xuống lã chã, chóp mũi hồng hồng: “Anh, em cũng thích chị ấy, thật, nhưng chị ấy không được.”
Chị ấy nói tốt cho mình, mình cũng có thể; chị ấy đối xử tốt với mình, mình cũng có thể đối xử tốt lại, nhưng chỉ riêng chuyện này thì không được, không thể là anh mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT