Trao Đổi Yêu Đương Với Thầy Giáo

Chương 30: Sóng gió (1)


1 năm

trướctiếp

Nghiêm Thanh về nhà rồi vẫn uống thêm chút rượu nữa, chuốc mình cho say mới đi vào giấc ngủ. Cô không biết
rằng sau đêm nay mình sẽ phải đối mặt với một chuyện bất lực đến cùng cực và tìm cách giải quyết còn khó khăn hơn những chuyện kia rất nhiều. Nó bết bát hơn tưởng tượng của cô rất nhiều.

Trên mạng bắt đầu lan truyền một tin đồn thất thiệt: “Bộ mặt thật của Hắc Diện mà các người thích”.

Chẳng mấy chốc, việc này nhanh chóng nổi lên như một cơn sóng, sau khi tỉnh dậy thế giới của cô đã hoàn toàn thay đổi.

Bao năm cẩn thận như vậy mà bây giờ đã bị hủy trong chốc lát.

Từ sáng sớm điện thoại của Nghiêm Thanh đã réo vang, cô vẫn chưa tỉnh ngủ, ấn nút nghe nói alo rồi bị tắt. Vừa
mới thức dậy nên rất khát nước, cô bèn bước chân xuống
giường tìm nước uống thì nhìn thấy trong phòng khách còn chút rượu trắng hôm qua mình uống dở. Kí ức tối qua bất giác ùa về trong đầu. Cô gõ gõ đầu đứng trước chậu hoa sám hối, chuông điện thoại di động lại vang lên, cô không nhìn một cái đã bắt máy, chợt nghe được giọng nói vô cùng kìm nén thận trọng của Cố Thanh Châu.

“Bây giờ em tắt điện thoại đi, không nên ra ngoài cũng đừng lên mạng, anh đang ở trên đường, tất cả chờ anh đến rồi nói.”

Nói gì cơ?

Nghiêm Thanh không hiểu.

Nhưng thói quen của cô là hay làm trái ý người khác.

Tắt cuộc gọi cô nhanh chóng lướt Weibo, dùng đầu ngón chân cũng biết có chuyện xảy ra ở trên đây, nhưng là
cái gì mới được chứ? Chuyện gì đang xảy ra đây? Không xong rồi, thì ra là:

Một đống chuyện linh tinh vẫn chưa giải quyết xong, Nghiêm Thanh lại thấy một hàng bình luận dài về mình, tùy tiện bình phẩm về quá khứ của mình. Những người đó tự xưng là người qua đường muốn bóc trần cuộc sống của cô nên mới ở đây hóng chuyện. Chủ bài đăng nói thao thao bất tuyệt rằng, mấy ngày trước có một người hâm mộ trên Weibo cung cấp thông tin cho anh ta, còn rất tự tin khẳng định rằng mình có bằng chứng xác thực, chỉ có thể nói như đổ dầu vào lửa. Cư dân mạng đều hóng hớt câu chuyện của hắn ta, hắn ta cũng là người đào ra được chuyện liên quan của Hắc Diện Mao Hài với vị coser và chuyện của cô bồ nhí giết người kia, quả thực là một tài khoản đáng tin.

“Mọi người chơi Weibo đều biết Hắc Diện Mao Hài, cô ta vẫn chưa lộ mặt thật, là người bí bí hiểm hiểm, được người ta gọi là chị gái thay trời hành đạo trên mạng, miệng lưỡi như có độc, tham dự tọa đàm hay làm diễn giả thường hay đeo mặt nạ. Lượng người theo dõi cao nhất trên phát trực tiếp trên kênh Hạt Đậu Thần hơn hai triệu, lượt xem trên kênh Thiên Vân cũng phải tám trăm nghìn, rất có sức ảnh hưởng nếu thực hiện quảng cáo. Nhiều nhà tài trợ quảng cáo muốn tiếp cận cô ta để quảng bá hình ảnh, giá quảng cáo trên thị trường rơi vào khoảng tầm ba trăm nghìn một quảng cáo.

Nhưng hôm nay tôi sẽ vạch trần cho mọi người biết sự thật đằng sau chiếc mặt nạ thần bí đó. Theo tin tức người kia thu thập được, cô ta hiện đang làm đạo diễn một tiết mục của đài phát thanh thành phố Dương, cách đây không lâu được công ty con của tập đoàn Cố thị là Jasmines Home tài trợ độc quyền khiến cho chương trình đang trên đà rơi xuống vực thẳm vượt qua sóng gió tiếp tục phát sóng, rồi sau đó được tập đoàn Cố thị đầu tư cho đài phát thanh thành phố thêm cho một tòa nhà. Và từ một đạo diễn nhỏ đã trở thành một phát thanh viên đảm đương tiết mục đó.

Chúng ta nói qua một chút về tập đoàn Cố thị nhé! Mọi người tùy tiện lên mạng tìm kiếm cũng có thể tra ra, là một tập đoàn lớn mạnh.

Tập đoàn Cố thị hiện do CEOs Cố Thanh Thần đảm nhiệm được sáng lập bởi ông của ông, chủ yếu là thầu về công trình xây dựng, là một nhà giàu chân chính. Trước mắt tập đoàn đang phát triển ở 36 ngành nghề khác nhau,
CEOs Cố Thanh Thần cũng đã kết hôn sinh con, nghe nói là một gia đình hạnh phúc, chưa từng dính phải bê bối nào.

Nhưng mà không lâu trước đây bà Cố đưa con gái qua Mĩ nghỉ phép, vừa đúng dịp CEOs Cố tham gia một buổi tiệc ở đài phát thanh. Theo tài liệu tôi nhận được, trước mắt nơi ở hiện tại của Hắc Diện Mao Hài là một khu chung cư sang trọng đứng tên CEOs Cố. Trong thời gian này xảy ra chuyện gì tôi tin không cần tôi nói nhiều chắc mọi người cũng hiểu nhỉ?

Mà điều khiến tôi kinh ngạc hơn cả là trước đây Hắc Diện Mao Hài từng kết hôn, cụ thể tại sao lại li dị thì tôi vẫn chưa biết được, nhưng cô ta như một bao thuốc nổ, luôn chửi người ta trên phát trực tiếp cũng không khó để tôi đoán được nguyên nhân.

Tuy nhiên, lại nói về phát trực tiếp, nghe nói mấy ngày trước có một cô bồ nhí bị người ta kích thích dẫn đến liều lĩnh chạy đi giết người, thế nên bây giờ tôi muốn hỏi một câu, Hắc Diện Mao Hài, cô có tư cách gì để nói người khác. Chính cô cũng là một người có gia đình tan vỡ, thấy tiền là sáng mắt chịu làm kẻ thứ ba, bản thân tôi cũng khó trách cô xem thường vài chục nghìn tiền quảng cáo...”

Một đoạn thật dài cô vẫn chưa xem xong thì Giả Vân gọi điện đến: “Mày có biết trên mạng nói mày là kẻ thứ ba không hả? Mẹ nó tao nhổ, Nghiêm Thanh, mày nói phải làm sao đây? Vị CEOs Cố đó với thầy Cố nhà mày thật sự đều là nhà họ Cố kia à? Dứt khoát mày...”

“Chị hai ơi.” Nghiêm Thanh khàn giọng lên tiếng, Giả Vân lập tức im lặng nghe cô nói: “Mày nghĩ giống à?”

Giả Vân: “...”

“Người ta chỉ đích danh tao à? Mày nói người trong cơ quan có thể nghĩ ra tao chắc? Dù sao không hình không tên, nếu đã không biết là ai thì tao giả bộ ngu là xong, tao không muốn rời khỏi đó.”

“Rõ ràng là giống mà.” Giả Vân nói: “Mặc dù thành phố Dương to nhưng cái đài phát thanh thành phố Dương chỉ có một, trường hợp như trên cũng chỉ đến mày, hẳn là có thể đoán được.”

“Aiz.” Nghiêm Thanh thở dài: “Vậy để tao suy nghĩ lại, cứ như vậy đi đã.”

Cô vuốt ve màn hình di động, suy nghĩ một lúc thì tắt máy, cô sợ nhận được điện thoại của đồng nghiệp bởi cô
vẫn chưa nghĩ ra phải giải thích như thế nào cho phải.

***

Không lâu sau Cố Thanh Châu đến, Nghiêm Thanh không nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô đang ngồi trong ổ làm việc, vừa làm vừa đeo tai nghe nghe lại mấy số phát sóng trước của mình trên kênh Thiên Vân, cũng nghe lại giọng mình trên “Tâm trạng tốt đẹp”. Cố Thanh Châu phải tự mở cửa cho mình, dù sao cũng không phải là lần đầu, trong lòng anh thật sự lo lắng cho cô.

Di động của cô đặt trên bàn, chai rượu trắng vẫn còn một ít lăn lóc trên sàn nhà, chậu cây nhỏ của cô hơi héo, nhà cô lại cực kì yên tĩnh khiến anh chura kip quen.

Cố Thanh Châu đẩy cửa phòng làm việc ra thì thấy cô đang đeo tai nghe không nhúc nhích. Anh bèn quay ra ngoài rót một ly nước bưng vào cho cô, đầu tiên là vỗ vai sau đó lấy tai nghe của cô xuống.

Nghiêm Thanh hỏi anh: “Anh có thấy giống không?”

Anh thấy cô nghe cùng hai chương trình, đồng thời biết cô đã biết chuyện trên mạng nên mới hỏi vấn đề này.

Cố Thanh Châu quan sát Nghiêm Thanh. Cô ấy vẫn trốn mình đằng sau màn hình máy tính, từ khi bắt đầu cô ấy luôn dùng giọng giả để trò chuyện trên mạng nên sẽ hơi khác so với giọng cô trong thực tế, nếu không tự liên hệ hai giọng lại với nhau thì sẽ khó mà phát hiện ra được.

Cố Thanh Châu chợt nhớ lại ngày Nghiêm Thanh xuất hiện trên giảng đường đại học, đầu đội tóc giả, mặc trên mình bộ váy già dặn và đi một đôi giày đen hợp với bộ váy, cho đến khi anh nhìn lén cô nhiều lần trong bữa ăn, cộng thêm lần gặp sau nữa mới thực sự là cô: tóc đuôi ngựa, quần jean, áo tay dài, giày đế bằng.

Cô ngụy trang rất hoàn hảo, anh biết cô không thích tiết lộ thân phận của bản thân.

Nghiêm Thanh hỏi lại: “Cố Thanh Châu, anh thấy có giống không?”

Cố Thanh Châu gật đầu.

Anh đã xem bài viết đó, chắc hẳn bây giờ đồng nghiệp của Nghiêm Thanh đã biết thân phận của cô nên chuyện này chẳng thể lừa được ai.

Nghiêm Thanh thốt “à” lên, ánh mắt từ từ rủ xuống, nghịch móng tay, cô không khóc cũng không nói gì, khó
chịu là người ngồi bên cạnh cô. Cố Thanh Châu nắm tay cô, nắm thật chặt, yết hầu cử động lên xuống: “CEOs tập
đoàn Cố thị là em trai anh, là anh hai của San San, là bố của Nguyệt Nguyệt. Việc tài trợ hay quyên tặng đều là anh nhờ nó. Anh giấu em chuyện này, anh xin lỗi. Anh muốn nói với em rằng, chuyện ra nông nỗi như hôm nay đều là do lỗi lầm của anh, để em phải chịu oan ức như vậy...”

Nhắc đến đây, Cố Thanh Châu siết chặt tay cô: “Em đừng sợ, chuyện này cứ giao cho anh giải quyết, anh sẽ trả lại sự trong sạch cho em.”

“Đừng.” Cô cúi đầu nhỏ giọng lên tiếng, hỏi anh: “Cố Thanh Châu, em có thể hút một điếu thuốc không?”

Anh đáp ừ rồi buông tay ra, lấy bao thuốc mà hôm qua anh tịch thu được ra khỏi túi quần.

Nghiêm Thanh đốt một điếu, ngửa đầu hút một hơi rồi nhả ra làn khói trắng, trong mắt không có tiêu cự: “Lần trước sự cố em tiếp nhầm điện thoại cũng là nhờ anh giải quyết phải không?”

Cố Thanh Châu gật đầu.

Nghiêm Thanh không nói thêm gì nữa, anh im lặng ngồi bên cạnh cô, hồi lâu sau mới nghe cô cất lời: “Anh để em tự giải quyết đi, anh đã giúp em nhiều thế rồi, việc lần này em không muốn làm phiền anh nữa.”

Cô học điệu bộ nghiêm túc của anh và nghĩ chính anh cũng không biết giờ hai hàng lông mày của mình đã nhăn tít lại. Cô rất muốn nói, thật ra bài đó không hẳn là sai, cô đã từng li hôn.

“Nghiêm Thanh.” Trong tiếng gọi của Cố Thanh Châu mang theo sự nghiêm túc đan xen sự trách cứ, giống như lúc này cô không nên nói những lời như vậy.

Nhưng cô vẫn phải nói, không thể giả ngu, chuyện này không giấu nổi.

Nghiêm Thanh nghiền nát tàn dư thuốc lá, lại đốt một điếu nữa: “Căn hộ này em không nên ở lại nữa, cho em chút thời gian, em sẽ nhanh chóng dọn ra ngoài.”

“Không cần.” Cố Thanh Châu ngăn cô: “Bây giờ chỗ này đã là nhà của anh, không có chút liên hệ nào với tập đoàn Cố thị lẫn em trai anh, em đã thích nơi này như vậy thì hãy ở lại đi.”

Nghiêm Thanh lắc đầu: “Không hay cho lắm.”

“Em muốn phân rõ giới hạn với anh ư? Nghiêm Thanh, đó có phải là kế hoạch của em không? Tiếp tục né tránh
không gặp anh? Vậy những lời nói tối qua của em thì tính sao đây?” Nhìn bề ngoài Cố Thanh Châu giống như vị Bồ Tát, dường như trên thế gian này không có gì có thể làm anh nổi giận, nhưng bây giờ anh thật sự tức giận, bàn tay nắm tay Nghiêm Thanh thật sự mạnh.

Cô cố thoát khỏi tay anh: “Em là người không có ưu điểm gì, khó tránh khỏi cảm giác không xứng với anh, hơn nữa hoàn cảnh nhà em sẽ liên lụy đến anh. Anh chưa thấy thì sẽ không bao giờ tưởng tượng nổi đâu, người như em ai em cũng làm mặt dày, không khách khí với người nào. Cố Thanh Châu, xin anh đừng trách em, nếu có thể em không muốn chúng ta cắt đứt liên lạc một chút nào, anh là một người bạn vô cùng tốt.”

“Nghiêm Thanh...”

Nghiêm Thanh rít mạnh hai hơi, lỗ mũi cay cay: “Em vốn không nghĩ sẽ nói chuyện mình đã kết hôn cho anh
biết, nhưng chuyện này không cách nào giấu anh được nữa. Cố Thanh Châu anh đừng kích động, về nhà hãy suy nghĩ cho kĩ rồi hẵng quyết định... Cũng để em yên tĩnh một lát, em... hơi rối.”

***

Rời khỏi nhà Nghiêm Thanh, Cố Thanh Châu lái xe đến thẳng tập đoàn Cố thị. Anh rất ít khi đến đây, hằng năm người góp vốn cổ phần như anh hầu như luôn vắng mặt, nhưng may mắn cô gái trước quầy lễ tân vẫn nhận ra anh và nhanh chóng nối máy với văn phòng CEOs để anh đi lên. Cả người Cố Thanh Châu tỏa ra hơi thở cực kỳ tức giận nên tốt nhất đừng chọc đến anh, tầng trên cùng được trải thảm, giẫm lên không phát ra tiếng động nào, anh nhanh chóng bước đến trước, có người rối rít tránh mũi nhọn. Sếp Cố nhỏ nhận được thông báo chạy nhanh ra đón tiếp, dẫn người anh cũng gần hai mươi năm chưa thấy tức giận vào phòng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp