Đúng 7 giờ hai người ăn xong bữa tối và Cố Thanh Châu đưa cô về đài phát thanh. Trên đường về tuyết bắt đầu rơi, dự báo thời tiết trên radio vang lên, nhắc nhở người dân tuyết rơi nhiều và chú ý an toàn khi ra ngoài.
Và Nghiêm Thanh cũng nhắc lại một câu này trước khi kết thúc chương trình “Tâm trạng tốt đẹp” đêm khuya. Sau khi phát trực tiếp xong, cô ló đầu ra nhìn thì trông thấy vườn hoa dưới tầng đã phủ đầy bông tuyết trắng ngần, trên bệ cửa sổ cũng vậy.
Đồng nghiệp gọi cô: “Phát thanh viên Nghiêm, đi thôi, ngẩn người ra làm gì đó, nhanh theo tôi nào.”
Thời tiết trở lạnh, mọi người rủ nhau đi ăn lẩu nhưng Nghiêm Thanh lại quên mất. Khi cô đến nơi thì đĩa thịt cừu Argali đầu tiên đã được chén sạch sẽ, đồng nghiệp đẩy mấy chén rượu ra trước mặt cô, cô đến muộn nên bị phạt ba chén.
Nghiêm Thanh đổi một chén nhỏ hơn và còn nói mình lái xe tới.
Cái cớ này vô dụng, mọi người ở đây hầu như đều lái xe đến nên vừa đặt xe về, ngày mai tỉnh rượu thì quay lại lấy xe sau. Nghiêm Thanh đành phải nhắm mắt uống một chén rượu trắng, sau đó tự múc cho mình một bát canh thịt cừu. Trong đầu cô cứ mải miết suy nghĩ đến chuyện Cố Thanh Châu đưa mình đi làm ban nãy, trước khi xuống xe anh kéo tay cô lại và nói tay em lạnh, khoác áo anh vào đi kẻo bị cảm.
Sếp Tô đang ăn lẩu cũng không quên bàn chuyện công việc, bàn chủ đề tháng sau với Nghiêm Thanh. Cô cười hì hì, nói bây giờ em là phát thanh viên không phải là đạo diễn nữa, các anh quyết định là được rồi.
Dứt lời lập tức bị sếp lớn gõ hai cái vào đầu.
Cả hội náo nhiệt, khắp phòng toàn là mùi thịt. Thời gian trước đây Nghiêm Thanh hòa nhập rất nhanh song chẳng hiểu sao hôm nay cô luôn thất thần. Cô chợt nhớ Cố Thanh Châu thường xuyên đứng trước khu nhà chờ mình, rõ ràng biết mình muốn tránh mặt mà anh vẫn cứ đứng đó rất lâu rồi mới rời khỏi.
Sau khi bị phạt uống thêm một chén nữa, Nghiêm Thanh bèn cầm điếu thuốc đi ra hóng mát,
Trong hành lang vẫn còn nóng nên cô đi thẳng ra ngoài, áo khoác vắt lên ghế dựa cô không mặc vào nên bây giờ mới thấy lạnh. Trong đầu Nghiêm Thanh chợt lóe lên, suy nghĩ cả đêm một chuyện như mũi tên được đặt lên dây cung nếu không bắn ra sẽ căng chết mất.
Nghiêm Thanh dựa vào góc tường hút xong điếu thuốc, sờ vào túi quần, chìa khóa xe ở bên trong
Có đồng nghiệp uống say ngồi ở trên tầng hai mở cửa vọng ra gọi cô: “Nghiêm Thanh ơi, phát thanh viên Nghiêm cô đi đâu đó?”
Cô đứng thẳng người và chạy đi rồi mở cửa xe ra ngồi vào. Trong tay cô không ví không điện thoại, một người một xe, lái xe như cưỡi ngựa, cô cũng không biết thế nào là sợ. Thịt cừu cùng rượu trắng như muốn đốt cháy dạ dày cô, làm cô xuất hiện một loại dũng khí không biết trời cao đất dày là gì. Trong xe được bật điều hòa, bầu không khí ấm áp trái ngược hẳn sự lạnh giá ở bên ngoài làm cho cửa kính xe nổi lên một lớp băng mỏng, Nghiêm Thanh nhấn ga lái xe ra ngoài và liên tục cầu nguyện đừng gặp phải công an giao thông, nếu không thì Cố Thanh Châu phải mời luật sư cho cô một lần nữa cũng nên.
Cô từng đi đến nhà anh song chưa lên bao giờ, đó là một khu nhà cực kì tốt, tốt hơn cả hoa viên Đông Sơn, nằm cạnh bên đại học thành phố Dương. Nghiêm Thanh vừa bước xuống xe đã hối hận vừa nãy đi không lấy theo di động, bây giờ đã 10 giờ rưỡi rồi, không biết Cố Thanh Châu đã ngủ chưa, cô muốn hỏi anh ở tầng mấy cũng không có cơ hội.
Chiếc Harry đỏ vẫn đỗ ở đó, tuyết bỗng chốc rơi trắng xóa cả nóc xe, mưa rơi lộp bộp không ngừng, Nghiêm Thanh bèn hạ cửa sổ xe xuống một tí, bắt đầu hút thuốc.
Trong cả cuộc đời mình, Nghiêm Thanh gấp gáp như vậy chỉ có hai lần, một là lần này và lần còn lại là khi thi Đại học, cố gắng thi đỗ trường ở ngoài.
Người uống rượu và đều sẽ suy nghĩ rất nhiều, trong đầu Nghiêm Thanh như có một đoàn ngựa phi qua vậy. Không được rồi, quả là con người không phận, cũng chẳng biết kiếp trước cô tích bao nhiêu đức mới gặp được người như Cố Thanh Châu.
Tốt, cực kỳ tốt, tốt đến mức bây giờ cô không thể kiểm soát nổi bản thân mà để ý tới anh, chỉ muốn mình tùy hứng một lần trong đời.
***
Cố Thanh Châu cầm theo chai nước bước vào khu nhà, từ xa anh đã nhận ra xe của Nghiêm cô nương, hai cái đèn lớn trước xe là do anh nhờ người ta thay. Anh không biết tại sao cô đột nhiên đến đây, không lẽ có việc gấp cần tìm anh sao. Thế là anh đi nhanh thêm mấy bước lại gần cô, cúi người nhìn thì phát hiện cô đang thất thần, anh gõ cửa kính gọi: “Nghiêm Thanh?”
Nghiêm Thanh lập tức hồi hồn và mở cửa xe ra, làn khói nghi ngút trong xe tỏa ra. Anh vừa ngồi vào thì bị sặc, cô bèn ném vội điếu thuốc đi và hạ cửa kính xe thêm chút nữa cho thoáng, hỏi sao anh lại ở ngoài này giờ này?
Thầy Cố giải thích nhà đang bị cúp nước nên anh chạy đi mua, sau đó hỏi cô: “Sao em lại tới đây?”
“Em đến trả áo cho anh.”
Cố Thanh Châu nhìn lướt qua, thấy trên người cô nàng ăn mặc phong phanh bèn hỏi: “Vậy áo đâu?”
Nghiêm Thanh im lặng, quên cầm theo rồi.
Cô vừa mở miệng thì anh đã ngửi thấy mùi rượu, nhăn mày hỏi: “Em uống rượu hả?”
Uống rượu lấy can đảm, Nghiêm Thanh chẳng quan tâm anh có tức giận hay không, kéo ống tay áo anh và ảo não nói: “Cố Thanh Châu, nếu không thì anh đừng tìm người bạn trên mạng đó nữa, hai ta thử bắt đầu đi có được không?”
Anh đừng tìm người bạn 10 năm trước nữa, em cũng không nghĩ đến chuyện phiền lòng ở nhà, chỉ có Cố Thanh Châu với Nghiêm Thanh thôi, chúng ta thử một chút, có được không?
Nói xong câu này cô liền im lặng, yên lặng chờ câu trả lời, trong lòng có một bóng người nhỏ hướng mặt lên trời liếc mắt: “Nghiêm Thanh, cô thật ích kỉ.”
Điểm này cô thừa nhận, ích kỉ thì ích kỉ, cô thích người đàn ông này, muốn nắm chặt tay anh bất chấp những thứ khác.
Trong xe vô cùng yên tĩnh, Cố Thanh Châu mãi không lên tiếng, như đang nín thở. Hai người lẳng lặng nghe tuyết rơi ngoài kia, trong lòng Nghiêm Thanh phiền não không thôi, lại muốn đốt một điếu thuốc thì bị anh giật lấy bật lửa.
Nghiêm Thanh cắn thuốc lá nhìn anh, người đàn ông đột nhiên toét miệng cười, trong mắt như phát ra vô vàn tia sáng nhỏ như những ngôi sao. Anh xoa xoa đầu Nghiêm Thanh, giọng cũng mềm mại hơn hẳn: “Em không được nuốt lời.”
Nghiêm Thanh thốt à lên, mặc cho anh thu lại điếu thuốc, rồi anh lại nói chuyện không liên quan đến chuyện cô vừa nói vậy: “Sau này lái xe không được uống rượu.”
“Vâng.”
“Nguy hiểm lắm.”
“Vâng.”
“Anh đưa em về.”
Nghiêm Thanh vẫn đáp lại câu cũ, lúc này mới chợt tỉnh nhìn về Cố Thanh Châu, thấy anh không phải như đang dỗ cô.
“Em...”
“Bây giờ em không thể lái xe.” Cố Thanh Châu ngồi vào ghế lái, đổi chỗ với Nghiêm Thanh.
Cả quãng đường về nhà Nghiêm Thanh không hề lên tiếng, men rượu dần vơi, giờ phút này trong đầu cô rất trống rỗng. Cô ngoảnh mặt ngắm cảnh ngoài cửa sổ, trên đường có rất nhiều người rắc muối không có gì thú vị nên cô lại quay đầu sang nhìn Cố Thanh Châu. Cô thầm nghĩ, không cần phải hỏi câu nói vừa nãy lần nữa.
Bởi lẽ, câu trả lời đã có rồi.
Cố Thanh Châu lẳng lặng chuyên tâm nhìn thẳng phía trước, chỉ khi gặp đèn đỏ mới dừng lại và quay sang nhìn cô gái bên cạnh. Cô không nhìn thấy anh đang cười, nụ cười từ tận đáy lòng, và không kìm được duỗi tay vuốt ve tóc cô.
Có mấy lời bị cô giành nói trước, bởi vậy những chuyện như thế này nên để đàn ông như anh mở lời chứ nhỉ.
Tuyết rơi, đêm khuya, trên xe, cô gái, anh phí hết bao nhiêu công phu mới có thể làm cho mình tỉnh táo, nhắc nhở bản thân rằng đây không phải là ảo giác. Thời gian quá ngắn, anh không nghĩ được tại sao cô lại hồi tâm chuyển ý muốn bắt đầu với anh, rõ ràng mấy ngày trước còn tránh anh như tránh tà.
Dẫu nghĩ về cô mười năm anh vẫn không nghĩ thấu, để cho cô giành lời trước.
Có mấy lời mong cô đừng nói, chừa cho anh chút cơ hội được không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT