Phó bản thứ nhất: Đại tiểu thư kết hợp giữa Trung Quốc và Tây Âu (7).
______________________________
Những người bên ngoài không nhận ra có điều gì đó không ổn bên trong phòng, họ nghĩ bởi vì cách một cánh cửa lại thêm một lớp khẩu trang, cho nên âm thanh mới có chút kỳ quái. Nhận được đáp án liền rời đi, đến phòng giải phẫu đối diện truyền lời có thể bắt đầu thực hiện giải phẫu.
Ca phẫu thuật bên kia của Phong Chính Huy bắt đầu tiến hành một cách trật tự, mà phòng giải phẫu bên này, dụng cụ y tế đang hoạt động nhưng không có ai làm gì, mấy người bác sĩ cùng hộ sĩ còn đang nằm đầy đất, “người quyên tặng” lúc này vốn nên nằm trên bàn giải phẫu, lại xách góc váy, mở cửa bước ra khỏi phòng giải phẫu, hành lang trống trơn không có một bóng người, cô liếc mắt nhìn phòng giải phẫu đang sáng đèn kia, rũ mắt xuống, lại lẩm bẩm một mình: “Người chính trực không lừa dối lòng mình, người nhân từ không hại tính mạng…”
Ngay khi góc váy của An Thúy biến mất ở chỗ ngoặt, Sở Thiên Kiều cùng Phong Tuyết Nguyệt bước ra khỏi phòng giải phẫu của Phong Chính Huy, sắc mặt hai người đều không tốt lắm, vốn muốn ở trong phòng giải phẫu bồi Phong Chính Huy làm phẫu thuật, kết quả Sở Thiên Kiều lại chịu không nổi khi thấy cảnh con trai bảo bối bị mổ bụng làm phẫu thuật, đành phải đi ra.
Sắc mặt của Phong Tuyết Nguyệt cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhưng mà nghĩ đến cảnh An Thúy đang ở một trong một căn phòng giải phẫu khác đang bị mổ bụng, cô nhịn không được cảm thấy khoái ý vui mừng, cảm thấy đắc ý khi đánh bại được kẻ thù truyền kiếp, cũng may là An Thúy còn chưa xuất hiện ở trước mặt nhiều người, cô ta không thể để cuộc đời của cô ta xuất hiện vết nhơ nào!
Cô ta nhìn Sở Thiên Kiều ở bên cạnh, đáy mắt hiện lên chán ghét cùng phẫn hận, chớp mắt liền biến mất, tươi cười ôn nhu ngoan ngoãn, “Bà nội, người đừng lo lắng, qua đêm nay thân thể ba ba liền sẽ khỏe mạnh.”
Sở Thiên Kiều không phải là người dễ lừa gạt, và cũng không phải là người sẽ đáp lại sự thiện ý của người khác, bà ta lạnh lùng liếc nhìn Phong Tuyết Nguyệt, khinh thường nói: “Đừng làm bộ làm tịch trước mặt tôi, lúc trước không phải là ngươi cùng mẹ ngươi đều trơ mắt nhìn con trai ta hấp hối sao?” Sở Thiên Kiều còn ghi hận việc Phong Tuyết Nguyệt cùng Quản Uyển Kiều không muốn hiến cốt tủy và thận cho Phong Chính Huy.
Biểu tình Phong Tuyết Nguyệt cứng lại, nháy mắt lã chã chực khóc, thoạt nhìn trông nhu nhược đáng thương, “Con xin lỗi bà nội, con thật sự không có biện pháp, mẹ vẫn luôn khóc lóc ngăn cản con, nói con là tương lai của bà ấy, bà ấy không muốn con xảy ra chuyện gì, lại còn dùng tự sát tới uy hiếp con…”
“Hừ, bất quá chỉ là một chút cốt tủy với một quả thận, ngươi lại không phải là nam nhi, thiếu một quả thận thì có sao? Còn có thể xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ tôi lại đi bạt đãi hai mẹ con cô?” Ngữ khí Sở Thiên Kiều không tốt, nhưng sắc mặt có tốt một chút, vốn dĩ bà ta cũng có chút cảm tình với Phong Tuyết Nguyệt, nếu không phải bệnh bạch cầu của Phong Chính Huy lại tái phát còn nhiễm trùng đường tiểu, bà ta sẽ quên mất chuyện lúc trước, sau khi vợ trước của Phong Chính qua đời, bà ta cho Quản Uyển Kiều vào cửa là bởi vì cốt tủy của Phong Tuyết Nguyệt phù hợp với Phong Chính Huy, Phong Tuyết Nguyệt ở trong mắt bà ta chính là một cái ngân hàng nội tạng di động dùng để phòng ngừa vạn nhất cứu con trai bà ta.
“Đúng vậy, con cũng cho là như vậy, mạng của con là ba ba cho, nếu người muốn trái tim của con, con cũng không có một chút oán hận, chỉ là cảm thấy khổ sở khi về sau sẽ không thể tận hiếu với ba ba cùng bà nội, mẹ con cũng sẽ thấy khổ sở…”
Trong lòng Phong Tuyết Nguyệt khịt mũi coi thường lão bà bà này, trên mặt nói một cách chân thành, hai mắt đẫm lệ mông lung, kỹ thuật diễn xuất tinh xảo, ngay cả sắc mặt Sở Thiên Kiều cũng không khỏi nhu hòa xuống một chút.
“Cô có thể nói ra lời này, cũng không uổng phí tôi nhiều năm như vậy bồi dưỡng cô.” Sở Thiên Kiều nắm lấy bàn tay của Phong Tuyết Nguyệt, cảm thán nói.
Mặc dù bà ta là vì thể diện của con trai, sợ người khác vẫn luôn nhớ tới người vợ thứ hai của Phong Chính Huy là nữ tử phong trần, cho nên mới nghiêm khắc đào tạo lễ nghi giáo dưỡng cho Phong Tuyết Nguyệt, làm cho cô ta xứng với họ “Phong” này, mới xứng là cháu gái của bà ta.
Phong Tuyết Nguyệt thấy Sở Thiên Kiều cảm động, trong lòng vui vẻ, nắm lấy tay bà ta cái miệng nhỏ ngọt ngào không ngừng nói chuyện, nhân cơ hội này bồi dưỡng tình cảm với bà ta.
Không biết qua bao lâu, một nữ bác sĩ chạy ra từ phòng giải phẫu của Phong Chính Huy, sau khi chào hỏi Sở Thiên Kiều, đi đến phòng đối diện gõ cửa, bọn họ đã làm tốt công việc phía trước, bây giờ yêu cầu cần cốt tủy.
Trong phòng giải phẫu thật lâu không có người đáp lại.
Nữ bác sĩ lại gõ cửa, “Bác sĩ Tần?”
Sở Thiên Kiều đứng lên, Phong Tuyết Nguyệt ngồi mấy giờ mông đều đau, vội vàng đi theo đứng dậy đỡ lấy bà ta.
Bên trong vẫn như cũ không đáp lại, nữ bác sĩ vặn then cửa ra đi vào, chỉ chốc lát liền hoảng loạn chạy ra, “Đã, đã xảy ra chuyện!”
“Người quyên tặng” không thấy đâu, đừng nói là cốt tủy, một cọng tóc cũng không thấy đâu!
“Tìm! Có đào ba thước tất cũng phải tìm cho ta!” Sở Thiên Kiều tức giận, cảm giác bị lừa gạt làm bà ta tức giận đến run người.
Phong Tuyết Nguyệt cả kinh trong lòng, cảm thấy khó thở, cái con nhóc đáng chết đó thế nhưng lại chạy? Sớm biết như thế nên theo vào đó, tận mắt nhìn thấy nó bị phanh thây! Trong lòng tức giận đến muốn chết, cô ta vẫn vội vàng duỗi tay vỗ ngực thuận khí cho Sở Thiên Kiều, “Bà nội đừng nóng giận, tức giận không tốt cho sức khỏe…”
Sở Thiên Kiều cúi đầu nhìn cái tay trắng nõn trên người mình, nghĩ tới cái gì, chậm rãi quay đầu nhìn Phong Tuyết Nguyệt, tròng mắt to đến mức dọa người.
“Bà nội...” Phong Tuyết Nguyệt bị ánh mắt Sở Thiên dọa sợ, đầu óc lúc này mới chậm rãi nhớ tới cái gì, trong lòng hoảng hốt, tươi cười trên mặt cứng đờ, “Bà nội… Thật, thật mau là có thể tìm được An Thúy, thật mau……”
“Nhưng cha cô không đợi được nữa!” Sở Thiên Kiều đột nhiên bắt lấy tay Phong Tuyết Nguyệt, nhìn bác sĩ nói: “Bắt lấy cô ta vào đi, bây giờ không cần đi tìm Phong Tuyết Tình! Dùng cô ta, cốt tủy và thận của cô ta đều phù hợp với con trai của ta, nhanh lên! Đừng làm cho con trai ta chờ lâu!” Phía trước là bởi vì Quản Uyển Kiều vẫn luôn liều chết ngăn lại, nếu không bà ta đã đem Tuyết Nguyệt đưa vào phòng giải phẫu! Hiện tại không có tiện nhân Quản Uyển Kiều kia, còn chờ cái gì?
“Không! Con không muốn! Bỏ ta ra! Bỏ ta ra!” Phong Tuyết Nguyệt hoa dung thất sắc, giãy giụa kịch liệt cũng không thể nào thoát được, bị người ta lôi vào phòng giải phẫu, cô ta sợ hãi đến mức vừa khóc vừa hét lớn, “Không muốn! Cứu mạng a! Mẹ! Mẹ mau cứu con! Mẹ...”
Tiếng khóc la tê thanh nứt phổi biến mất khi cửa phòng giải phẫu đóng lại.
Vẫn là viện nghiên cứu, tầng 4, đã vài giờ sau khi tiến hành phẫu thuật, hiện tại đã là đêm khuya. Ngoại trừ bác sĩ và nhân viên trực đêm ở phòng phẫu thuật của Phong Chính Huy và Phong Tuyết Nguyệt, tất cả bác sĩ và y tá đều tan tầm, cho nên hiện tại hành lang rất trống trải an tĩnh.
“…Chu Tử nói với vua Tề rằng: ‘Thà nghe quân Tần, không nghe thì quân Tần cũng không chối. Đó là mưu lược của Tần, còn chiến lược của Tề và Diêm đã qua, và Diêm, Tề cũng có răng có môi, môi chết, răng lạnh……” Giọng điệu ngâm thơ quái lạ lại bắt tai không nhanh không chậm vang lên ở hành lang.
Phong Tuyết Tôn vừa mới bước ra từ thang máy dùng bước chân một chút, kỳ quái mà quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, xác nhận là mình không có xuất hiện ảo giác, mới đi về phía phát ra âm thanh kia.
Rẽ vào góc khuất, anh liền nhìn thấy một bóng người bước ra từ căn phòng thí nghiệm vốn đã bị khóa, thoáng chốc ngẩn ra.
“Nhưng Tần Băng, nổi tiếng công chính cứu Triệu, Ngụy nhưng là Tần Băng mạnh mẽ, không phải làm chuyện này, mà là yêu kế, đó là kế hoạch của quốc gia...” Âm thanh An Thúy dừng một chút, chú ý có người tới, quay đầu nhìn qua, nhìn thấy một người đàn ông cao ráo, mặc áo blouse trắng, tóc ngắn, ngũ quan thoạt nhìn trông rất tuấn mỹ ôn nhuận.
An Thúy nhìn chằm chằm anh, anh cũng nhìn chằm chằm cô, nhất thời hai người không nói gì.
Sau một hồi lâu...
An Thúy nâng cằm nhìn Phong Tuyết Tôn, “Lần đầu gặp mặt.”
Phong Tuyết Tôn phục hồi tinh thần lại, đuôi lông mày hơi nhướng lên, “Cô là ai?”
“Trước khi hỏi người khác, có phải hay không hẳn là anh nên tự giới thiệu trước một chút? Phong Tuyết Tôn tiên sinh.”
Đôi mắt Phong Tuyết Tôn híp lại, mặt mày ôn nhuận trong nháy mắt sắc bén lên, nhưng rất mau lại trở nên nhu hòa, dường như biến hóa vừa rồi chỉ là ảo giác của người khác, “Lần đầu gặp gỡ đã làm người ta ngạc nhiên, Phong Tuyết Tình tiểu thư, hoặc là nói, em họ? Cô ở chỗ này làm gì?”
“Tham quan. Mật khẩu phòng thí nghiệm này là gì?” An Thúy chỉ vào cửa khóa mật mã, đương nhiên hỏi.
“Đồ vật ở các phòng thí nghiệm trên lầu 4 đều là cơ mật, ai cho cô quyền lợi tham quan?”
“Có lẽ là thượng đế?” An Thúy nói, đem đồ vật màu đen trên tay đặt ở khóa mật mã, nó lập tức dính lại bên trên, hơn nữa ngắn ngủn không đến vài giây, khóa mật mã mở.
An Thúy làm lơ vẻ mặt lạnh lùng của Phong Tuyết Tôn, đẩy cửa ra đi vào.
___________
02/07/2021.
ლ(^o^ლ)