Phó bản thứ nhất: Đại tiểu thư kết hợp giữa Trung Quốc và Tây Âu (6).
______________________________
Sắc mặt Quản Uyển Kiều cứng đờ, Sở Thiên Kiều khinh thường liếc bà ta một cái, vênh cằm đi ra ngoài.
Phong Tuyết Nguyệt nhìn An Thúy bị mang đi, trong mắt tràn đầy ý cười khoái ý, nghĩ đến điều gì đó, cô ta liền nhấc chân đi theo.
An Thúy dừng bước chân một chút, “Cô muốn đi theo tôi?”
Phong Tuyết Nguyệt cười đến ôn nhu, trong mắt lại tràn đầy ác ý, “Thân thể ba ba của tôi rất nhanh liền sẽ khỏe mạnh, tôi không thể ở bên cạnh ba ba trong quá trình này được sao?”
Vẻ mặt An Thúy kỳ quái nhìn cô ta, “Tôi khuyên cô không nên đi theo.”
Phong Tuyết Nguyệt chỉ nghĩ An Thúy không muốn mất mặt trước mặt cô ta nên nói thế, nhưng cô ta chính là cố tình muốn xem con nhóc đó bị đưa lên bàn giải phẫu lấy cốt tủy lấy thận, cuối cùng trở nên không còn xinh đẹp nữa, chỉ có tận mắt nhìn thấy cô héo tàn, cô ta mới có thể chắc chắn mình mới là đóa hoa đẹp nhất, hơn nữa cô ta cũng sẽ không bị cướp đi hào quang nữa!
Thần sắc An Thúy càng trở nên kỳ quái thêm, “Nếu cô khăng khăng muốn tẫn hiếu như vậy thì… tùy cô.”
Phong Tuyết Nguyệt cùng đi ra ngoài trước đó bị Quản Uyển Kiều gọi lại, “Nguyệt Nguyệt, con nhớ rõ thừa dịp tâm tình lão thái thái tốt khi con trai bà ta có thể cứu chữa thì nịnh bà ta, con nhớ phải biểu hiện cho thật tốt.”
“Con hiểu rồi mẹ.” Phong Tuyết Nguyệt nói rồi vội vàng đi theo.
Bọn họ đang đi đến viện nghiên cứu trên khu đất bằng phía sau núi, ánh đèn tỏa ra từ các tòa nhà phụ của Phong gia, phảng phất như là không có điểm cuối.
Ánh đèn đem bóng người kéo đến thật dài, gió thổi làm lá cây hai bên đường đung đưa xào xạc.
Đột nhiên, Sở Thiên Kiều nghe được âm thanh quý tộc kỳ quái nhưng lại mười phần dễ nghe của An Thúy vang lên, “Tôi nghe nói, cha tôi đã từng có một con dao phẫu thuật, là người khác đặc biệt làm riêng cho ông, ngài có biết con dao đó hiện tại đang ở đâu không? Lão phu nhân?”
Sở Thiên Kiều vốn không muốn để ý tới cô, nhưng lại có chút không khống chế được quay đầu nhìn về phía An Thúy, không thể không nói, Sở Thiên Kiều cảm thấy bề ngoài cùng khí chất của An Thúy rất giống tiểu thư danh môn, đáng tiếc An Thúy lại là con gái của Phong Hải Trạch, quan trọng nhất chính là, cô còn có cốt tủy phù hợp với con trai bảo bối của bà ta, việc này chú định, An Thúy dù có ưu tú đến đâu, ở trong mắt Sở Thiên Kiều, cô chỉ là một công cụ.
Sở Thiên Kiều cao ngạo quay đầu lại, âm thanh khinh thường , “Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời không làm lãng phí thời gian của ta, ta có thể nói cho cô, dao giải phẫu kia của cha cô, hiện tại đang ở chỗ của cháu ta. Nếu cô sau này còn nghe lời như vậy, không chọc phiền toái cho ta, ta không ngại nói nó cầm tới cho ngươi xem.”
“Nga, xem tôi nghe được cái gì này, đây thật đúng là lời nói tốt nhất trên thiên hạ đấy lão phu nhân. Đó là đồ của cha tôi, chẳng phải là trả lại mới đúng với lẽ thường tình sao?” Đôi mắt An Thúy híp lại.
“Còn như thế nữa sao? Quả nhiên là đứa trẻ lớn lên ở bên ngoài, chỉ chút đạo lý này cũng không hiểu. Đồ của cha cô chính là đồ của Phong gia, cháu ta bây giờ là gia chủ Phong gia, hết thảy thứ gì của Phong gia, bao gồm cả đồ mà cha cô để lại, thì đều là của nó.” Mặc dù Phong Tuyết Tôn là cháu nội của Sở Thiên Kiều, nhưng so với anh bà ta càng yêu quý con trai bảo bối Phong Chính Huy của bà ta hơn, nhưng nếu anh không có xung đột lợi ích gì với Phong Chính Huy, Sở Thiên Kiều vẫn đặc biệt chiếu cố anh.
An Thúy không nói nữa, cô nói Phong gia như thế nào lại có thành viên gia đình vặn vẹo như vậy, thì ra là thế, thượng bất chính hạ tắc loạn, từ Sở Thiên Kiều đậu nón xanh cho chồng mình, đến đứa con hoang dâm vô độ ăn nhậu chơi gái cờ bạc không có cái gì là chưa làm của bà ta đến cả đứa cháu gái, không có một người nào bình thường cả. Cũng không biết cái người nổi tiếng Trung-Tây y đều thông Phong Tuyết Tôn kia, có thể là một người không bình thường hay không, bất quá không bình thường cũng không quan hệ, chỉ cần thời điểm quất roi lên người, anh có thể cảm giác được đau, như vậy là đủ rồi.
Phong Tuyết Nguyệt đi ở phía sau cảm thấy An Thúy ăn mệt, tâm tình càng thêm thoải mái.
Ước chừng hai mươi phút sau, bọn họ đi đến trước hàng rào, bảo an xác nhận thân phận của bọn họ xong, mở cửa sắt, cho bọn họ tiến vào. Đi qua một dãy nhà kính trồng dược liệu, bọn họ tiến vào dãy phòng nghiên cứu.
Bước chân An Thúy thản nhiên tự đắc, làm váy dài màu đen theo bước chân cô hơi hơi dập dờn tạo ra độ cung ưu nhã, giống đóa hoa đang nở rộ, cổ áo nửa che cái cổ trắng nõn mảnh khảnh của cô, cô quay trái quay phải, đánh giá mỗi gian phòng trên đường đi. Cô không giống tù nhân đang bị bắt, mà càng giống với thiên kim quý tộc đến đây để tham quan.
Chỉ có vài cái liếc mắt đơn giản rồi bước vào thang máy, An Thúy không thể không nói, gia tộc truyền thừa chính là có khác, cô vừa rồi nhìn thấy thiết bị của hai phòng thí nghiệm y học, mặc dù so ra thì kém hơn thiết bị ở viện nghiên cứu của cô, nhưng cũng là rất tốt, trong số những thiết bị y tế hàng đầu không đến hai mươi cái trên thế giới, cô thấy được có một cái ở chỗ này.
Bọn họ đi thang máy tới tầng 4, bác sĩ và nhân viên y tế ở đây đều đã chuẩn bị ổn thoả, chỉ chờ “người quyên tặng” lên bàn giải phẫu.
Khó trách đám người Quản Uyển Kiều và Sở Thiên Kiều kiêu ngạo như vậy, đường đường là Phong gia, nên từ bác sĩ đến thiết bị chữa bệnh và thuốc đơn giản nhất đều có ở đây, không cần lo lắng đến tính bảo mật, bọn họ chính là cưỡng chế đem An Thúy áp lên giải phẫu đào gan lấy thận, chỉ cần An Thúy đến chết cũng chạy không ra được nơi này đi nói bậy, thì bên ngoài Phong gia vẫn sạch sẽ sáng sủa như cũ, cho dù An Thúy chạy ra nói ra chân tướng, bọn họ cũng có muôn vàn các loại biện pháp làm mọi người không tin tưởng cô.
Phong gia là một con quái vật khổng lồ đáng sợ, gia nghiệp trăm năm, công lao trăm năm, phức tạp đến mức không dễ dàng động đến dù chỉ một sợi lông.
Hai căn phòng giải phẫu, một căn dùng để giải phẫu “người quyên tặng”, một căn là dùng để phẫu thuật Phong Chính Huy. Bởi vì bệnh bạch cầu của Phong Chính Huy tái phát cộng thêm nhiễm trùng đường tiểu thời kì cuối, không thể kéo dài thêm, cho nên thời điểm nhổ trồng cốt tủy cùng thận không thể tiến hành quá cách xa nhau.
Thời điểm An Thúy bị mang vào phòng giải phẫu, nghe được phía cửa phòng giải phẫu cách vách chưa đóng truyền ra âm thanh của Sở Thiên Kiều cùng Phong Tuyết Nguyệt.
“Chính Huy à, con đừng lo lắng, giải phẫu thực mau sẽ bắt đầu rồi, chờ con làm xong giải phẫu con sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa…” Khác với bộ mặt lãnh khốc nghiêm khắc của Sở Thiên Kiều khi đối đãi người, giọng điệu lúc này rất nhỏ nhẹ, như thể là đang sợ dọa tới ai.
“Ba ba, người rất mau liền sẽ tốt lên… mẹ sợ gặp người như vậy sẽ thấy thương tâm, cho nên mới không dám tới xem cha, buổi tối luôn trốn tránh khóc ở trong phòng…”
An Thúy đang nghe thì đột nhiên quần áo của cô bị xé toạt, cửa phòng giải phẫu đóng lại, ngăn cách âm thanh bên ngoài, một người giọng vịt đực chói tai nói: “Đem quần áo cởi ra.”
An Thúy đột nhiên cau mày, hiện ra vẻ mặt bị mạo phạm. Cô chăm chú nhìn thì thấy bàn mổ đang ở ngay trước mặt, xung quanh cô là bốn năm nam nữ mặc áo blouse, đội mũ và đeo khẩu trang. Vẻ mặt của họ thờ ơ, có hai kẻ bộc lộ thần sắc đáng khinh thèm nhỏ dãi.
“Muốn bắt đầu rồi sao?” An Thúy hỏi, tay nghịch tẩu thuốc, tựa vào trên bàn mổ, tư thế ưu nhã khiến người khác không thể dời mắt đi nơi khác.
Giọng điệu cô rất lạ, nhưng lại lười biếng tỏa ra một loại mê hoặc, dị thường thu hút người khác, làm người ta muốn cẩn thận nghe rõ cô đang nói cái gì.
Mấy người bác sĩ ở đây lập tức thất thần, giây tiếp theo, một làn khói trắng bỗng nhiên từ tẩu thuốc kia phun ra, bất quá chỉ một cái chớp mắt, bọn họ đều trốn không kịp, rất mau liền cảm thấy đầu choáng váng, dần dần đứng không vững mà té xỉu trên mặt đất.
An Thúy dựa vào bên cạnh bàn mổ tư thế không đổi, ngón tay trắng nõn tuyệt đẹp như đồ sứ kẹp một cái tẩu thuốc màu vàng hoa văn phức tạp mỹ lệ, cô đưa lên môi hút một ngụm, sau đó đôi môi đỏ mọng hơi hơi chu lên, chậm rãi phun ra một ngụm khói trắng. Khuôn mặt mỹ lệ kinh người ẩn trong sương khói, càng thêm vẻ thần bí cùng kinh tâm động phách.
Ngoài cửa, có người gõ gõ, hỏi: “Bác sĩ, có thể bắt đầu chưa?”
“Có thể.” An Thúy bình tĩnh đáp.
___________
30/06/2021.
\(๑╹◡╹๑)ノ♬