Phó bản thứ nhất: Đại tiểu thư kết hợp giữa Trung Quốc và Tây Âu (5).
______________________________

Quản Uyển Kiều chính là quyết định cùng cô xé rách da mặt, bà ta vốn còn nghĩ cùng cô diễn trò cho đến lúc lão thái thái lại đây mang cô đi, chính là sợ An Thúy biết mục đích của bon họ quá sớm, sẽ xuất hiện biến cố không thể khống chế, nhưng bây giờ đã xuất hiện quá nhiều việc ngoài ý muốn, An Thúy không phải là người không có đầu óc dễ lừa gạt, việc hôm nay ba nữ nhân kia đến làm loạn, chỉ cần đầu óc không có vấn đề, ai nghe xong mấy lời nói của mấy người Phong Bích Hà đều sẽ không thờ ơ, mà bà ta cũng nghĩ không ra lý do gì để lừa gạt người thoạt nhìn là mười phần không dễ lừa như An Thúy, cho nên, vẫn là trực tiếp dùng bạo lực mới khiến bà ta cảm thấy an toàn hơn.

“Không sai, nếu thức thời, cô nên ngoan ngoãn nghe lời, chúng tôi cũng không muốn mạng của cô, nếu biết ngoan ngoãn nghe lời, về sau có vẫn còn có thể sống tốt, nếu không cũng đừng trách chúng tôi tàn nhẫn độc ác với cô! Lên lầu đi!”

An Thúy liếc mắt nhìn mấy người ở đây, đem biểu tình khoái ý ác độc cùng hả giận của bọn họ thu vào mắt, hơi hơi híp lại, đây là một đám người vặn vẹo cỡ nào a, cô còn chưa làm gì xung đột đến lợi ích của bọn họ, cũng chẳng có thâm cừu đại hận gì với mấy người này, gặp nhau còn chưa đến một ngày, chẳng qua là tính tình cùng lời nói của cô có chút xích mích với bọn họ, thế nhưng mấy người đó lại hy vọng cô đi tìm chết.

Thái độ đối với sinh mệnh này của bọn họ, lạnh nhạt đến mức khiến lòng người rét lạnh. Nói ra thì ai có thể tin được, bọn họ thế nhưng là người nhà của gia tộc Phong gia y học đại danh đỉnh đỉnh?

An Thúy rũ mắt xuống, lông mi dài ngăn trở đôi mắt của cô, lưu lại hai mảnh đường cong duyên dáng, dẫn theo làn váy chậm rãi đi lên thang lầu, dùng khẩu âm của quý tộc Anh thấp thấp kỳ quái mà dễ nghe tự lẩm bẩm với chính mình: “Nhân từ sinh ra hối lỗi, công bằng sinh ra dư dả, phú quý dễ dạy... ”

Đúng lúc An Thúy đi qua người Phong Tuyết Nguyệt, cô ta không nghe rõ An Thúy nói cái gì, nhưng âm thanh của cô lại thấp, giọng điệu kỳ quái, Phong Tuyết Nguyệt đột nhiên nghĩ đến học viện mà An Thúy đang theo học, da đầu tê rần, bỗng nhiên quay đầu lại, “Nó đang lẩm bẩm cái gì vậy? Đang niệm chú sao?”

“Mặc kệ nó, mẹ đã nói là con nhóc đó bị bệnh tâm thần.”

An Thúy vừa mới bước vào phòng, cửa phòng phía sau liền đóng lại, nhanh chóng khóa trái từ bên ngoài, hơn nữa cô rất mau liền phát hiện, điện trong phòng mình đã bị cắt, nói cách khác, máy tính cùng điện thoại bàn trong phòng đều không thể sử dụng. Cô nhận thấy có mấy đồ vật trong phòng bị dịch chuyển, sau khi cẩn thận kiểm tra, khóe môi cô gợi lên một nụ cười chế nhạo. Laptop cùng điện thoại của cô đều không thấy, thậm chí là trang sức cùng quần áo để trong phòng cũng mất tích.

Người không lên được mặt bàn thì chỉ chú ý đến mấy thứ này, cô ta không biết hành lý đáng giá nhất của cô chính là mấy loại thuốc thử với dụng cụ thí nghiệm.

Đường Thải Hân vui mừng ở trong phòng cô ta đùa nghịch những thứ mình thu hoạch được, một cái laptop vừa nhìn là biết giá trị ít nhất cũng là một vạn tệ*, một vài cái thẻ mỏng như tấm card điện thoại. Chỉ là hai thứ này đều cần mật mã, cô ta không mở được, bất quá mấy cái này đều không quan trọng, đối với nữ nhân thì sản phẩm điện tử xa xỉ kém hấp dẫn hơn so với quần áo và đồ trang sức.

*một vạn tệ ≈ 36.000.000 đồng.

Đường Thải Hân mặc một bộ váy dài màu xanh lục theo phong cánh hoài cổ của Âu Mĩ, phối cùng với chiếc mũ màu lục và một đôi găng tay cùng màu, trên cổ mang một cái vòng cổ ngọc lục bảo giá trị xa xỉ. Cô ta đứng trước gương không ngừng tự luyến trong lòng.

Tiếc là dáng người của Đường Thải Hân không tốt, phần eo hơi to, ngực lại thẳng tưng, váy hơi dài một chút, làn da không đủ trắng nõn, lại càng không có khí chất gì, mặc ở trên người An Thúy trông có vẻ đoan trang lại tràn ngập hơi thở hoài cổ, mặc ở trên người cô ta giống như đang biểu diễn một hồi kịch nói dở hơi, chẳng ra cái gì cả. Nhưng cô ta hoàn toàn không cảm nhận được, chỉ cảm thấy chính mình đẹp đến không chịu được, quá tự mãn.

Phong Tuyết Nguyệt vào phòng liền nhìn thấy một thân này của cô ta, trong mắt hiện lên một tia tức giận, cô ta nghĩ chờ An Thúy sau khi bị mang đi, đồ vật trong phòng để quần áo đều thuộc về cô ta, kết quả Đường Thải Hân dám đứng ra giành trước cô ta một bước! Trong lòng tràn đầy không vui, trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt.

Đường Thải Hân nhìn thấy cô ta, lập tức hỏi: “Tuyết Nguyệt, cậu có thấy nó thích hợp với tớ không? Có xinh đẹp không?”

Phong Tuyết Nguyệt không nói chuyện, chỉ là cười đi đến mép giường, cầm lấy vài bộ quần áo trên đó, “Đều là từ trong phòng nó lấy ra?”

“Đúng vậy, cái con tiểu tiện nhân như nó, quần áo tốt như vậy lại để nó mặt hết, thật lãng phí. Nguyệt Nguyệt, cậu có muốn mấy bộ hay không? Cậu thích bộ nào, tớ sẽ cho cậu?” Đường Thải Hân cười hì hì nói, những bộ quần áo này quá có hương vị, đặc biệt là khi An Thúy mặc trên người, quá đánh sâu vào thị giác người khác, khiến người phụ nữ nào nhìn thấy cũng muốn có một bộ như vậy, hơn nữa ảo tưởng bản thân mình cũng có thể mặc ra cái hương vị làm người khác kinh diễm. Đường Thải Hân rất muốn độc chiếm hết, nhưng nghĩ đến Phong Tuyết Nguyệt mới là thiên kim tiểu thư, đành phải ra vẻ hào phóng.

Phong Tuyết Nguyệt nghe vậy, mày nhướng lên, có chút nghiêm khắc, “Tôi khi nào cần cô phân phát đồ cho? Mấy thứ này đều là đồ do con nhóc kia dùng tiền của mẹ tôi đi mua, bằng không cô cho rằng nó lấy đâu ra tiền mua loại quần áo đặt may riêng này?”

Sắc mặt Đường Thải Hân hơi thay đổi, cô ta lúng túng đứng tại chỗ.

Phong Tuyết Nguyệt lại nở nụ cười, “Bất quá tôi đường đường là tiểu thư Phong gia, làm sao tôi có thể hiếm lạ mấy bộ quần áo bị người khác mặc qua chứ? Nếu cô thích mấy bộ quần áo này thì có thể giữ lại, nhưng đồ trang sức cùng máy tính và điện thoại thì không thể cho cô, cô thu dọn lại đưa qua cho mẹ tôi đi, để bà tính toán nên xử lý như thế nào. Về sau nếu có thứ gì, cô nên hỏi trước một câu với mẹ tôi, xem bà có muốn lấy hay không. Đã nhớ chưa?” Cô ta đã nhận định, những thứ tốt mà An Thúy sở hữu đều là bởi vì Quản Uyển Kiều cung cấp tiền mới có.

Đường Thải Hân gật đầu, nhìn Phong Tuyết Nguyệt ra khỏi phòng, miễn cưỡng tháo vòng cổ xuống, nhưng sau đó nghĩ lại, trong phòng An Thúy nhiều thứ tốt như vậy, chờ sau khi cô rời đi, cô ta thuận tay giấu một hai cái, phu nhân và người khác cũng sẽ không phát hiện ra.

Phong Tuyết Nguyệt đi ra khỏi phòng Đường Thải Hân, thời điểm đi đến cửa phòng An Thúy, bước chân dừng một chút, trong đầu hiện lên gương mặt của An Thúy, mấy người Phong Bích Hà đem cô ta đi so sánh với con nhóc đó, càng nghĩ càng không cam lòng càng ghen ghét thêm, cô cắn chặt răng, lấy chìa khóa vừa mới lấy từ chỗ của Đường Thải Hân ra, mở khóa, vặn chốt cửa mở ra.

Bởi vì trong phòng không có điện, các cửa sổ cũng bị đóng lại, cho nên trong phòng một mảnh đen nhánh, Phong Tuyết Nguyệt đẩy cửa, lọt vào trong tầm mắt chính là một đoàn ánh nến màu đỏ cam, ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ ngọn nến, làm An Thúy như là một mụ phù thủy.

Phong Tuyết Nguyệt bỗng nhiên lui về phía sau một bước, da đầu có chút tê dại, cảm thấy con nhóc này thật sự rất giống bệnh nhân tâm thần.

Cô ta không chú ý tới, trên chân An Thúy có một chiếc hộp, bên trong là một đống linh kiện vụn vặt, cùng một nửa vật thể có hình dạng quái dị.

“Cô đang làm cái gì?” Phong Tuyết Nguyệt phục hồi tinh thần lại, hỏi.

“Cô lại đây nhìn xem chẳng phải là sẽ biết sao?” An Thúy lười biếng ngạo mạn đáp trở về một câu.

Phong Tuyết Nguyệt nào dám đi qua, cô ta đứng ở cửa, mỉm cười và lộ ra dáng vẻ xấu xí trong nội tâm, “Tôi sẽ không dành tâm trí và sức lực ở trên người cô, bởi vì hoa tươi đẹp thì có đẹp, chỉ cần nó khô héo, cái gì cũng cũng không còn.”

“And then?” An Thúy nhướng mày, ý bảo cô ta tiếp tục nói.

Phong Tuyết Nguyệt ngẩn ra, phát hiện giọng nói quái lạ của An Thúy khi nói tiếng Trung quái lạ trở nên bình thường khi cô nói tiếng Anh, duyên dáng lại ưu nhã. Đáy lòng càng nhịn không được ghen ghét, cô ta sinh ra ở trong gia tộc có nền y học lừng lẫy, trong nước chỉ có mấy cô gái có địa vị như cô ta, nhưng cho tới bây giờ không có ai có thể đem cô ta áp xuống, đừng nói chi là ở thành phố S này không có ai có thân phận địa vị cao hơn cô ta, bất luận là bề ngoài gia thế hay là việc học. Cho nên đột nhiên xuất hiện một An Thúy như vậy, chỉ cần đứng ở đó và dùng bề ngoài xinh đẹp của nó liền cướp đoạt đi hào quang của cô ta, hơn nữa con nhóc đó còn là huyết mạch dòng chính của Phong gia, cô ta làm sao có thể chịu đựng được?

Cô ta xinh đẹp nhưng không đủ bao dung, cũng không có tầm nhìn xa để thưởng thức người khác, vì thế nên cô ta chỉ có thể ghen ghét người khác xinh đẹp tài giỏi hơn mình.

“Cô có biết vì sao bây giờ chúng tôi mới tìm cô trở về?” Phong Tuyết Nguyệt cười đến dịu dàng, “Lúc trước không tìm cô, là bởi vì Phong gia căn bản không có địa vị cho cô, cô nghĩ đi, cha của cô là anh trai cùng cha khác mẹ với cha của tôi, bà nội của tôi là mẹ ruột của cha tôi, là mẹ kế của cha cô, cùng cô không bất kỳ quan hệ gì, cha và mẹ của cô đều đã chết, còn ai sẽ quan tâm đến cô? Hiện tại tìm cô trở về, bất quá là bởi vì cô hữu dụng thôi.”

“Ở đời người, không có giá trị lợi dụng mới buồn cười, cô gái à.” An Thúy nói một cách thờ ơ.

Không thể nhìn thấy An Thúy thất thố, độ cung trên mặt Phong Tuyết Nguyệt giảm xuống, nói tiếp: “Cô cho rằng cô có giá trị gì để lợi dụng? Giá trị lợi dụng của cô là thân thể của cô đó! Chỉ là để thay thế cho tôi thôi! Nhiều nhất là sau một hai ngày, bà nội sẽ đem cô mang đi, giải phẫu cô, từ trên của cô rút cốt tủy ra còn sẽ lấy một quả thận nữa! Sau một thời gian nữa là gan, có lẽ là vào một ngày nào đó cô cũng sẽ không còn trái tim!”

Sắc mặt An Thúy hơi hơi đổi, như gặp quỷ nhìn Phong Tuyết Nguyệt. Không hổ là nữ phụ ác độc ngốc nghếch trong văn tổng tài, tự nhiên chạy tới nói cho cô biết kịch bản.

Phong Tuyết Nguyệt như ý nguyện nhìn thấy ánh mắt kiêu ngạo của An Thúy bị thần sắc khác thay thế, cười đến đắc ý, “Nhưng cô đừng lo lắng, cô sẽ không chết nhanh như vậy, bây giờ còn chưa dùng đến trái tim của cô, vì về sau còn cần những thứ khác trong cơ thể cô, bà nội nhất định sẽ cho cô ăn ngon uống tốt. Giống như đang nuôi heo để làm thịt vậy!”

Phong Tuyết Nguyệt cảm thấy lời nói của mình đã khiến An Thúy thống khổ, thắng một lần, tâm tình vui sướng mà xoay người rời đi, cẩn thận khóa cửa phòng lại.

An Thúy ngồi ở đầu giường, ánh nến nhàn nhạt đang lặng lẽ cháy, cô rũ mắt xuống, nhẹ nhàng mà cong cong môi, hình thành một độ cung khinh thường và lạnh lùng, duỗi tay cầm lấy hộp đồ, tiếp tục lắp ráp.

Bọn họ cho rằng muốn giam cầm cô, chỉ cần đem thiết bị điện tử trên người cô lấy đi, đem điện trong phòng cô cắt đi là được, nào biết đâu rằng, có một loại người, trời sinh nhốt không được.

Trong bóng đêm thời gian trôi qua thật sự rất chậm, ước chừng chỉ một ngày, giống với dự đoán của An Thúy.

Ngay sau khi cánh cửa được mở ra, An Thúy nhìn thấy một bà lão và mấy người đàn ông, trong đó có một người lần trước tới lấy máu của cô, Sở Hà.

Lão bà mặc một cái váy len màu đen đỏ, trên mặt đánh một chút má hồng, mái tóc hoa râm được nhà tạo mẫu trang điểm cẩn thận búi thành búi, giữa hai mày nhíu lại, thần sắc nghiêm khắc mà đánh giá cô, lộ ra một bộ lãnh khốc bá đạo. Bà ta đã từng là đại tiểu thư Sở gia , sau khi gả đến Phong gia thì lập tức lên cầm quyền Sở gia, Sở Thiên Kiều. Nếu không phải là năng lực của Phong Tuyết Tôn cùng khí chất có thể so với Sở Thiên Kiều, một núi không thể có hai hổ, nói không chừng Phong gia bây giờ vẫn do bà ta làm chủ. Tuy nhiên, cho dù công ty của Phong gia không có vị trí của bà ta, nhưng là hậu trạch của Phong gia vẫn là do bà ta làm chủ, bởi vì Phong Tuyết Tôn còn chưa cưới vợ, một người nam nhân như anh ta không có hứng thú để ý tới chuyện này.

Sở Thiên Kiều đánh giá An Thúy, có chút vừa lòng lại có chút chán ghét, không nói gì, chỉ là gật đầu với người bên cạnh là Sở Hà, rồi xoay người rời đi.

An Thúy thấy hai người đi lên muốn bắt lấy cô, từ trong tay áo rút ra tẩu thuốc màu vàng kim, ngăn tay bọn họ lại, lười biếng kiêu ngạo nói: “Tôi tự đi.”

Hai người nhìn về phía Sở Hà, Sở Hà liếc mắt nhìn An Thúy, gật gật đầu, vì thế bọn họ không lên bắt lấy An Thúy nữa.

Một đám người lấy Sở Thiên Kiều cầm đầu đi xuống cầu thang, Quản Uyển Kiều ở phòng khách lập tức nở nụ cười dịu dàng chào hỏi, “Mẹ với chú cùng nhau lưu lại ăn bữa cơm đi. Con đã lâu không gặp mẹ, con dâu có một số chuyện muốn tâm sự với mẹ.”

Sở Thiên Kiều nâng cằm mặt vô biểu tình liếc bà ta, “Chồng mình đang nằm ở bệnh viện bệnh, thân là vợ mà không quan tâm đến chồng mình, còn có tâm tình cùng lão bà như ta nói chuyện uống trà chiều? Lão bà như ta không có lãnh khốc không quan tâm đến con trai đang treo mạng ở bệnh viện, tâm tình đâu mà ở chỗ này hưởng thụ thịt cá như ngươi.”

___________
29/06/2021.
ƪ(˘⌣˘)ʃ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play