Phó bản thứ nhất: Đại tiểu thư kết hợp giữa Trung Quốc và Tây Âu (4).
_______________________________
Quản Uyển Kiều nói sẽ mang An Thúy đi cửa hàng may sườn xám, nhưng tới buổi tối lại chỉ kêu mấy người thợ may tới tận nhà trực tiếp lấy số đo của An Thúy, mới vừa đo xong, biệt thự liền tiếp đón mấy người không mời mà tới.
“Ai nha, chị dâu hai a, chị có ở nhà không? Nghe nói hôm nay con gái của anh cả đã về?”
“Chúng tôi muốn nhìn một chút a, bây giờ mà không nhìn một cái, nói không chừng hai ngày sau chúng tôi lại đây, cũng chỉ có thể nhìn thấy bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ của đứa cháu này nha.”
“Chị dâu hai đúng thật là có bãn lĩnh, nhiều năm như vậy cũng không tìm được người, chị muốn tìm liền tìm thấy.”
“Nếu nói như thế thì có phải là do tình mẫu tử trỗi dậy không?”
“Cái gì tình mẫu tử trỗi dậy hay không trỗi dậy, cả đời chị dâu hai chỉ có một đứa con gái, nửa đời sau phải dựa vào đứa con này, sao có thể trơ mắt nhìn tương lai của mình bị hủy như vậy chứ? Cũng là do nó xui xẻo, có được một bà nội như vậy, may mắn chúng ta không phải là do bà ta sinh ra, bằng không không chừng chúng ta cũng xui xẻo như vậy.”
Ba phụ thân, ngươi một câu ta một câu, dùng lời nói giỡn ám chỉ điều gì đó, dưới sự uốn gối nịnh hót của Đường quản gia, nói ra mấy lời châm chọc mà đi vào phòng khách, thời điểm nhìn thấy An Thúy, bước chân khựng lại, biểu tình trên mặt cũng dừng một chút.
Quản Uyển Kiều cùng Phong Tuyết Nguyệt đứng ở trên lầu hiển nhiên cũng nghe được lời nói của mấy người kia, sắc mặt khó coi đứng ở cầu thang.
An Thúy ôm khuỷu tay, thần sắc nghiêm nghị đánh giá mấy người đang đi tới, diện mạo ba người hoàn toàn bất đồng nhưng lại có chút giống nhau, hẳn là do đều là phụ nữ trung niên, trang điểm giống các vị phu nhân, bây giờ trên mặt ba người đều hiện lên một chút chanh chua cùng ghen ghét oán hận. Bọn họ gọi Quản Uyển Kiều là chị dâu hai, xưng cha của An Thúy là anh cả, chắc hẳn bọn họ là con riêng Phong gia, đều không cùng một mẹ, nhưng cùng một cha. Giống như cha cô, tất cả đều không phải là con của lão thái thái Phong gia.
Lão thái thái Phong gia cũng là kẻ tàn nhẫn, sau khi gả cho một người chồng như vậy, bà ta liền dứt khoát cho ông ta đội nón xanh, sinh ra một đứa con trai không có quan hệ gì với Phong gia, cố tình là trừ bỏ nam chính biết cha mình là con riêng của lão thái thái, thì ai cũng không biết chuyện này.
“Chị dâu hai, đứa con gái này có phải là Tuyết Tình không?” Cái người mặc váy màu xanh lục len-đại cô mẫu Phong Bích Hà trừng mắt hỏi.
“Là tôi.” Không đợi Quản Uyển Kiều lên tiếng, An Thúy liền nhàn nhạt trả lời.
“Ai da, khẩu âm này, thật sự là lớn lên ở nước Anh sao? Lớn lên cũng thật xinh đẹp, so với nha đầu Tuyết Nguyệt còn đẹp hơn.” Người khoác áo choàng màu đỏ là Phong Hải Tuệ cười tủm tỉm tiến lại gần, thân mật mà lôi kéo tay An Thúy đánh giá nói.
Sắc mặt Phong Tuyết Nguyệt lập tức khó coi, liếc mắt nhìn gương mặt của An Thúy, âm thầm siết chặt nắm tay.
“Chị dâu hai, cách làm của chị thật đúng là không có đạo nghĩa nha, nha đầu xinh đẹp như vậy, sao chị có thể để nó đi thay thế cho Phong Tuyết Nguyệt được chứ? Thật là, đứa con không có mẹ thì phải bị ức hiếp nha.” Tam cô mẫu Phong Hồng Diệp cũng lên tiếng.
Ba người này chính là tới làm chuyện xấu, sắc mặt Quản Uyển Kiều trở nên khó coi, bắt gặp ánh mắt híp híp của An Thúy, có chút chột dạ, càng oán hận ba người này thêm, giọng điệu không khách khí, “Nói hưu nói vượn cái gì? Nhiều năm như vậy cũng không biết lựa lời mà nói chuyện, không có chút hòa ái, không biết đối xử tốt với người nhà mình, quả nhiên là con gái đã gả chồng như bát nước đổ đi!”
Ba người nghe Quản Uyển Kiều nói vậy, sắc mặt đồng thời biến đổi, các bà vốn là con gái riêng, có thể dưới mí mắt của lão thái thái mà sống tốt rồi gả vào hào môn, là bởi vì lão thái thái cần các bà liên hôn đem lại lợi ích cho gia tộc, lót đường cho con trai bà ta, nhưng cái này không đại biểu cho bọn họ có tư cách nói lớn nói nhỏ ở đây, bọn họ còn có thể sinh hoạt hưởng thụ ở nhà chồng là do bọn họ còn có chút hữu dụng, nếu các người bọn họ mà bị lão thái thái vứt bỏ, các bà tùy lúc sẽ bị tình nhân bên ngoài của chồng kéo xuống nước.
Lập tức ngậm miệng lại, không dám nói nhiều chọc giận Quản Uyển Kiều, lỡ chọc cho bà ta chó cùng rứt giậu bẩm báo với lão thái thái, tuy rằng bà ta cũng không được lão thái thái thích, nhưng so với bọn họn thì tốt hơn một chút, bởi vì bà ta sinh ra được đứa con gái rất hữu dụng đối với con trai bà ta.
“Ha ha, chị dâu hai, chị hà tất phải tức giận? Chúng ta chính là nhàn rỗi không có chuyện gì làm mới nói giỡn chút mà thôi, thân là phu nhân Phong gia, sẽ không rộng lượng mà so đo với chúng em chứ?” Phong Hồng Diệp là người biết nhìn nhân tâm, phòng ngừa Quản Uyển Kiều hiện tại không có công phu đối phó các người bọn họ, lại dẫm tử huyệt Quản Uyển Kiều một chút. Không có phu nhân hào môn nào nghẹn khuất giống như Quản Uyển Kiều vậy, thay vì kêu là lão bà Phong Chính Huy không bằng nói là công cụ sinh sản của lão ta.
Sắc mặt Quản Uyển Kiều quả nhiên là càng khó coi.
“Ai nha ai nha, thời gian chúng ta hẹn thẩm mỹ viện đã tới rồi, đến lúc phải đi thôi. Tình Tình này, nếu qua mấy ngày mà con còn có thể ra ngoài đi lại, nhớ phải rủ các cô cô cùng nhau đi dạo phố nha.” Phong Bích Hà cười tủm tỉm nói, mang theo hai tỷ muội ngẩng cao đầu, lấy một loại tư thái vênh váo tự đắc đi về.
Trong phòng khách một mảnh yên lặng trước bão táp.
Phong Tuyết Nguyệt không ngừng vỗ vỗ sau lưng Quản Uyển Kiều thuận khí, sắc mặt khó coi nhìn về phía An Thúy đang thản nhiên đi lại ở bên dưới, thấp giọng hỏi: “Mẹ, làm sao bây giờ? Nó khẳng định đã có chút hoài nghi, có thể trốn đi mất hay không?”
Đây cũng chính là điều Quản Uyển Kiều lo lắng, đều là do ba con tiện nhân kia!
“Có lẽ các người nên cho tôi một lời giải thích?” An Thúy đi đến chính giữa phòng khách, rót một chén nước, cũng không uống, chỉ để ở đó, chậm rì rì hỏi. Nữ chính trong nguyên tác cũng trải qua một màn như vậy, nhưng mà nguyên chủ bị dăm ba câu lừa gạt của bọn họ mà cho qua.
Biểu hiện của An Thúy quá mức bình tĩnh, có vẻ sâu không lường được, đầu óc Quản Uyển Kiều vừa động, lập tức nghiêm khắc mà quát lớn, “Thải Hân, lên lầu giúp Tình tiểu thư thu dọn phòng ngủ một chút! Đường quản gia, đưa Tình tiểu thư về phòng nghỉ ngơi, thời tiết gần đây không tốt, Tình tiểu thư vẫn nên ngốc ở trong phòng mới tốt, đỡ phải làm bị thương da thịt non mịn của nó!”
Trong nhà trừ bỏ An Thúy mọi người đều sinh ra tâm thái khoái ý, Đường Thải Hân đang tránh ở trong phòng bếp ăn vụng buông bánh kem đang ăn một nửa xuống, lộ ra nụ cười ác độc khoái ý không thèm che giấu, lộc cộc chạy lên lầu. Sớm trông ngóng ngày này, xem ngươi có còn xem thường người khác không! Cái này gọi là phong thuỷ luân chuyển!
An Thúy yên lặng nhìn Quản Uyển Kiều, khi Đường quản gia tới gần trong nháy mắt đột nhiên đem chén trà hắt lên người Đường quản gia, khắc nghiệt quát lớn, “Đừng mơ tưởng dùng bàn tay dơ bẩn của ngươi chạm vào ta, đồ xấu xí.”
“A! Ta th*o con mẹ ngươi, đồ tiểu tiện nhân!” Đường quản gia là thân thích bà con xa của Quản Uyển Kiều sau khi gả vào Phong gia mang theo, vốn chính là không có tố chất gì, bị tạt nước liền mắng ra tới, ông ta đã nhịn An Thúy rất lâu, lập tức muốn động thủ, nhưng An Thúy bỗng nhiên rút từ trong tay áo ra một tẩu thuốc màu vàng hoa văn phức tạp giống gậy chỉ huy, chỉ vào chóp mũi ông ta, làm ông ta hoảng sợ, ông ta cho rằng An Thúy muốn lấy ra thứ gì công kích hắn, bước chân theo bản năng tránh sang bên cạnh, dẫm đến vệt nước, suýt nữa trượt chân.
“Lão Đường!” Lý Di chạy nhanh tới đỡ ông ta, sau khi thấy rõ đồ vật An Thúy cầm trên tay là một cái tẩu thuốc nhỏ nhắn xinh đẹp, lập tức giọng the thé nói: “Cô có bệnh sao!”
Đã rất nhiều năm không có người nào dám vô lễ với cô như vậy. Ngón tay An Thúy hơi hơi động, lại cuối cùng cái gì cũng không có làm, chỉ là thu hồi tay, khoan thai đưa tẩu thuốc đến bên miệng, thần sắc kiêu ngạo như cũ: “Không muốn tay cùng miệng của mình bị gãy , tốt nhất là nên tự mình bảo quản cho tốt, đồ xấu xí.” Lại nhìn về phía Quản Uyển Kiều, “Để tôi đoán xem, bà đây là chuẩn bị muốn xé mặt xuống, định giam cầm tôi phải không? Thưa phu nhân?”
___________
28/06/2021.
ヽ((◎д◎))ゝ