Phó bản thứ nhất: Đại tiểu thư kết hợp giữa Trung Quốc và Tây Âu (3).
______________________________
An Thúy nhìn bóng dáng Quản Uyển Kiều cười cười, sau đó quay đầu lại.
“Phu nhân!” Quản Uyển Kiều vừa mới xuống lầu, đã bị một nhà Đường quản gia chặn lại, trên mặt ba người đều lộ ra phẫn hận, “Phu nhân, ngài nhìn xem đức hạnh của con nhóc kia kìa, quả thật là vô pháp vô thiên, nó cho rằng nó là cái gì trong cái nhà này chứ?!”
“Đúng vậy, nó căn bản không đem ngài để vào mắt!”
Tâm tình của Quản Uyển Kiều vốn đã không tốt, lại bị một nhà ba người này làm cho tức giận thêm, sắc mặt khó coi nói: “Được rồi! Nên làm như thế nào tôi đều biết! Nó quả thật nói không sai, các người xác thật nên tự xem lại chính mình đi!”
Biểu tình trên mặt ba người cứng đờ, sợ không dám nói một lời nào.
Thấy bọn họ im lặng, sắc mặt Quản Uyển Kiều hòa hoãn một chút, đi đến sô pha ngồi xuống, trầm mặt trong chốc lát, ánh mắt hung ác nham hiểm nói: “Cho nó đắc ý vài ngày, chờ lão thái thái lại đây, xem nó còn dễ chịu không!”
“Đã biết, thưa phu nhân.” Ba người đồng thanh đáp, biểu tình lại là mười phần không cam chịu.
...
Phong gia có diện tích đất vô cùng lớn, không chỉ có một ngọn núi này, phía sau còn có một mảnh đất bằng trống trải, ở đó cũng có nhà kính trồng đủ loại thảo dược nhưng thảo dược ở đó lại có màu sắc khác nhau, màu xanh có, màu nâu có, có một ít loài hoa kiều diễm, cũng có một nhóm cây xấu hổ, cực kì mỹ lệ. Một cái hàng rào sắt cao và rộng đem toàn bộ mảnh đất bằng này cùng với ngọn núi phía sau rào lại, ngoại trừ bên ngoài có một cái cửa sắt đang bị khóa lại, thì lối vào duy nhất là từ biệt thự ba tầng dưới chân núi.
Sau khi đánh một giấc ngủ trưa, An Thúy xách váy đi men theo tường đá xây ở rìa biệt thự, tường đá này rất cao, đại khái khoảng mười thước*, sau khi đi qua hết dãy tường đá đó là đến cửa sắt có người canh gác, đi qua cánh cửa là có thể vào núi.
*mười thước ≈ 3,33 mét.
Mặc dù hôm nay An Thúy mới đến đây, nhưng hiển nhiên là bảo vệ ở đây đã biết thân phận của cô, cũng không có cản trở mà cho cô đi vào.
An Thúy vừa đi vừa nghĩ tới bối cảnh của Phong gia.
Vì là gia tộc của nam chính, cho nên nó có chút ghê gớm, là một gia tộc y học lâu đời truyền thừa từ triều Thanh, Tây y hay Trung y thì bọn họ đều am hiểu, được xưng là gia tộc y học top1 trong nước. Họ có nhà xưởng gieo trồng và chế biến thuốc, thanh danh cực tốt, chưa từng có tin đồn làm thuốc giả và sản phẩm kém chất lượng, mọi người cực kỳ tín nhiệm bất cứ sản phẩm y học nào thuộc Phong gia. Từ khâu gieo trồng đến sản xuất đều quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, như vậy nên Phong gia mới có địa vị như bây giờ.
Bệnh viện Phong gia có chi nhánh khắp cả nước, mỗi đô thị cấp một đều có bệnh viện Phong gia. Hiện giờ người thừa kế trẻ tuổi nhất của Phong gia, cũng là trưởng tử Phong gia_Phong Tuyết Tôn, có danh hào là “thánh thủ Tây y”. Một tay y thuật có thể đoạt mệnh từ Diêm Vương, thế giới không có người có thể địch lại.
Không phải thảo dược nào cũng được trồng ở trong nhà kính, một số loại có thể thích nghi với hoàn cảnh trên núi thì đem trồng ở bên ngoài. Trên núi loáng thoáng có vài công nhân đang gieo trồng và chăm sóc thảo dược. Họ mặc một cái áo blouse trắng đội mũ và đeo găng tay, đang cẩn thận kiểm tra từng gốc thảo dược, nếu bọn họ mà nhìn thấy An Thúy đang ở bên ngoài thì chắc chắn sẽ lộ ra ánh mắt kinh diễm.
Không gian trên núi buổi chiều yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có một vài cơn gió nổi lên làm lá cây lay động, hương thảo dược trong không khí làm cả người cô vui vẻ thoải mái, nơi này cách xa nội thành, hoàn cảnh tuyệt đẹp, An Thúy thấy thích nơi này.
“Là cái này sao? Mau nhìn xem có đúng như trong hình không?”
“Từ từ, để tôi nhìn xem...”
Âm thanh lén lút thấp thoáng từ bụi cây phía sau truyền đến, An Thúy bước chân chậm rì rì, quay đầu đi qua đó.
Phía sau bụi cây có hai nam nhân đang ngồi xổm, trên người mặc đồ của nhân viên chăm sác thảo dược áo blouse trắng cùng mũ, nhưng màu của cái quần cùng đôi giày đã tiết lộ thân phận là người bên ngoài tiến vào của họ.
Nga, An Thúy nhớ ra, đây hẳn là người của nam phụ. Trong cốt truyện có nói gia tộc của nam phụ cũng không kém gì gia tộc nam chính, nhưng điểm duy nhất mà nam phụ không thể so với nam chính đó là anh ta đã kết hôn, cho dù vợ của anh ta đã qua đời, nhưng họ có một đứa con trai, con trai di truyền bệnh ung thư từ mẹ, nữ chính chính là ở thời điểm làm hộ sĩ ở bệnh viện cùng với nam phụ quen biết, hơn nữa nam phụ yêu phải bộ dáng ôn nhu lương thiện của nữ chính, sau này anh ta chính là chất xúc tác cho tình cảm của nam nữ chính.
Hệ thống 524 nói cho An Thúy biết, nam phụ là đối tượng được nhiều người chơi lựa chọn công lược. So với nam chủ thì dễ công lược hơn một chút, là nhân vật có cảm giác bình thường nhất trong cốt truyện.
“Nhìn có vẻ... giống nhưng cũng không giống, cái răng cưa này có phải so với bản vẽ có chút lớn?”
“Không khác nhau lắm...”
“Sao ngươi ngốc vậy chứ? Thuốc không thể tùy tiện hái được vì chúng có nhiều loại trông rất giống nhau."
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Đều hái một ít trở về... CMN, đều do đám vương bát đản Hạ gia kia! Mau...”
“Đó là hải kim sa, dùng để hạ nhiệt, chữa xuất huyết cùng với bệnh tiểu đường.” Một âm thanh dễ nghe vang lên từ phía sau.
Hai cái đầu đang kề sát nhau sau bụi cây đột nhiên tách ra, xoay người nhìn qua, không kịp phòng ngừa liền đối diện với một khuôn mặt mỹ lệ, bọn họ ngẩn ra, chờ phản ứng lại liền muốn nhào qua áp chế cô gái kia, chưa kịp hành động thì nghe được giọng nói bắt bẻ đầy ghét bỏ của cô gái: “Đừng có mà đưa đôi tay mới lấy từ đống phân chó ra mà chạm vào tôi, nếu không tôi sẽ cho các người biết hai từ hối hận viết thế nào.”
“Tay của tôi mới không có chạm qua c*t chó!” Người trẻ tuổi da đen có hàm răng trắng đến lóa mắt lập tức phản bác lại.
An Thúy cười châm chọc.
Thân mình hai người cứng đờ, khẩn trương đến mức toát mồ hôi, xoay người đánh giá bốn phía, xác định là không có nhân viên công tác. Một trong hai người, tên có làn da trắng hơn một chút thì tương đối khôn khéo tiến lại gần An Thúy một chút, cảnh giác hỏi: “Cô là ai?”
Đừng nhìn nơi này ít người canh gác mà chủ quan, đa số người đều tập trung ở viện nghiên cứu trên đỉnh núi và dưới chân núi, nơi này chỉ lắp hệ thống cảnh báo âm thanh, chỉ cần cô gái này la to một chút, cảnh báo liền rung lên, lập tức bon họ liền xong đời!
An Thúy không để ý đến anh ta, ánh mắt liền dời tới đám ảnh thảo dược mà người nọ đang cầm trên tay, đuôi lông mày nhẹ nhàng nhướng lên, “Dây lửa đỏ, tiết linh, củ kỳ lân, củ mài và sâm thái dương... tất cả đều là dược trị vết thương do súng gây ra, hai người không nên tìm ở đây, loại đó chỉ có ở nhà kính số 37 đến 40.” Thời điểm cô vừa lên núi, có đi qua mấy khu vực trồng các loại thảo dược này.
Đôi mắt hai người sáng lên, nhưng càng thêm cảnh giác: “Cô rốt cuộc là ai? Vì sao lại giúp chúng tôi?”
“Vì sao tôi giúp hai người?” An Thúy thẳng lưng, đầu cũng không cúi, chỉ rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, trông cực kỳ ngạo mạn, “Không nhìn ra sao? Chàng trai à, đây hiển nhiên là một cuộc giao dịch.”
Cô chỉ cần người có thể tránh khỏi hàng rào bảo vệ của Phong gia tới hỗ trợ cô làm chút việc.
...
An Thúy vừa mới bước ra khỏi cửa sắt, liền nhìn thấy Quản Uyển Kiều cùng Phong Tuyết Nguyệt vẻ mặt nôn nóng và lo lắng đứng bên dưới tường đá, sau khi nhìn thấy thân ảnh của cô lập tức lộ ra biểu tình thở dài nhẹ nhõm.
Quản Uyển Kiều cười ôn nhu hòa ái, “Tiểu Tình, sao con lại lên núi mà không nói với dì một tiếng.”
An Thúy xách theo làn váy chậm rãi đi xuống thềm đá, ánh mặt trời sau giờ ngọ mạ lên trên người cô một tầng vàng nhạt nhu hòa, cô giống như nữ vương đang ưu nhã đi xuống cầu thang xoắn ốc, quần áo đoan trang quý khí, tư thái ưu nhã lại thần bí.
Khuôn mặt Phong Tuyết Nguyệt nháy mắt vặn vẹo, nếu không phải Quản Uyển Kiều đúng lúc nắm lấy tay cô ta, cô ta sẽ lộ ra càng nhiều biểu tình ghen ghét ghê tởm hơn nữa. Cô ta không hiểu, dựa vào cái gì mà một con nhóc như nó có được gương mặt cùng dáng người xinh đẹp như vậy? Nếu là ở trường học, chỉ sợ thành tích cùng tính tình của nó có kém thế nào, thì cũng có nam nhân tình nguyện quỳ dưới chân nó!
“Nó sẽ không có nhiều cơ hội hoa hòe lộng lẫy trước mặt người khác đâu, con nhóc đó đừng mơ tưởng mà cướp đi thứ gì của con!” Quản Uyển Kiều thấp giọng nói, âm thanh phát ra từ kẽ răng.
Phong Tuyết Nguyệt lập tức cười nhẹ, đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo.
“Mới không gặp tôi mấy giờ, liền nhớ tôi? Hay là nói... các người sợ tôi chạy mất?” An Thúy đi đến trước mặt hai người. Đôi mắt đào hoa sâu thẳm chậm rãi dừng ở trên người bọn họ, phảng phất như có thể nhìn thấu hai người họ.
“Ha ha, không phải là sợ con chạy mất sao? Chúng ta thật vất vả mới tìm được tiểu công chúa.” Quản Uyển Kiều cười tủm tỉm, ngữ khí thân mật, duỗi tay nắm lấy bàn tay của An Thúy đem cô mang về biệt thự, “Đi thôi, người bà nội con phái tới đã chờ con thật lâu.”
An Thúy vừa đi vừa rút cánh tay của mình ra, “Xin lỗi, tôi không có thói quen cùng người khác thân cận.”
Quản Uyển Kiều cười ha ha không nói gì.
Người ở đại sảnh chờ An Thúy chính là một nam nhân trung niên mặc áo blouse, thoạt nhìn trông rất nghiêm túc. Ông ta liếc mắt nhìn An Thúy một cái, không nói hai lời đem kim tiêm trong hộp thuốc lấy ra, “Đem tay áo kéo lên.”
Đôi mắt An Thúy nheo lại: “Để làm gì?”
Ông ta còn chưa kịp trả lời, Quản Uyển Kiều liền đi qua, cười tủm tỉm cường ngạnh giữ chặt tay An Thúy đưa tới trước mặt ông ta, “Tiểu Tình, dì đây là muốn giúp con rút máu làm kiểm tra thân thể, Nguyệt Nguyệt cùng anh họ của con đã sớm làm. Con ở bên ngoài lâu lắm, không kiểm tra một chút, bà nội của con liền không yên tâm. Sở thúc thúc của con rất bận, con nhanh lên, để ông ta làm xong thì chúng ta có thể ăn cơm.”
Phong Tuyết Nguyệt lập tức đi tới ân cần kéo tay áo bên trái của An Thúy lên.
An Thúy hơi hơi giật giật cánh tay, phát hiện Quản Uyển Kiều nắm tay cô quá chặt, cô nhìn qua, Quản Uyển Kiều liền cười với cô càng thêm hòa ái.
An Thúy không động đậy nữa.
Thần sắc Sở Hà lãnh đạm mà liếc nhìn hành động hai mẹ con kia, sau khi khử trùng, động tác nhanh chóng lưu loát đem kim tiêm tiêm vào mạch máu An Thúy, chất lỏng màu đỏ nhỏ vào trong bình, không tới vài giây đã đầy, ông ta đem kim rút ra, lưu lại một miếng bông rồi nhanh chóng mang theo đồ rời đi.
An Thúy ấn miếng bông đè lại chỗ tiêm, Quản Uyển Kiều và Phong Tuyết Nguyệt cùng nhau nhìn thoáng qua, đồng thời nở nụ cười nhẹ nhàng đắc ý.
“Phu nhân, tiểu thư, tới giờ ăn cơm rồi.” Đường Thải Hân đứng ở phòng ăn hét ra.
“Ừ, ăn cơm, ăn cơm thôi!” Tâm tình Quản Uyển Kiều không tồi kêu mọi người đi vào ăn cơm.
Khi tiến vào nhà ăn, trên bàn đã bày ra rất nhiều món ăn mỹ vị, Đường Thải Hân đã sớm ăn vụng vài miếng, thấy mấy người Quản Uyển Kiều tiến vào, lập tức kéo ghế ra muốn ngồi xuống, một giây sau chú ý tới ánh mắt của An Thúy nhìn lại đây, thân mình cứng đờ, căm giận mà buông ghế ra lùi về phía sau, trong lòng không ngừng nguyền rủa An Thúy tìm chết nhanh một chút, chưa bao giờ gặp qua con nhóc nào đáng ghét như vậy, nó dựa vào cái gì mà xem thường bọn họ? Dựa vào cái gì mà không cho bọn họ ngồi ăn cơm cùng? Trước kia bọn họ vẫn luôn là ngồi ăn cơm như vậy! An Thúy, đồ tiện nhân dùng mắt chó nhìn người, ngươi sắp thoải mái không được bao lâu nữa đâu!
Không chỉ Đường Thải Hân, cha mẹ cô ta Đường quản gia cùng Lý Di cũng thực sự hận An Thúy, quên mất là, cố chủ cho người làm ngồi ăn cơm trên một cái bàn là nể tình họ, không cho cũng là lẽ đương nhiên.
___________
25/06/2021.
( ̄(エ) ̄)ノ