Phó bản thứ nhất: Đại tiểu thư kết hợp giữa Trung Quốc và Tây Âu (2).
_______________________________
Ba người Quản Uyển Kiều chợt dừng bước chân lại, hô hấp cũng ngừng lại hai ba giây.
Liền thấy khóe môi vị tiểu thư quý tộc không biết tới từ thời đại nào kia hiện ra một nụ cười kiêu ngạo, bước chân ưu nhã mà đi về phía bọn họ, thu hồi ô che nắng, xa cách mà ôm thân hình đang cứng đờ của Quản Uyển Kiều và Phong Tuyết Nguyệt... cô chỉ là nhẹ nhàng động vào bả vai của đối phương, quần áo cũng không chạm tới.
Nga, bắt đầu rồi. Hệ thống 524 lấy ghế cùng trái cây ra ngồi, chuẩn bị xem diễn.
"Xin chào phu nhân, hai vị tiểu thư, hẳn là các vị đã đợi lâu, như vậy đi, việc này không nên làm chậm trễ..."
Giọng điệu nói chuyện của cô mang theo một chút hương vị, khẩu âm kỳ quái nhưng phá lệ dễ nghe, có loại cảm giác thần bí.
Tuy là nói như vậy nhưng cô lại vòng qua ba người Quản Uyển Kiều mà tiến vào biệt thự.
Khi Đường quản gia lại gần, ba người mới hồi phục tinh thần lại, cùng đi vào biệt thự.
"Phu nhân, cô ta thế nhưng bảo tôi ngồi cùng xe với mấy công nhân khuân vác! Tôi đã nói với cô ta là tôi là người của ngài, cô ta còn không chịu nghe, căn bản là không để ngài bvào mắt!" Đường quản gia đi bên cạnh Quản Uyển Kiều, tức giận nói.
Quản Uyển Kiều nhướng mày lên, không nói gì.
Trong biệt thự, ở đại sảnh.
An Thúy động tác ưu nhã nhẹ nhàng mà xách theo ô che nắng, bước chân ưu nhã đi xung quanh phòng khách, ánh mắt bắt bẻ mà đánh giá toàn bộ vật phẩm trong phòng, bốn người Quản Uyển Kiều chạy bước nhỏ cũng không theo kịp bước chân nhẹ nhàng của cô, thậm chí khi nhìn thấy hành vi đột ngột của cô liền nói không ra lời.
"Trong vòng ba ngày đem toàn bộ bức màn kia thay đi, đổi thành sản phẩm Hy Lạp đang thịnh hành của nhãn hiệu ROUSE ấy, tôi không thể tin được là phẩm vị của mọi người lại thấp thế này! Còn có cái sô pha này, một bộ màu trắng thật xấu và cứng ngắc, có vẻ trong lúc sản xuất nhà máy đã trộm bỏ mùn gỗ vào trong đó!... Cái bình hoa giá rẻ này cũng nên đổi thành đồ men gốm, hai bức họa treo trên tường kia cũng không cần, đừng lo lắng, tôi sẽ đem bức chân dung của tôi treo lên, còn có, cửa sổ... Ồ, phong cách biệt thự này không thể dùng gạch men gốm pha lê mỹ lệ thế này mà làm nền, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ là sẽ nên dùng loại gì thích hợp hơn..."
Mọi người ở trong phòng khách đều trợn mắt há mồm nhìn một loạt động tác của cô, Quản Uyển Kiều hoàn hồn lại trước, trong lòng ngực liền nhóm lên một ngọn lửa: "Cô..."
Không đợi bà ta nói xong, vị tiểu thư quý tộc liền nói, cô dùng lời lẽ đương nhiên, giọng điệu có chút khoan dung: "Hay là đem cái phòng khách này đập đi rồi xây lại, như thế nào? Tôi cảm thấy cái phong cách này thật sự không phù hợp với phẩm vị của mình, tin là mọi người cũng cảm nhận được phẩm vị của tôi rất tốt đi."
Vẻ mặt đám người Phong Tuyết Nguyệt như bị sét đánh nhìn về phía Quản Uyển Kiều. Con nhóc này điên rồi sao?!
Toàn bộ bố trí của biệt thự đều dựa theo phẩm vị của cô làm Quản Uyển Kiều tức giận đến đỏ bừng hai má, bà ta gắt gao mà siết tay, trên mặt miễn cưỡng hiện ra một nụ cười hòa ái dịu dàng, giọng nói có chút run nói: "Tiểu Tình, con ngồi lâu trên máy bay như vậy chắc cũng cảm thấy mệt mỏi, để Nguyệt Nguyệt đưa con lên phòng nghỉ ngơi trước được không?"
"Ừm, đúng thật là rất mệt mỏi, nhưng nếu tôi không chứng kiến đồ vật mà tôi không thích dời đi sớm thì tôi ngủ không được." An Thúy nói, sau đó nhìn về phía một nhà ba người Đường quản gia, biểu tình bắt bẻ chán ghét: "Nếu lỗ tai của các người không bị mỡ chặn, thì mấy người nên ghi lại lời tôi nói và ngay lập tức thực hiện đi đấy. Tôi nói thêm là không chỉ tất cả những thứ trong ngôi nhà này cần phải thay đổi, mà ngay cả người làm ở đây cũng cần phải thay đổi."
Sắc mặt của một nhà ba người Đường quản gia nháy mắt liền biến đổi, Đường Thải Hân lập tức nổi giận đùng đùng thét chói tai: "Cô nói cái gì?! Sao cô dám..."
"Thân là người làm, làm không tốt còn chưa tính, thế nhưng còn dám tranh cãi với chủ nhân!" Cô nhíu mày lại, chán ghét nhìn một nhà ba người Đường quản gia, ánh mắt giống như đang nhìn không phải con người mà là rác rưởi vậy, cách một tầng sa mỏng, Đường Thải Hân sợ tới mức một chữ cũng không thốt ra được.
Đại sảnh chợt yên tĩnh lại không một tiếng động, tất cả mọi người như bị bóp chặt yết hầu, không nói được chữ nào trừng mắt nhìn cô, công nhân đang dọn đồ cho cô cũng đứng sững ở cửa không dám nhúc nhích.
Hai giây sau, cô bỗng nhiên hiểu ra cái gì, quay đầu, hơi trừng mắt nhìn Quản Uyển Kiều: "Chẳng lẽ là dì không vui khi tôi thay đổi đồ vật ở đây sao?"
Miệng Quản Uyển Kiều giật giật, thong thả mà tìm ngôn ngữ: "Dì..."
"Vậy thì thôi, đồ của tôi còn chưa dọn xong, tôi ra ngoài tìm phòng ở vậy." Dứt lời liền xoay người rời đi.
"Không được!" Quản Uyển Kiều giống như bị dẫm phải đuôi mèo, lập tức the thé nói, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của An Thúy cười cười nói: "Không có chuyện gì, con cứ việc thay, dì sẽ nói với mọi người cho con một ngày thỏa thích mà bố trí lại phòng này."
"Vậy thì thật sự là quá tốt." Cô lại hiện ra một nụ cười quý tộc kiêu ngạo làm người ta sôi máu kia, sau đó xoay người nhẹ nhàng xách theo ô che nắng cùng một góc váy đi lên lầu, hiển nhiên là cô còn yêu cầu Phong Tuyết Nguyệt nhường phòng ngủ, bởi vì cô muốn một căn phòng có phòng chứa quần áo lớn...
Hệ thống 524 vỗ tay, hoàn mỹ, biểu diễn của cô không chê vào đâu được!
Cảm ơn, tôi tin tưởng biểu diễn của tôi không chê vào đâu được. An Thúy ngạo mạn mà trả lời hệ thống 524, cô sẽ tận sức mà chơi chết đám rác rưởi của thế giới này.
Phong Tuyết Nguyệt ôm chăn tiến vào căn phòng vốn dĩ sẽ là của An Thúy, căn phòng này nhỏ bằng một nửa phòng của cô ta, tười cười trên mặt lập tức mất dạng, cô ta hung tợn mà ném chăn xuống đất, tay quơ hết đồ vật trên bàn xuống.
Thời điểm Quản Uyển Kiều nghe được động tĩnh chạy tới, trên đất rơi đầy mảnh vở, Phong Tuyết Nguyệt tức giận đến toàn thân run rẩy đứng ở chính giữa.
"Vì một con nhóc không đắc ý được bao lâu mà cáu kỉnh, những gì trước kia mẹ dạy, con đều quên hết rồi sao." Quản Uyển Kiều đi vào đem cửa đóng lại, lạnh lùng mà nói.
Phong Tuyết Nguyệt tức đỏ mắt nhìn Quản Uyển Kiều, "Rõ ràng mẹ cũng rất tức giận."
"Mẹ tức giận cũng không như con mà phá đồ, tất cả đều hư, không phải lại mua một lần nữa sao?" Quản Uyển Kiều nhìn đống đồ vật xa xỉ bị phá hư dưới đất, lắc đầu, không có cảm giác tiếc hận, bà nói: "Không phải mẹ đã nói với con là cái con nhóc kia tự xem mình là tiểu thư công tước quý tộc, tự coi mình là trung tâm sao, dù sao thì nó cũng đắc ý không được mấy ngày, chúng ta nhẫn nhịn một chút, nếu không con nhóc đó đi ra ngoài thuê nhà ở, thì chúng ta không thể khống chế được nó dễ dàng."
"Vì cái gì mà không đem nó trực tiếp đưa qua bên kia, bà nội không phải cần gấp sao?" Phong Tuyết Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.
"Đúng là cần gấp, nhưng không phải là con không biết bà ta coi con trai là bảo bối như thế nào, sao có thể không làm kiểm tra? Thôi, đi tắm đi, bình tĩnh một chút, chờ chút nữa còn cùng nhau dùng cơm."
Phong Tuyết Nguyệt hít sâu, cầm lấy quần áo trên giường xoay người đi vào phòng tắm.
Quản Uyển Kiều rời phòng, xuống đến lầu hai, nhìn những công nhân khuân vác đang khiêng mấy vali đồ hướng đến căn phòng trước khi của Phong Tuyết Nguyệt nay là của An Thúy dọn tới, lúc này bà ta mới nhớ đến hai chiếc xe tải bên ngoài, tò mò đi vào: "Tiểu Tình."
An Thúy đang đứng ở phía trước cửa sổ, ánh nắng chiếu vào làm cho trang phục của cô nhiễm một vầng sáng nhợt nhạt mông lung, cô đã tháo mũ xuống, một đầu tóc đen gợn sóng, một khuôn mặt trứng ngỗng nhỏ vừa lòng bàn tay, da thịt cực kì trắng nõn tinh tế, một đôi mắt đào hoa sâu thẳm, một đôi môi tô son đỏ, lẳng lặng mà đứng ở nơi đó, khiến người ta không thể dời mắt được.
Đây là khuôn mặt thật của An Thúy, đại khái là tướng do tâm sinh, cô càng lớn càng giống với bộ dáng của cô trong hiện thực.
Vốn dĩ trong cơ thể của An Thúy có một phần tư dòng máu Tây Âu, cho nên ngũ quan của cô so với các cô gái phương Đông có hơi thâm thúy hơn một chút, nhưng lại không mất đi nét cổ điển phương Đông, hình thành nên vẻ đẹp Đông Tây kết hợp.
Quản Uyển Kiều giật mình, đáy mắt xẹt qua một mạt chán ghét, trên mặt lộ ra tười cười hòa ái tiến lại gần cô: "Sao con lại mang theo nhiều đồ như thế? Phiền toái như vậy, trở về đây rồi mua cũng được mà."
"Đồ này ở trong nước hẳn là không dễ dàng mua được." An Thúy nở một nụ cười quý tộc ngạo mạn: "Lại nói tiếp, con còn phải cảm ơn dì đâu, khi ở nước Anh người cho con thẻ tín dụng, con mới có thể mua được nhiều đồ như thế."
Tười cười trên mặt Quản Uyển Kiều không dấu vết mà hạ xuống một ít, bà ta có dự cảm xấu.
An Thúy khom lưng mở một cái vali gần đó ra, bên trong là một kiện váy áo được bọc trong túi nhựa, màu đỏ, trân châu đính cùng viền ren, dưới chân váy là tầng dây nhỏ màu trắng, tầng tầng lớp lớp mềm mại tựa như tầng mây, nhìn cực đẹp, cực kỳ hoa lệ, vừa nhìn liền biết đây là trang phục nữ quý tộc lưu hành vào thời Victoria của nước Anh.
"Đây là con kêu người ta may một bộ tương tự với trang phục thời Victoria, nhìn này, nó thật mỹ lệ nha~" An Thúy mê muội nhìn nó.
"Đúng là rất đẹp, bất quá loại quần áo này, con muốn mặc ra ngoài?" Miệng Quản Uyển Kiều có chút cứng đờ, ngay cả ở Châu Âu, loại quần áo hoa lệ khoa trương này cũng không có người dám mặc trên phố.
"Con đương nhiên là sẽ không mặc ra ngoài, trên thực tế, so với mặc nó, con càng muốn cất chứa nó hơn. Lại nói tiếp, ở đây có cửa hàng nào may sườn xám cao cấp không? Con phải đi may mấy bộ."
"Chờ một khoảng thời gian, dì sẽ mang con ra ngoài đi dạo." Quản Uyển Kiều nhìn công nhân kia vác từng chiếc vali vào, chất đầy nửa phòng, tười cười trên mặt có chút duy trì không được, con nhóc này, rốt cuộc là đã tiêu của bà bao nhiêu tiền? Loại quần áo đặt may riêng này, vừa nhìn liền biết là không hề rẻ.
Lúc này, An Thúy dùng giọng điệu quý tộc nói với bà ta: "Dì cho con một thẻ tín dụng nữa đi, thẻ lần trước dì cho con quẹt vài lần liền hết, mong dì cho con một cái thẻ nhiều tiền chút, mắc công con lại tìm dì đổi nữa."
Quản Uyển Kiều không biết tốn bao nhiêu sức lực mới có thể đứng vững được, hao phí bao nhiêu tinh thần mới không để mất mặt trước An Thúy mà đi ra khỏi phòng.
___________
25/06/2021.
(≧▽≦)