Phó bản thứ hai: Đại tiểu thư độc đoán và kiêu ngạo (5).
____________________
Nhưng mà trời sắp giáng sứ mệnh cho nam chính, phía trước phải mệt nhọc về gân cốt đói khát về thể xác, thì nam chính mới trở thành nam chính, còn có nhiều cực khổ phía sau cho hắn.
Trong nguyên tác, mặc dù Lam Thịnh Mỹ ngay từ đầu không thể tiếp thu sự thật cha mình là tên hỗn đản, nhưng sau khi nhìn thấy Lam Thịnh Triết, tâm hồn thánh mẫu liền tràn lan, cảm thấy hắn rất vô tội, lại bị bộ dáng khiếp nhược vô hại của hắn lừa gạt, vẫn luôn giúp hắn, cho nên những người khá khi dễ hắn vẫn rất thu liễm. Nhưng mà lúc này đây, An Thúy lại bày ra thái độ làm lơ hắn, những người khác xuống tay nặng hay nhẹ, tự nhiên là khác với nguyên tác.
Bất quá bởi vì có một lần,có người làm trò trước mặt An Thúy, một hầu gái phục vụ trên bàn cơm làm lơ yêu cầu muốn cái thìa của Lam Thịnh Triết, An Thúy lạnh lùng mà lên tiếng: “Như thế nào? Cố chủ cho ngươi tiền công, mà ngươi còn ăn gan hùm mật gấu? Lam Thịnh Triết tuy rằng là đứa con riêng không được hoan nghênh, cũng không tới phiên ngươi giáo huấn.”
Hầu gái kinh hoảng thất thố, lập tức nhận sai, thỉnh cầu tha thứ, nhưng vẫn bị đuổi việc. Do có chuyện này nên lúc sau không còn có người nào dám trắng trợn táo bạo làm khó Lam Thịnh Triết, nhưng chỉ mặt ngoài, bên trong thậm chí có chút làm trầm trọng thêm.
Người hầu trộm lấy quần áo hắn, ăn đồ ăn vặt của hắn, sau lưng nói hắn là con hoang, còn những người khác của Lam gia, trưởng bối thì làm lơ hắn, cùng thế hệ thì châm chọc mỉa mai, thường xuyên coi hắn như hạ nhân mà sai sử. Hắn nhẫn nhục phụ trọng, giả trang vô hại đến lô hỏa thuần thanh.
Hệ thống 524: 【… Là cái dạng này Thúy Thúy, dựa theo giá trị thù hận đang tích lũy dần của nam chính như vậy, chỉ sợ cô về sau muốn chết cũng không có chỗ chôn. 】 Nó thật muốn bắt lấy vai An Thúy mà dùng sức lay động, cô không thể đối tốt với nam chính một chút sao?!! Nói cải thiện quan hệ tốt đâu??? Như thế nào còn chưa công lược hắn??? Hoá ra tuyến tình cảm cô nói là để nam chính hận cô mà không phải là yêu sao?!!
An Thúy chà móng tay, thổi thổi: 【 Tôi khá tò mò cảm giác chết không có chỗ chôn. 】
Hệ thống 524 nhận thấy được lời này của An Thúy là thiệt tình, nháy mắt liền nhớ tới cô là bệnh nhân tâm thần thật sự………………………… Thôi thôi, muốn yêu như thế nào thì như thế đấy.
Lam Thịnh Triết bị nhốt ở gác mái, ở trong không khí phủ đầy bụi, ánh trăng xuyên qua cửa sổ ở mái nhà rơi xuống sàn, Lam Thịnh Triết căm hận mà cắn chặt hàm răng, mùi máu tươi tràn ngập ở khoang miệng.
Hắn hồi tưởng lại đủ loại chuyện phát sinh trong mấy ngày ngắn ngủn này, nghĩ đến bộ dáng ngẩng đầu ưỡn ngực ngạo mạn kia của An Thúy, nhịn không được nghĩ, cô biết bọn họ ở sau lưng cô khi dễ hắn sao? Hay là nói là do cô sai sử? Không, cô là người sẽ không làm loại chuyện này, cô vừa không che giấu chán ghét đối với hắn, cũng vừa từng bênh vực hắn, có thể thấy được là cô tuy chán ghét hắn, nhưng cũng sẽ không cho phép người qua đường Giáp Ất Bính Đinh tùy tiện khi dễ đến trên đầu hắn, dù sao thì hắn tốt xấu gì cũng là em trai trên danh nghĩa của cô…… Ngẫm lại thì, nếu không phải bởi vì như vậy, thì bọn họ cần gì phải khi dễ hắn sau lưng cô.
Cô căn bản khinh thường tìm hắn gây phiền toái, ở trong mắt cô, hắn cái gì cũng không phải, tự nhiên là không cần thiết phải hao phí tinh lực ở trên người hắn.
Nghĩ đến đây, mùi tanh khoang miệng càng thêm dày đặc, hắn cảm thấy rất phẫn nộ, nhưng hắn cũng không thể không bình tĩnh tự hỏi, trong tình thế này, nên sinh tồn như thế nào, hơn nữa trong tương lai đạt được đồ vật hắn muốn.
Sau đó, ngày hôm sau, An Thúy rời giường mở cửa, liền nhìn thấy Lam Thịnh Triết đứng ở trước cửa phòng cô, nhìn thấy cô, trên mặt hắn toát ra một ít thẹn thùng cùng khuất nhục, ân cần mà tiếp nhận cặp sách trên tay cô.
An Thúy nhìn chằm chằm hắn, hơi hơi nheo lại mắt, sau đó không để ý tới xuống lầu.
Lam Thịnh Triết mang theo cặp sách cô, ngoan ngoãn đi theo phía sau cô.
524:????
Lam Thịnh Triết làm hết sức có khả năng mà lấy lòng An Thúy, nhưng việc hắn có thể làm rất hữu hạn, bởi vì mỗi ngày An Thúy đều đi học, mà về việc đi học của hắn, trước mắt người Lam gia đều không có nhắc tới.
Thiếu niên lớn lên thập phần tuấn tú, bộ dáng lại nhỏ nhắn, đúng lúc toát ra ngượng ngùng, ẩn nhẫn khuất nhục cùng thẹn thùng, rất dễ dàng khiến cho người khác đồng tình.
Hoàng hôn buông xuống, An Thúy cưỡi ngựa từ nơi xa chạy tới, nhìn thấy thiếu niên kia còn đứng ở ngay vị trí lúc đầu, sau khi nhìn thấy cô từ trên ngựa xuống, lập tức chạy tới giúp cô dắt ngựa, không nói một lời mà bắt đầu xum xoe lấy lòng.
Thật là phi thường co được dãn được, cũng rất biết bắt chẹt tính tình của An Thúy, hắn biết An Thúy không phải là người dễ lừa gạt, nói nhiều lời dối trá mong đạt được sự che chở của cô là không có khả năng, còn không bằng bày ra bộ dáng “Ta chính là muốn lấy lòng ngươi”, cô khả năng còn sẽ cảm thấy thú vị, muốn nhìn hắn có thể làm được đến tình trạng gì, mà cái này, chính là cơ hội của hắn.
An Thúy: “Ngươi lấy lòng ta như vậy, là nghĩ từ trên người ta lấy được cái gì?”
“Tôi muốn đi học.”
“A, vậy sao.” Trên mặt An Thúy nở nụ cười không có ý tốt, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn hắn, “Cho ngươi phụ trách chăm sóc cho Caesar của ta, cho ăn, dọn phân, tắm rửa… Ngươi đều phải tự tay làm lấy, khi nào ta vừa lòng, thì khi đó ngươi có thể đi học.”
Là một thiếu gia hào môn lại bắt đi làm mã phu, đây đúng là nhục nhã, chẳng qua so với nhục nhã của những người khác, thì loại nhục nhã này nhìn có vẻ nhân từ hơn nhiều.
Lam Thịnh Triết thấy được hy vọng, nội tâm liền tràn ngập ý chí chiến đấu, mỗi ngày ăn xong bữa sáng liền tới chuồng ngựa cùng mã phu học tập chăm sóc ngựa như thế nào, bọn họ cũng khi dễ hắn, yêu cầu hắn chăm sóc con ngựa khác rồi cũng không dạy hắn cái gì, hắn chỉ có thể chịu đựng, mặc vào ủng và bao tay cao su cùng tạp dề, dùng cái xẻng dọn đống phân ngựa lớn, chịu đựng mùi hôi của chuồng ngựa, mỗi ngày đều mệt đến eo đau lưng mỏi.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…… Thời gian trôi qua mấy ngày, tới sáng sớm ngày thứ năm, An Thúy vừa mới tan học trở về, đã được báo là Caesar đã chết.
An Thúy đi tới chuồng ngựa, tuấn mã màu đen nằm trên mặt đất không nhúc nhích, nhìn thấy bộ dáng bất lực đứng ở một bên của bác sĩ thú y, sắc mặt Lam Thịnh Triết tái nhợt, đám người Lam Thư Họa lộ ra thần sắc vui vẻ xem kịch.
“Caesar.” An Thúy ngồi xổm bên cạnh tuấn mã, sờ sờ lông mao của nó, cảm nhận được nhiệt độ lạnh băng của cơ thể nó, “Sao lại thế này?”
Bác sĩ thú y nói: “Bước đầu kiểm tra, hẳn là ăn sai đồ, dẫn tới ngộ độc thức ăn.”
Hai mã phu phụ trách con ngựa này vội vàng mở miệng: “Mấy ngày nay thức ăn của Caesar, đều là do Triết thiếu gia phụ trách……”
An Thúy đứng lên, ánh mắt tức giận làm cho mấy người ở đây đều có chút sợ hãi, lại nghe thấy cô nói: “Đem roi của ta lấy tới đây.”
Không rõ nguyên do gì, nhưng vẫn chạy nhanh đem cái roi thường dùng của An Thúy cầm lại đây, cung kính đưa lên.
An Thúy nhận roi, phủi tay, hung hăng dơ lên.
“Bang!”
Tiếng quất roi sắc bén vang lên, đòn roi nặng nề kia dừng ở trên người Lam Thịnh Triết, một vệt đỏ lập tức hiện trên cổ hắn.
Lam Thịnh Triết trừng mắt nhìn An Thúy, trong mắt hiện lên một tia khiếp sợ cùng khó có thể tin. Nhưng theo đó trong lòng hắn dâng lên phẫn nộ cùng thù hận, cô rõ ràng là biết! Cô không phải là người ngu xuẩn như vậy! Rõ ràng như thế! Tuyệt đối là có người hãm hại hắn! Nhưng mà, nhưng mà cô lại không chút do dự đem trách nhiệm quy cho hắn!
“Bang!”
“Bang!”
“Bang!”
Trong chuồng ngựa, âm thanh quất roi một tiếng tiếp một tiếng vang lên, nghe âm thanh kia là có thể biết mỗi một roi đều không chút lưu tình, hung hăng đánh trên người thiếu niên, thiếu niên quật cường đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích trừng mắt nhìn An Thúy, An Thúy mặt vô biểu tình phẫn nộ lãnh khốc mà nhìn lại, xuống tay không lưu tình chút nào.
Vết roi rất mau liền trải rộng trên thân hình lộ ra bên ngoài của thiếu niên, bất luận là mặt hay cổ, từng vệt đỏ rõ ràng có thể thấy được. Nguyên bản mấy người Lam Thư Họa cảm thấy vui sướng khi có người gặp họa đều lộ ra một tia sợ hãi trong mắt.
Mặc dù bọn họ muốn khi dễ Lam Thịnh Triết, cũng không dám làm loại trình độ này, so với trước kia, lúc An Thúy đánh Lam Thư Họa kia thì tính là cái gì?
Hệ thống 524: Trái tim nó sắp chịu không nổi rồi, cô có phải là muốn đem nhân thiết làm đến hoàn hảo nhất hay không? Chờ nam chính đủ lông đủ cánh mà không đem cô nghiền xương thành tro thì nó không tin! Rõ ràng là kêu cô khiến nam chính vừa yêu vừa hận mình, cô liền rảnh rỗi diễn thành cái dạng nam chính hận nữ phụ ác độc thấu xương, a trái tim của nó……
Mãi cho đến khi cánh tay mệt mỏi, An Thúy mới mặt vô biểu tình mà ngừng lại, nhóm người ông nội bà nội chú thím lúc này mới đuổi lại đây, làm như nhìn không thấy vết thương đầy người Lam Thịnh Triết.
“Làm sao vậy Tiểu Mỹ, còn không phải là một con ngựa, đáng giá cho con tức giận như vậy sao? Tay có đau hay không?”
“Chú ba lại cho người mua một con trở về, bảo đảm cùng Caesar lớn lên giống nhau như đúc được không?”
“Đừng tức giận, đừng tức giận, tức giận không tốt cho thân thể, thật là, đám anh em họ các ngươi, cũng không đi khuyên tỷ tỷ……”
“…”
An Thúy đuợc các gia trưởng dỗ dành rời đi, Lam Thịnh Triết cả người vết thương đứng tại chỗ, cả người nóng rát đau đớn, đau đến mức làm cả người hắn run rẩy lên. Hắn nhìn bóng dáng An Thúy, siết chặt tay, rũ mắt, dưới cái nhìn chăm chú hoảng sợ của hai người mã phu cùng bác sĩ thú y, cầm lấy con dao, mổ bụng con ngựa chết nằm trên mặt đất.
Đêm khuya.
Ở trong nhà phụ, đại bộ phận đám người hầu đều đã đi ngủ, chỉ có số ít mấy người còn ở trong phòng khe khẽ nói nhỏ.
“Đại tiểu thư tức giận thật đáng sợ…… Vạn nhất điều tra đến trên đầu chúng ta thì làm sao bây giờ?”
“Làm sao có thể điều tra đến trên đầu chúng ta? Đại tiểu thư đem cái tạp chủng kia tàn nhẫn đánh một hồi, chính là nhận định đó là trách nhiệm của hắn.”
“Ta luôn cảm thấy rất bất an, người ta vốn dĩ cũng là người Lam gia……”
“Tính cái rắm, chỉ là một đứa tạp chủng, trước đó mấy ngày, không biết dựa vào cái mà nhảy trở thành thiếu gia nhà có tiền, lại còn có không biết xấu hổ mà đi lấy lòng con gái vợ chính, trở nên kiêu ngạo, kêu hắn hỗ trợ chút việc liền nhăn mày, phi……”
Bọn họ đang nói, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Bọn họ ngẩng đầu lên, nhìn thấy thân ảnh thiếu niên gầy yếu xuất hiện ở cửa.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, cái thân ảnh kia liền đi qua đây, đè ở trên người hầu kiêu ngạo lớn tiếng vừa nãy, dao nhỏ sắc bén để ở yết hầu gã ta, làm gã ta cả kinh đến một cử động nhỏ cũng không dám.
Một người khác vội vàng mở đèn lên, khi nhìn thấy Lam Thịnh Triết cùng với con dao ở trên tay hắn, sợ tới mức sắc mặt đều thay đổi, “Cậu, cậu bình tĩnh một chút……”
“Là các người hạ độc độc chết Caesar?” Lam Thịnh Triết tàn nhẫn hỏi, đột nhiên lại đem con dao đè xuống, người nọ bị đè ở dưới thân có thể cảm giác được lưỡi đao dễ dàng đâm vào làn da của mình, sắp cắt tới thịt, sợ tới mức tè ra quần.
Một người khác cũng không dám la to, việc này mà nháo lớn thì bọn họ khẳng định sẽ bị sa thải, nói đến cùng thì người bị thuê cùng người chủ nháo lên, người có hại không có khả năng sẽ là người chủ.
“Vâng vâng vâng, cậu, cậu mau buông anh ta ra, máu chảy rồi!!” gã ta hoảng sợ la lên.
“Các người cho Caesar ăn cái gì?”
“Một, một chút thuốc diệt chuột cùng với thuốc trừ sâu DDVP… Cậu mau buông ra, cậu muốn giết người!!” Hắn nhìn đôi mắt sung huyết của đồng bạn, máu làm cái gối nhiễm đỏ, sợ tới mức biểu tình đều vặn vẹo, người, người này không phải người! Thật đáng sợ!!
Lam Thịnh Triết thu dao trở về, từ trên giường nhảy xuống, người trên giường lập tức bò dậy, cái gì cũng bất chấp mà tìm hòm thuốc băng bó miệng vết thương cho mình, gã ta sợ mạch máu có phải hay không đã bị cắt đứt.
Chờ bọn họ phục hồi tinh thần lại, Lam Thịnh Triết đã rời đi.
Lam Thịnh Triết lập tức chạy đến cửa phòng An, do chạy quá nhanh, hắn thở hồng hộc, dùng sức gõ cửa phòng An Thúy, chờ An Thúy mở cửa ra, hắn liền nói: “Caesar chết không liên quan gì đến tôi.”
Cả người thiếu niên trước mặt đầy vết thương, gương mặt tái nhợt tuấn tú càng làm cho vết thương thêm ghê người, hắn thở phì phò, nắm bút ghi âm, ánh mắt khẩn trương cùng bộ dáng cấp bách nhìn chăm chú vào An Thúy, thoạt nhìn trông thực sự có chút đáng thương.
Ánh mắt An Thúy dừng ở bút ghi âm trên tay hắn, hắn bật âm thanh, An Thúy yên lặng nghe xong.
“Tôi đã biết.” An Thúy nói tiếp: “Nhưng cậu là người phụ trách cho Caesar trong lúc nó bị độc chết, nên cậu cũng có trách nhiệm, đừng hy vọng tôi xin lỗi cậu.”
An Thúy đóng cửa phòng lại.
___________
07/07/2021.
( ≧Д≦)