Phó bản thứ hai: Đại tiểu thư độc đoán và kiêu ngạo (6).
__________________

Lam Thịnh Triết nhìn cửa phòng đóng chặt của An Thúy, thở hổn hển vài cái, ngực dần dần bình ổn xuống.

Hắn trở lại phòng, chỉ chốc lát sau có người hầu đưa thuốc mỡ tới, hắn cầm thuốc mỡ ngồi ngốc ở trên ghế, không nhúc nhích. Rất đau, toàn thân đều đau, mỗi một vết thương bên trong quần áo hay bên ngoài đều nóng rát, hắn nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên cặp mắt phẫn nộ lãnh khốc của An Thúy, còn có đòn roi không chút lưu tình nào rơi trên người hắn, làm mỗi dây thần kinh của hắn đều rùng mình run rẩy.

Điện thoại vang lên, không phải gọi thoại, mà là video. Đến từ Thư Bảo Lị.

Lam Thịnh Triết phục hồi tinh thần lại, theo bản năng nghe máy, sau khi nhận mới nhớ tới dáng vẻ hiện tại của mình, nhưng mà đã không còn kịp rồi, Thư Bảo Lị đã la lên.

“A Triết!!! Thật quá đáng, bọn họ cư nhiên còn đánh cậu sao?!!!” Đầu bên kia video, Thư Bảo Lị tức giận nhìn vết roi trên mặt cùng trên cổ Lam Thịnh Triết.

Lam Thịnh Triết trầm mặc vài giây, không lên tiếng.

“Là ai? Lam Thịnh Mỹ sao?”

“Ừ… con ngựa mà cô ấy giao cho tôi chăm sóc bị độc chết, rất tức giận.”

“Cô ấy còn kêu cậu đi chăm sóc ngựa!!!” Thư Bảo Lị càng thêm phẫn nộ, “Cô ấy đây là đang nhục nhã cậu! Cư nhiên cho cậu đi làm việc của hạ nhân, cậu là con riêng thì như thế nào? Người sai là cậu sao? Cô ấy dựa vào cái gì mà làm như vậy? Chính là bởi vì cô ấy là con chính thất liền nghĩ mình là nhất đẳng sao?! Pháp luật đều nói con chính thất cùng con riêng có được quyền lợi như nhau, cô ấy căn bản không có tư cách đối xử với cậu như vậy!”

Bộ dáng bênh vực kẻ yếu vì hắn như vậy của Thư Bảo Lị, khiến ánh mắt của Lam Thịnh Triết càng thêm nhu hòa một ít, “Không sao, mọi việc đã được giải quyết.”

“Việc đi học của cậu phải đến lấy lòng Lam Thịnh Mỹ mới có được sao! Người Lam gia thật quá đáng, A Triết, tớ sẽ giúp cậu, tớ đã thuyết phục được mẹ tớ, qua hai ngày là tớ có thể chuyển tới Nhất Trung, đến lúc đó chúng ta làm cho Lam Thịnh Mỹ đẹp mặt!” Khuôn mặt đáng yêu của Thư Bảo Lị lộ ra một tia ác độc.

An Thúy thoải mái dễ chịu nằm trên giường, 524 nhắc nhở cô: 【 Dựa theo giai đoạn cốt truyện phỏng đoán, tôi cảm thấy nam chính bị nhục nhã như vậy, chắc là đang ở cùng nữ phụ thương lượng với nhau nên thu thập cô như thế nào. 】

【 Ồ. 】

【… Kia còn chính là một nữ phụ ác độc còn tính có đầu óc, cô có thể cho cô ta chút mặt mũi hay không??? 】

An Thúy vui vẻ trả lời: 【 Chúng ta đây có thể đến xem, ai so với ai càng ác độc hơn. 】

524: 【…】 Phục phục. Nữ chính không làm, một hai phải cùng nữ phụ ác độc đoạt vị trí, đây là cái ký chủ kỳ ba gì??

Ngày hôm sau, hai người hầu kia bị đuổi việc, đồng thời còn bị khởi tố bồi thường, một con ngựa đua thuần chủng Anh quốc vận chuyển bằng đường hàng không, giá cả sang quý, cũng đủ cho hai người to gan lớn mật kia bồi thường đến khóc cha gọi mẹ.

Đồng thời, Lam Thịnh Triết đươc cho phép đi Nhất Trung học tập.

Hà Dĩ Châu gần đây mỗi ngày đi học tâm tình đều rất phức tạp, dẫn tới việc tâm tình của anh ta phức tạp như thế, không thể nghi ngờ, là do nữ nhân An Thúy kia. Phải nói là sau khi bị An Thúy không trâu bắt chó đi cày bắt đầu kết giao, anh ta xác thật thoát khỏi đám người theo đuổi nhiệt tình đông đảo đó, hiện tại toàn bộ Nhất Trung, ai dám đưa thư tình cho bạn trai của nữ bá vương An Thúy chứ? Hiệu quả này so lời nói dối bịa đặt ban đầu người mình thích là Lam Thịnh Mỹ thì là trăm sông đổ về một biển, nhưng tại sao anh ta lại có tâm trạng phức tạp như vậy?

Xét đến cùng, thì ngoại trừ chính mình bị không trâu bắt chó đi cày, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do…

“Hà Dĩ Châu, anh đang làm cái gì? Đã hết tiết, sao còn chưa đi nhà ăn xếp hàng, trễ như vậy thì sườn heo chua ngọt của tôi sẽ không còn.” Tiết học buổi sáng đã kết thúc, anh ta chỉ đi nhà ăn chậm một bước, đã bị An Thúy bất mãn thúc giục.

Hà Dĩ Châu: “Hôm nay nhà ăn không có sườn heo chua ngọt.”

“Tôi chưa nói với anh sao? Tôi đã nói qua với trường học, về sau mỗi bữa cơm đều có sườn heo chua ngọt.”

Hà Dĩ Châu: “…”

“Còn thất thần làm gì? Nhanh đi xếp hàng.” Ôm ngực nhíu mày lại, rõ ràng ở chỗ này la hét không bằng chính mình chạy nhanh tới nhà ăn xếp hàng lại một hai phải bắt anh ta đi, bộ dáng đương nhiên cùng kiêu ngạo kia của thiếu nữ cơ hồ là đem hình tượng nữ phụ kiêu căng khiến người ghét trong tiểu thuyết làm đến hoàn hảo.

Hà Dĩ Châu nuốt xuống một hơi xém không thở được kia, hơi hơi nghiến răng nghiến lợi, “… Vâng vâng vâng. Nhưng mà đại tiểu thư, ngài đã có thể quyết định đồ ăn mỗi ngày của nhà ăn, vì cái gì không kêu nhân viên để lại một phần?”

“Hửm? Nói như vậy, thì tôi muốn người bạn trai như anh làm gì?”

??? Đúng vậy, Ngài muốn bạn trai như tôi làm gì? Chuyên môn cho ngài sai sử sao??

Nghẹn khuất, phẫn nộ, sau đó đi xếp hàng múc cơm cho đại tiểu thư. Mà đại tiểu thư đã thong thả ung dung lên lầu hai, chờ bạn trai của mình lên hầu hạ.

Không được, tuyệt đối nên chia tay, dựa vào cái gì mà anh ta phải làm trâu làm ngựa cho cô? Nhiều thiếu nữ thích anh ta như vậy, một đám so với cô lại mềm lại ngọt, càng đừng nói kêu anh ta hầu hạ các cô, các cô trái lại hiến ân cần còn lo lắng anh ta không hài lòng!

Anh ta nghĩ như vậy, điện thoại đột nhiên nhận được tin nhắn, mở ra thì thấy:

From: Đại tiểu thư khiến người ghét.

Mang cho tôi chai nước chanh.

Gân xanh trên thái dương Hà Dĩ Châu nhảy nhảy, nước chanh…… Không phải, lầu hai, bên cạnh khu trung tâm, có một cái máy bán nước tự động cơ mà!! Ngài là công chúa mỹ nhân ngư sao, đi hai bước có thể đau chết ngài???

Hà Dĩ Châu cảm giác được thiết lập tính cánh của chính mình khi ở trước một An Thúy lãnh khốc vô tình không biết xấu hổ như vậy đã lung lay sắp đổ, anh ta rõ ràng là một người ngoài nóng trong lạnh, tâm thái luôn thờ ơ lạnh nhạt với thế giới, cười càng vui vẻ, thì nội tâm càng lạnh nhạt, nhưng mà hiện tại, anh ta đã trong ngoài như một, thật sự, mặt ngoài rất rất nóng, trong lòng cũng rất rất nóng nha!

Phải chia tay, tuyệt đối phải chia tay! Nhưng mà nữ nhân này từ khi tiến vào thời kỳ phản nghịch thì cả người tựa hồ là điên rồi, phải thận trọng mở miệng, cao tam là giai đoạn quan trọng, anh ta không muốn bởi vì cô mất đi cơ hội vào trường danh tiếng, khi nào có thể tìm thấy cơ hội thích hợp thì may ra còn có thể chia tay.

Trong lòng tính toán nên cùng An Thúy chia tay như thế nào, bên ngoài Hà Dĩ Châu đã lấy xong hai phần cơm, lên lầu, An Thúy vẫn thập phần bá đạo một người chiếm cứ một cái sô pha dài, mà đám người An Nhiên kia cũng vậy, trừ bỏ An Nhiên một mình ngồi trên cái sô pha đơn, thì mấy người còn lại hoặc là ủy ủy khuất khuất chen chúc trên một cái sô pha, hoặc là kéo cái ghế dựa khác tới ngồi, nói chuyện cũng không dám quá lớn tiếng, tóm lại thoạt nhìn vẫn là giống như là tiểu đáng thương bị ác bá ức hiếp.

Đây chính là cái gì mà núi không dời thì nước dời, rất nhiều người trong bọn họ có gia thế mặc dù so ra thì kém Lam gia, nhưng cũng không phải cái tiểu miêu tiểu cẩu gì, An Thúy cường thế cắm vào phá hủy sự hài hòa của bọn họ, vậy thì nên đổi một chỗ khác mà tiếp tục, một hai phải ở chỗ này chịu tội, nguyên nhân duy nhất chính là người nào đó không dịch chuyển.

Ánh mắt Hà Dĩ Châu không khỏi có chút cổ quái mà nhìn cái người ngồi ở trên sô pha uống trà sữa kia, An Nhiên, thiếu niên luôn uống một ly trà sữa lúc giữa trưa, bởi vì diện mạo trắng nõn xinh đẹp, bộ dáng ngồi ở vị trí của mình không nói một lời uống trà sữa, làm cho người ta cảm thấy ngoan ngoãn, nhưng trên thực tế, vị thiếu niên lớn lên ở đại viện này cũng không phải là cái bé ngoan gì, cũng không có tính tình tốt đâu.

“Nước chanh.” An Thúy thấy cơm tới, tiếp tục sai sử Hà Dĩ Châu.

Hà Dĩ Châu tức khắc thu hồi lực chú ý, đè xuống hỏa khí đi qua máy bán nước tự động bên kia.

“Học tỷ, chị có muốn thử trà sữa hay không?” An Nhiên đột nhiên lên tiếng hỏi An Thúy, ngữ khí kêu học tỷ kia, nghe có vẻ lười nhác lại bướng bỉnh và đáng yêu.

An Thúy thấy hắn cũng họ An, coi như cho hắn mặt mũi, nói: “Quá ngọt.”

“Cái này cũng không phải rất ngọt, hơn nữa trân châu rất đàn hồi, ăn rất vui.”

Khóe miệng An Thúy hơi hơi cong lên một chút, nhìn thiếu niên nhiệt tình mời trà sữa trước mặt, “Cậu là tiểu hài tử sao?”

Thiếu niên hơi hơi chu miệng, có chút bất mãn mà nói: “Tôi còn là bảo bảo nha, nên mong chị chú ý lời nói, không cần phải thương tổn tâm hồn bé nhỏ của tôi, chị có thể nói tôi là bảo bảo, nhưng không thể nói tôi là tiểu hài tử. Cho nên tôi mời chị uống trà sữa, chị có muốn uống hay không?”

Thiếu niên lớn lên xinh đẹp lại cố ý làm nũng, uy lực có thể nói là rất lớn, lòng yêu cái đẹp mọi người đều có, An Thúy thấy cậu ta đáng yêu như vậy, chẳng sợ biết là giả vờ, cũng vui vẻ mà cho cậu ta sắc mặt tốt.

“Vậy đi. Nếu không uống ngon, tôi cũng sẽ không bởi vì cậu lớn lên xinh đẹp mà bỏ qua cho cậu. Hà Dĩ Châu, anh ở đó cọ xát cái gì?”

Hà Dĩ Châu: “…”

Nô lệ Hà Dĩ Châu đành phải chịu đựng hỏa khí, mua nước chanh cho An Thúy.

An Nhiên nói: “Vậy giữa trưa ngày mai tôi cũng đem cho học tỷ một ly.”

An Thúy nói sao cũng được.

Mà ở phía đối diện, các bạn nhỏ của An Nhiên, ôm bát cơm, vẻ mặt như gặp quỷ cứng họng không tiếng động mà nhìn An Nhiên và An Thúy.

Lam Thư Họa có chút ghen ghét mà nói: “Xem ra tâm tình chị họ không có bị ảnh hưởng gì, mệt cho em còn lo lắng chị họ bởi vì đứa con riêng kia mà tính tình đại biến, sau khi đứa con riêng kia trở về chị sẽ càng tức giận, xem ra là do em suy nghĩ nhiều.”

“Cơm cũng không làm cho cô ngậm mồm lại nói tiếng người được sao?” An Thúy nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lam Thư Họa.

Lam Thư Họa… Tức khắc liền ngậm miệng lại.

Ngay cả Lam Thư Họa trong nhà cũng đều sợ cô, có thể thấy được cô ở nhà cũng là một ác bá. Hà Dĩ Châu nghĩ, càng thêm kiên định tìm cái biện pháp không lưu phiền toái lại có thể sạch sẽ lưu loát mà cùng An Thúy chia tay.

Ở thời điểm anh ta tìm kiếm biện pháp, Lam Thịnh Triết nhập học.

Sáng sớm liền chờ ở cửa phòng An Thúy, sau khi chờ An Thúy đi ra, duỗi tay nhận cặp sách trên tay cô, đi theo phía sau cô xuống lầu.

Sau khi cùng An Thúy ăn bữa sáng xong, lại xách theo cặp sách đi theo phía sau cô, lên xe.

Người khác nhìn thấy bộ dáng khúm núm nịnh bợ này của hắn, đều lộ ra châm chọc cùng khinh thường không chút nào che giấu, nhưng mà hắn làm như nhìn không thấy, chỉ là khi An Thúy nhìn qua lại lộ ra bộ mặt ẩn nhẫn cùng khuất nhục cảm thấy thẹn, không cho An Thúy nhận thấy được tâm cơ sâu của hắn, sinh ra cảnh giác đối với hắn. Hắn cần ẩn nhẫn, đời người dài lâu, sơn thủy thay phiên chuyển, hắn sẽ nhớ kỹ từng người dám khinh nhục hắn cười nhạo hắn, trong tương lai, chờ hắn đủ lông đủ cánh, tất cả đều ăn miếng trả miếng cho bọn họ.

Mà hiện tại, hắn chỉ là một con kiến nhỏ, tùy ý bị vứt bỏ, cần phải nén giận.

____________
08/07/2021.
(눈‸눈)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play