Phó bản thứ hai: Đại tiểu thư độc đoán và kiêu ngạo (4).
______________________
Thời điểm quản gia thông báo cha đã mang theo con riêng trở về, An Thúy đang cưỡi ngựa, gần đây cô rất thích hoạt động cưỡi ngựa này, con tuấn mã Caesar màu đen cũng thành tân sủng của cô, nó vốn là một con ngựa đua thuần huyết, là chú ba An Thúy mua từ Anh quốc về, thấy An Thúy thích, lập tức đưa cho cô. Vì thế Caesar trở thành ngựa của cô, ngoại trừ cô không ai được cưỡi.
“Tôi đã biết.” An Thúy trả lời quản gia, lại kéo roi, cưỡi Caesar tiếp tục chạy băng băng, cũng không có một chút tính toán muốn đi đại sảnh nhìn em trai cùng cha khác mẹ.
Quản gia thở dài một hơi, trở đại sảnh báo cáo cho lão gia tử cùng lão phu nhân, hai lão nhân sủng nịch cháu giá chỉ thở dài một hơi, xua tay, cháu gái bảo bối đang trong thời gian phản nghịch, vốn lo lắng nó sẽ học những những thói hư ngoài kia, cả ngày ra cửa chơi loạn, kết quả Tiểu Mỹ không hổ là cháu gái thiện lương đáng yêu ngoan ngoãn của bọn họ, chỉ có tính tình trở nên muốn khi dễ người khác mà thôi, vẫn là tri kỷ của hai lão nhân họ.
Nhớ tới cháu gái ôn nhu của mình, ánh mắt bọn họ nhìn về thiếu niên gầy yếu trước mặt càng lạnh nhạt.
Lam Thịnh Triết nhỏ hơn An Thúy hai tuổi, nói cách khác bây giờ 15 tuổi, cùng tuổi với Lam Thư Họa, bởi vì trước khi bị mang về thì hắn cùng mẹ hắn trải qua sinh hoạt gian khổ, sau khi người mẹ chết lại ăn nhờ ở đậu một đoạn thời gian, không chỉ có ăn uống không tốt, còn bị bắt làm việc, dinh dưỡng thân thể theo không kịp, cho nên cả người gầy yếu, so các thiếu niên cùng tuổi thì thoạt nhìn muốn lùn hơn một chút.
Lúc này, thiếu niên gầy yếu mặc quần áo có chút phai màu, đứng ở trong đại sảnh tráng lệ nguy nga, bị một đám người ăn mặc cẩm y hoa phục khí chất cùng khí tràng đều không phải là người cùng một cái thế giới với hắn đánh giá, tiếp nhận tầm mắt đánh giá kia, hắn khẩn trương mà nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy sự vô hại cùng khiếp nhược.
“Lớn lên trông khá được, không hổ là con của tiểu tam.” Lam Thư Họa đi theo cha mẹ ra xem náo nhiệt, đánh giá Lam Thịnh Triết một hồi lâu nói, đáng tiếc An Thúy không ở đây, bằng không cô ta liền có thể thưởng thức biểu tình của cô thật kỹ.
Âm thanh của cô ta không nhỏ, rõ ràng đã truyền vào tai Lam Thịnh Triết, làm thiếu niên xấu hổ mà cúi thấp đầu xuống.
“Được rồi, người đều đã nhận, quản gia, dẫn nó đi lên phòng tắm rửa, đổi quần áo.” Lão phu nhân nói.
“Vâng. Mời bên này, Triết thiếu gia.”
Quản gia mang Lam Thịnh Triết lên lầu.
“Mẹ, hắn là em trai của chị Thịnh Mỹ sao?”
“Xem như vậy.”
“Muốn con kính trọng hắn giống như kính trọng chị Thịnh Mỹ sao?”
“Nói cái gì đấy? Hắn chỉ là con riêng, cần con đến kính trọng?”
“…”
Lam Thịnh Triết nghe âm thanh phía sau, gục đầu xuống, mái tóc dài che hai mắt hắn, vì thế ai cũng không nhìn thấy lệ khí tối tăm trong mắt hắn.
Con riêng… Con riêng… Con riêng thì thế nào? Là ai làm cho mẹ hắn mang thai sinh ra hắn? Hắn vốn dĩ cũng không muốn về, rõ ràng là mẹ hắn đã mang hắn tránh thoát, nhưng mà vẫn có người khinh người quá đáng, một hai phải đem hai mẹ con bọn họ đi đến tuyệt lộ, hắn còn nhớ rõ sau khi nữ nhân giải nhân giả nghĩa kia mấy năm trước tới gặp mẹ mình, mẹ hắn khóc đến có bao nhiêu thương tâm… Hắn nhất định sẽ trả thù, ai thiếu mẹ con bọn họ, hắn đều muốn đòi lại tất cả! Mặc dù có chút đáng tiếc, nữ nhân kia một năm trước đã chết, nhưng không sao, bà ta còn để lại một đứa con gái.
Lam, Thịnh, Mỹ!
Phòng của Lam Thịnh Triết là một gian phòng cho khách, so với các phòng ngủ chính thì nhỏ hơn rất nhiều, hắn thay quần áo, sau đó nghe được có người hầu tới kêu hắn, nói là đại tiểu thư kêu hắn đi hậu viện.
Tới rồi. Lam Thịnh Triết nghĩ thầm, nghe nói là đứa con gái lớn lên rất giống mẹ, nói vậy thì tính cách cũng giả nhân giả nghĩa giống mẹ cô, ôn nhu thong thả ung dung mà nói chuyện, lại trong lúc lơ đãng hung hăng đâm vào nội tâm uy hiếp người khác, giết người không thấy máu.
Hắn đi theo người hầu đến hậu viện, hậu viện rất rộng, đứng ở chỗ này nhìn không thấy điểm cuối, mặt cỏ xanh biếc cùng vườn hoa nở rộ.
Hắn bị để ở chỗ này đợi một hồi lâu cũng chưa thấy được An Thúy, trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng cười lạnh, nhìn đi, quả nhiên là bắt đầu rồi, ra oai phủ đầu.
Âm thanh vó ngựa chạy như bay từ xa truyền đến, Lam Thịnh Triết giương mắt, nhìn thấy ở xa có một thân ảnh cưỡi ngựa phóng qua bên này.
Vó ngựa bắn lên bùn đất, mỗi một bước đều phát ra tiếng vang thanh thúy lại trầm trọng, tuấn mã màu đen cao lớn soái khí, thân ảnh cưỡi ở phía trên nắm dây cương, cái mông rời yên ngựa, tư thế uốn lượn giống một tay đua ngựa chuyên nghiệp, thoạt nhìn rất xinh đẹp tiêu sái. Cô khống chế con ngựa chạy tới phía hắn, hơn nữa cơ hồ là đến gần ngay trước mặt hắn cũng không có giảm tốc độ.
Lam Thịnh Triết trừng lớn đôi mắt, con tuấn mã thẳng tắp xông tới phóng đại trong con ngươi hắn, phóng đại, phóng đại đến mức không thể thu vào tâm mắt, cả người hắn cứng đờ, vẫn không nhúc nhích. Thời điểm cho rằng chính mình lập tức bị đâm bay, cô đột nhiên nắm dây cương, chân trước của tuấn mã sắp đụng phải hắn bỗng nhiên nâng cao lên, trong miệng con ngựa phát ra một trận hí vang chói tai, vó ngựa to lớn ở không trung đạp vài cái, hơi hơi nghiêng người, dừng ở bên người hắn.
Lam Thịnh Triết cảm giác được đầu gối mình nhũn ra, nhưng hắn vẫn khống chế được chính mình, không có chật vật mà đặt mông ngồi xuống trên mặt đất.
Bóng con tuấn mã cao lớn bao phủ ở trên người hắn, hắn ngẩng đầu lên, mới có thể nhìn thấy gương mặt người đang ngồi ở trên lưng ngựa.
Vì thế hắn ngửa đầu, bỗng dưng đối diện với một đôi mắt từ trên cao nhìn xuống hắn, cặp mắt kia phi thường xinh đẹp, tròng mắt màu đen rất thuần túy, lộ ra một cổ kiêu ngạo cùng lạnh nhạt với một chút tò mò, thật giống như chỉ là đột nhiên hứng thú nhìn con kiến ven đường không đáng uy hiếp và phí tâm tư.
Trái tim hắn bỗng dưng căng chặt lên, thế giới đột nhiên ngưng kết thành hình ảnh nho nhỏ trước mắt, lỗ tai yên tĩnh không tiếng động.
Sau đó, hắn nghe được một đạo âm thanh, từ đôi môi diễm lệ của cô phun ra.
“Bất quá chỉ như vậy.” Ngay cả châm chọc cũng không có, lạnh nhạt làm cho người khác càng thêm xấu hổ.
An Thúy nhìn xong nam chính, lại lần nữa cưỡi ngựa rời đi.
Lam Thịnh Triết đứng tại chỗ vài giây, mới phản ứng lại, nữ nhân vừa nãy kia thế nhưng chính là Lam Thịnh Mỹ. Khác với trong tưởng tượng của hắn, cô một chút đều không giả nhân giả nghĩa, cô chướng mắt hắn, ngay cả một chút ngụy trang cũng không có.
Lam Thịnh Triết bỗng nhiên siết chặt tay, tức giận cùng thù hận mà trừng mắt nhìn phương hướng biến mất của An Thúy. Một ngày nào đó, muốn cho cô hối hận!
Hắn trở lại phòng, điện thoại vang lên, nhìn cái tên đang hiển thị, trong ánh mắt hiện lên một tia ấm áp.
“Bảo Lị.”
“A Triết, anh đến Lam gia chưa? Cảm giác thế nào? Có bị khi dễ hay không?” Đối diện truyền đến một đạo âm thanh điềm mỹ của thiếu nữ, là thanh mai trúc mã của hắn Thư Bảo Lị, vận mệnh của bọn họ tương tự, đều là gia đình đơn thân, đều ở trấn trên chịu xa lánh cùng lạnh nhạt, vì thế bọn họ sưởi ấm lẫn nhau, là tri kỷ của nhau. Thư Bảo Lị bị đưa tới Thư gia so với hắn thì sớm một năm, sau khi em ấy trở về, bọn họ cũng không có cắt đứt liên lạc, cô ấy vẫn luôn gửi đồ ăn vặt cho hắn, sau khi nghe nói người Lam gia muốn đưa hắn trở về, cô ấy còn cao hứng hơn hắn.
“Tới rồi, giống như trong tưởng tượng vậy, chỉ là… Lam Thịnh Mỹ không như tôi nghĩ.”
Thư Bảo Lị lập tức liền nhạy bén hỏi: “Là người khó đối phó sao?”
“Đại khái là vậy. Tôi còn cần xác định một chút.” Mới vừa đối mặt, xác định là Lam Thịnh Mỹ khẳng định bị sủng ái mà kiêu căng, cụ thể khó đối phó hay không còn cần phải quan sát thêm, rốt cuộc cô mặc dù kiêu căng, nhưng có thể là người ngu xuẩn không có đầu óc.
“Không sao, tớ sẽ giúp cậu. Người Lam gia đều học ở Nhất Trung, không lâu sau cậu hẳn là cũng học Nhất Trung, tớ sẽ chuyển trường, chúng ta lại có thể ở cùng nhau.” Thư Bảo Lị có chút hưng phấn mà nói, có thể tưởng tượng đến bộ dáng vui vẻ của cô ấy.
Lam Thịnh Triết cũng rất vui vẻ, “Được, tôi chờ cậu.”
Bọn họ thề nhất định sẽ trả thù từng người thiếu nợ bọn họ.
___________
07/07/2021.
<( ̄︶ ̄)>