Edittor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Tuyết Lang mắng đủ rồi, không còn bực bội nữa, nó nhào tới, cắt đứt cổ một Thiên Linh Giả.
Mà tên Thiên Linh Giả trước mặt Phong Như Khuynh cũng ngã trong vũng máu, không còn chút sức sống.
Thẩm Việt trợn tròn mắt.
Các sư thần cũng bị hù dọa đến hôn mê…
Không ai nghĩ tình huống sẽ phát sinh thế này.
Long Ngạo Quốc không kể đến Quốc Quân, cũng chỉ có sáu tên Thiên Linh Giả
Trong chớp mắt, d.đ+le!quy^don đã chết hết một nữa?
Lúc này, rốt cuộc cơ thể Thẩm Việt cũng bắt đầu run rẩy, gương mặt cũng lộ vẻ kinh hoảng.
Hắn hối hận rồi, hối hận vì đã đến khiêu kích Lưu Vân Quốc, và càng hối hận hơn khi… đả thương Phong Thiên Ngự.
Thấy Phong Như Khuynh đi về phía hắn, bước chân hắn không nhịn được lùi về phía sau: "Ngươi muốn làm gì, ta là Hoàng tử của Long Ngạo Quốc, nếu ngươi dám giết ta, Long Ngạo Quốc chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
Phong Như Khuynh nở nụ cười thật khẽ.
"Long Ngạo Quốc sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Nói giống như nếu ta không giết ngươi, Long Ngạo Quốc sẽ bỏ qua cho chúng ta vậy."
Thẩm Việt vội vàng gật đầu: "Không sai, chỉ cần ngươi thả ta đi, Long Ngạo Quốc sẽ bỏ qua cho các ngươi."
Phụt!!!
Phong Như Khuynh tiện tay rút kiếm của một đại nội thị vệ, một kiếm lóe lên, ngực Thẩm Việt lập tức xuất hiện một vết thương, máu chảy ròng ròng.
"Bản thân ngươi ngốc thì thôi, còn nghĩ rằng ta cũng ngốc như ngươi?" Ngón tay Phong Như Khuynh vuốt ve thân kiếm lạnh băng, vẻ lạnh lẽo trên mặt không thể tan được: "Biểu ca, lúc nãy hắn đánh huynh thế nào, huynh đánh lại cho ta, đừng đánh chết là được, ta muốn hắn nhìn xem, Long Ngạo Quốc vì hắn mà diệt quốc như thế nào!"
Nhân lúc nàng không có ở đây, động người của nàng!
Nếu không có tên Quốc Quân Long Ngạo Quốc kia bày mưu đặt kế, Thẩm Việt làm sao dám phách lối như thế?
Còn mang theo ba gã Linh Võ Giả?
Này rõ ràng, chính là vì muốn đến thâu tóm Lưu Vân Quốc!
Cho nên, giết ba lão đầu này cũng chẳng có ích lợi gì. dien.dan-lequydon Nàng muốn, Long Ngạo Quốc sẽ không còn tồn tại trên đời nữa.
Phong Như Khuynh vừa dứt lời, đã đưa tay điểm vào ngực Thẩm Việt.
Một luồng linh lực từ đầu ngón tay của nàng vọt ra, bắn thẳng vào đan điền của hắn, trong nháy mắt, đan điền Thẩm Việt dưới công kích của linh lực lập tức chia năm xẻ bảy, đau đến mức hắn lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
"Ngươi thật sự không sợ Phong Vân Phủ?" Hắn nghiến răng nghiến lợi.
Phong Như Khuynh vẫn là câu nói kia: "Nói giống như nếu như ta thả ngươi, ngươi cũng sẽ không để Phong Vân Phủ đến gây phiền toái cho ta."
Nếu Phong Vân Phủ đều sẽ đến gây phiền toái, chi bằng nàng đi trước một bước, trước tiên phế Thẩm Việt, sau đó đi diệt Long Ngạo Quốc, xong rồi nói tiếp.
"Phong Như Khuynh, quả nhiên ngươi giống y hệt mẹ ngươi, đều là độc phụ!"
Phụt!
Ánh mắt Phong Như Khuynh run lên, giẫm lên ngực Thẩm Việt, giọng nói âm u, cực kỳ dọa người.
"Câu nói vừa rồi, ngươi lặp lại lần nữa?"
Thẩm Việt quả quyết ngậm miệng lại.
Nữ nhân này, càng độc ác hơn so với Nạp Lan Yên! Ít nhất Nạp Lan Yên chỉ khiến người đau đớn, sẽ không hành hạ địch nhân!
Phong Nhìn Khuynh đạp Thẩm Việt, thấy hắn không nói gì nữa, lúc này mới buông lỏng chân ra.
"Biểu ca, d.đ-lqđ ta giao hắn cho huynh, ngàn vạn lần đừng giết chết hắn, ta còn muốn để hắn nhìn xem ta diệt Long Ngạo Quốc thế nào!"
Nạp Lan Tịnh sững sờ nhìn Phong Như Khuynh.
Trong lòng hắn tràn đầy phức tạp, dường như không ngờ tình hình lại đảo ngược nhanh như thế.
Mới nãy thôi Thẩm Việt còn phách lối, mà bây giờ đã trở thành tù nhân của bọn họ.
"Khuynh… Nhi..."
Giọng nói suy yếu từ phía sau truyền đến.
Phong Như Khuynh nghe thấy giọng nói này, rốt cuộc không để ý đến những người khác nữa, xoay người thật nhanh, đi đến trước mặt Phong Thiên Ngự, nắm thật chặt tay ông: "Phụ hoàng, con đây..."
Phong Thiên Ngự ngơ ngác nhìn thiếu nữ trước mắt, có chút mờ mịt, dường như lại thấy được nụ cười nhạt xinh đẹp của dung nhan tuyệt sắc mười sáu năm trước.