Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

"Con và mẫu thân của con… Thật giống… Khụ khụ!"

Phong Thiên Ngự mới nói được hai câu, đã không nhịn được mà ho khan, khóe miệng vươn máu, con ngươi tan rã, phảng phất như bị một tầng sương bao phủ.

"Phụ Hoàng!"

Gương mặt Phong Như Khuynh lập tức thay đổi.

Theo tình trạng ban đầu của cơ thể Phụ Hoàng, ít nhất Người sẽ chống đỡ được nửa năm, nhưng hôm nay ông lại sử dụng linh lực,d.đ+lqđ dẫn đến độc tố đã không thể nào khống chế được.

E rằng, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được một tháng

"Cữu cữu, Người đưa Phụ Hoàng xuống nghỉ ngơi." Phong Như Khuynh chậm rãi đứng lên, ánh mắt của nàng lóe lên sự kiên định: "Chuyện kế tiếp, ta tự mình xử lý."

Nạp Lan Trường Càn há miệng, lời đáng lẽ không nên hỏi lại bị hắn hỏi ra.


"Bệ hạ, Người… còn có thể cứu không?"
Vết thương thì dễ dàng hồi phục, nhưng muốn loại trừ độc tố, sợ là không dễ dàng…

"Ta sẽ không để Phụ Hoàng gặp chuyện không may!" Đôi mắt Phong Như Khuynh trầm xuống.

Một tháng... Bất luận thế nào, nàng cũng phải khiến Người bình phục hoàn toàn.

...

Bởi vì tốc độ của Tuyết Lang rất nhanh, Phong Như Khuynh lại cởi nó mà đến, nên tới Hoàng Cung trước một bước.

Người của Quân đoàn Thiết Huyết phải một lát sau mới đến được.

Khi Quân đoàn Thiết Huyết xuất hiện, tâm trạng mọi người đều chấn động, dường như có chút không dám tin.

Nhị hoàng tử Long Ngạo Quốc - Thẩm Việt lại càng trợn tròn mắt.

Hắn cảm thấy, mỗi người trong Quân đoàn kia, thực lực đều trên hắn.

Còn có hai người đã đột phá đến Linh Võ Giả.

"Đường Tư." Giọng nói Phong Như Khuynh lạnh lùng: "Ngươi lập tức mang người của Quân đoàn Thiết Huyết, bắt Hoàng Đế của long Ngạo Quốc đến cho ta! Người nào phản kháng, giết!"

"Dạ, chủ tử."

Đường Tư cung kính đáp.

Lần này Long Ngạo Quốc đã hoàn toàn chọc giận chủ tử, cho nên, đã định phải bị lật đổ.

"Mặt khác, các ngươi chỉ cần ra tay với hoàng thân quốc thích Long Ngạo Quốc, đối với dân chúng bình thường không được động thủ, trừ phi bọn họ xuất thủ trước."

Nàng không phải đao phủ tội ác tày trời.

Cũng không muốn xem mạng người như cỏ rác.

Nàng muốn giết, chỉ có người muốn xâm phạm đến Lưu Vân Quốc, mà không phải vì một cuộc chiến,d+đ!le^quy+đon khiến Long Ngạo Quốc máu chảy thành sông.

"Thuộc hạ đã hiểu." Ánh mắt Đường Tư mang theo rét lạnh.

Mười mấy năm trước, nàng từng theo Hoàng Hậu thu thập Long Ngạo Quốc một lần, mười mấy năm sau, Long Ngạo Quốc lần này, nhất định phải bị diệt ở trên tay Công chúa.

Thẩm Việt không dám tin nhìn Phong Như Khuynh: "Ngươi cho rằng bằng thực lực của ngươi, thì có thể đối phó Long Ngạo Quốc chúng ta?"

Nữ nhân này, vì sao lại có thể tự tin như thế?

"Khiến hắn câm miệng lại cho ta!" Phong Như Khuynh lạnh giọng quát.

Nạp Lan Tịnh cởi giày ra, cứng rắn nhét vào miệng Thẩm Việt.

Thẩm Việt chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô, không thể nói rõ một câu.

Chân Phong Như Khuynh giẫm lên ngực hắn, cười đến âm tà lạnh lẽo: "Ngươi không cần chờ quá lâu đâu, rất nhanh, ta sẽ để Quốc Quân Long Ngạo Quốc đến đây với ngươi."

Nói xong, nàng mới thu hồi chân.

"Tuyết Lang,dien.dan_le!quy^don chúng ta đi về trước."

...

Cửa phủ Công chúa

Tần Thần dừng bước, hắn quay đầu, nhìn về phía Tiểu la lỵ giống như khuất cái, mặt không chút biểu tình: "Ta đồng ý với Khuynh Khuynh đưa ngươi trở về, giờ ngươi về nhà đi."

Đường Ẩn nhăn nhó xoa vạt áo, nàng không chớp mắt nhìn về phía cửa lớn phủ Công chúa, mấy lần muốn mở miệng xin lưu lại, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của thiếu niên, lại không dám nhiều lời.

Đệ đệ của Công chúa, rất hung.

Một chút cũng không dịu dàng như Công chúa.

"Cái đó..." Đường Ẩn cắn chặt môi: "Tòa nhà trước kia ta ở không phải là mua, mà là thuê, kỳ hạn thuê đã hết, ta không có chỗ nào để về."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play