Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Chỉ còn dư lại vài gốc cây quả Thiên Linh.

Phù Thần sợ hãi: "Đúng, ta và Thanh Hàm ăn no sẽ không ăn nữa, nhưng chúng ta chỉ mới miễn cưỡng no..."

Ô ô, mẫu thân thật quá đáng sợ,d.đ+l!q(đ hắn không phải chỉ ăn một chút linh dược thôi sao, tại sao mẫu thân lại phát lửa lớn đến vậy?

Phong Như Khuynh cảm thấy cả trái tim đều đau.

Vì những Linh dược này, nàng phải tốn mấy ngày mới trồng được, lại phải mất mấy tháng mới khiến Linh dược trưởng thành.

Nhưng cuối cùng, hết thảy đều bị ăn!

Những Linh dược cấp thấp kia muốn ăn thì thôi, nàng vất vả lắm mới gặp được Linh dược ngũ giai, cũng mất luôn!

Mất hết ráo!

Tay Phong Như Khuynh nắm thành đấm kêu thành tiếng rắc rắc vang dội, nếu không phải bộ dáng Phù Thần đáng yêu, nàng sợ bản thân sẽ không khống chế được mà phát cáu

"Mẫu thân... Người bình tĩnh, bĩnh tĩnh một chút, chúng ta sẽ không ăn nữa đâu, ta và Thanh Hàm đi tiêu hóa, chờ chúng ta tiêu hóa xong, chúng ta sẽ có thể giúp người đánh kẻ xấu, thật đó[email protected])đon Còn có thể thay mẫu hậu người báo thù!"

Tâm trạng Phong Như Khuynh vất vả lắm mới bình phục xuống.

Nhưng ngực của nàng vẫn phập phồng như cũ, thật muốn xốc tên tiểu tử này lên lần nữa, đánh mông hắn một trận.

"Mẫu thân." Thanh Hàm đáng thương lôi kéo tay áo Phong Như Khuynh: "Thanh Hàm biết sai, mẫu thân đừng tức giận, sau này ta không dám ăn sạch nữa đâu."

Thanh âm tiểu cô nương non nớt đầy ủy khuất, khiến sắc mặt Phong Như Khuynh tốt lên rất nhiều, nàng quay đầu nhìn Thanh Hàm, lập tức khôi phục lại nụ cười, thanh âm dịu dàng: "Không quan hệ, ăn hết cũng ăn hết rồi, lần sau chừa lại chút cho ta là được"

Phù Thần: "..."

Thiên vị thế này, cũng quá rõ ràng rồi.

Muốn trách, cũng chỉ trách hắn dài hơn nàng một con chim nhỏ, không phải là một cô nương.

"Thanh Hàm, lúc nãy Phù Thần nói, sau khi các ngươi tiêu hóa, thực lực sẽ tăng trưởng?"

Thanh Hàm gật đầu: "Đúng vậy mẫu thân, ta và Phù Thần ca ca phải ngủ say thì mới có thể tiêu hóa, lúc trước không yên lòng mẫu thân, nên chúng ta không dám ngủ say, bây giờ đã không sao rồi, ta và Phù Thần ca ca không có cách nào làm bạn với mẫu thân trong thời gian này được."

"Như thế cũng tốt, các ngươi cứ đi nghỉ ngơi thật tốt." Gương mặt Phong Như Khuynh vừa rồi còn mang theo nụ cười, lúc nhìn sang Phù Thần, lập tức trợn mắt trừng hắn: "Đó là mẫu hậu của ta, vậy thì chính là ngoại mẫu của ngươi, ngươi giúp ta báo thù cho nàng là chuyện rất bình thường."

Phù Thần trợn mắt hốc mồm.

Cái người mẫu thân không tiện nghi này cũng thật là thuận tiện.

Bây giờ ngay cả ngoại mẫu hắn cũng đã có...

"Được, mẫu thân."

Chỉ cần mẫu thân hết giận, đừng nói bảo hắn gọi ngoại mẫu, gọi ngoại tổ mẫu hắn cũng đồng ý.

"Được rồi, không gian không sao, vậy ta đi trước." Phong Như Khuynh nhìn bộ dạng khéo léo của Phù Thần, tâm cũng dịu lại đôi chút: "Sau này, nếu các ngươi muốn ăn linh dược, ít nhất cũng phải cho lưu lại cho ta một chút... Cho dù là một gốc cũng được."

"Đã hiểu, mẫu thân."

"..."

Phong Như Khuynh không muốn nói thêm gì nữa, nàng che con tim đau đớn, trong chớp mắt biến mất khỏi không gian...

...

Linh Thú Chi Sâm.

Phía trên khoảng không phía xa, hộ pháp Phong Vân Phủ Văn Phong lạnh lùng nhìn rừng rậm phía trước đang cuồn cuộn bụi mù,d?đ-le>quy.đon khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười lạnh.

"Nhiều người tự bạo như vậy, dù những người đó và Linh Thú không chết, nhất định cũng sẽ tàn phế nặng, về phần Đường Ẩn... lấy thực lực của nàng ta, không có khả năng sống sót."

Cuối cùng hắn cũng đã hoàn thành nhiệm vụ Đại tiểu thư giao cho.

Cho dù kết cục rất là thảm thiết.

Về phần trở lại xem thử...

Văn Phong không có lá gan này.

Ngũ giai Tam Văn Hổ sẽ không dễ tàn phế như thế, hắn trở lại xem chẳng phải sẽ rơi vào miệng hùm hay sao? Cho nên, Văn Phong không hề nghĩ ngợi, xoay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play