Hắn phải nhanh chóng quay về bẩm báo chuyện này với tiểu thư... ...
Bên trong đại sảnh Phong Vân phủ, mặt mày Đường Ngọc cao ngạo, mắt lạnh nhìn xuống đám người kia đang ngồi phía dưới.
Nàng ta cong khóe môi nén bật ra nụ cười đắc ý.
Đường Ẩn xem như đạt được sự tán thành của mấy người bên kia, cho dù có một đám người của Đường gia giúp đỡ ngươi, thì sao nào? Cuối cùng, ngươi vẫn sẽ bị ta giẫm đạp dưới chân, vạn kiếp bất phục!
“Văn Phong trở về chưa?” Nàng ta khẽ cau mày, sẵng giọng hỏi. Vừa dứt lời, một bóng dáng cực kì chật vật nhanh chóng từ bên ngoài cửa mà đến, nhanh chóng đi đến trước mặt Đường Ngọc, nửa quỳ trên mặt đất, nói: “Tiểu thư, ta trở về.”
Đường Ngọc nheo mắt lại, hỏi: “Chuyện ta bảo ngươi làm sao rồi?”
Văn Phong thầm hơi bồn chồn, nếu để tiểu thư hay biết chuyện xảy ra ở rừng linh thú, khó tránh khỏi việc nàng ấy cho rằng mình là một kẻ vô dụng.
Ngược lại, Đường Ẩn là hẳn phải chết mà con nhóc giúp đỡ Đường Ẩn ít cũng phải tàn phế! Đợi thời cơ đến, nàng ta tiếp tục phái người đi tìm nha đầu kia trả thù cũng chẳng có sự khác biệt, việc này không nhất thiết phải để tiểu thư biết.
“Tiểu thư, Đường Ẩn đã chết, đáng tiếc, lúc đó chúng ta ở rừng rậm Linh thú truy sát Đường Ẩn, không cẩn thận dẫn tới thú triều, trừ ta ra, Phong Vân phủ thiệt hại một số người.” Những người kia chết, Phong Vân phủ sớm muộn đều sẽ biết, không bằng để nàng ta nói ra trước đã cho thỏa đáng.
Đường ngọc thủ nắm thật chặt tay vịn ghế dựa.
Đường Ẩn đã chết!
Kẻ cướp thân phận vị hôn thê vốn phải thuộc về nàng ta cuối cùng cũng đã chết!
Đường Ngọc chợt có một loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời cười to, nhưng vẫn nhịn được. Khuôn mặt nàng ta đầy ý cười, chậm rãi đứng dậy.
“Tốt, rất tốt! Văn Phong, về sau ngươi hãy ở bên cạnh ta, chỉ cần ngươi làm việc tốt, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!”
Văn Phong vừa vui vừa mừng, đáp: “Đa tạ tiểu thư.” Quả nhiên, nàng ta ôm được cái đùi lớn, về sau phủ Phong Vân này chẳng ai dám khinh thường nàng ta nữa.
“Trong khoảng thời gian này, ta muốn để người ở lại Phong Vân phủ ở, thay ta trừng phạt viện mới xuất hiện.” Đường Ngọc đứng lên, “Tính toán, ta đi xem có ai thích hợp ở lại không. Văn Phong, người theo ta. Phải rồi, gọi nha đầu tên Hồng Ngọc kia tới hầu hạ ta.”
Hồng Ngọc là một trong các hộ pháp của Phong Vân phủ, bây giờ, lại bị Đường Ngọc kêu đi làm nha hoàn hầu hạ người khác?
Phong Vân phủ mọi người người đưa mắt nhìn nhau, không dám đáp lời nàng nói. Đường Ngọc sầm mặt: “Như thế nào? Để nha đầu kia tới chăm sóc ta, các ngươi không muốn?” “Tiểu thư...” Nô bộc nam phía dưới cuối cùng nhịn không được mở miệng, “Hồng Ngọc là hộ pháp, không phải nha hoàn.”
Đường Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Hồi đó Ngũ trưởng lão đã xác định thân phận ta, mới đi cấm địa tìm kiếm bế quan trưởng lão khác, vậy cái này Phong Vân phủ, tự nhiên do để ta làm chủ. Ta là Phong Vân phủ đại tiểu thư, ta để ai tới chăm sóc ta, người đó nhất định phải đến đây. Nếu trái lời đợi đến khi Ngũ trưởng lão quay về, ta bảo hắn phế các ngươi!”
Trên thực tế, nếu không phải là biết được Ngũ trưởng lão đi cấm địa, nàng ta căn bản không dám tới Phong Vân phủ làm mưa làm gió. Không biết sao, rõ ràng thân phận nàng đã bị xác định, nhưng nhìn đến Phong Vân phủ những trưởng lão kia, Đường Ngọc luôn có một loại chột dạ cảm giác, đến mức không dám Phong Vân phủ ở lâu.
Cũng may, những lão bất tử kia cũng sẽ không tiếp tục ở trong Phong Vân phủ, vậy cái này Phong Vân phủ, tất nhiên là do nàng ta chưởng quản.
“Thế nhưng...” Thiếu niên vẫn còn có chút xoắn xuýt. Hồng Ngọc là nữ hài do chính tay chủ phủ mang về từ mười mấy năm trước, nay đã đột phá Huyền Vũ giả nên tấn làm hộ pháp. Bây giờ bắt nàng ấy làm nha hoàn, sao có thể đồng ý được?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT