Âu Dương Duệ nhanh chóng chạy tới cục cảnh sát, lúc này đêm đã khuya, trong cục cảnh sát chỉ còn một số ít người tăng ca. Âu Dương Duệ đến trung tâm phân tích vật chứng, trong phòng phân tích vật chứng điện tử không có ai, nhưng phòng vật chứng bên cạnh có người.
Chủ nhiệm trung tâm phân tích vật chứng Quách Tuấn đang hướng dẫn mấy kỹ thuật viên làm xét nghiệm vết tích vật chứng ở hiện trường một vụ án.
Quách Tuấn thấy Âu Dương Duệ chạy tới, hỏi anh làm sao vậy.
Âu Dương Duệ nói muốn nói tiếp chuyện hôm nay Thẩm Hào hỏi anh về vận chứng điện tử, lúc ấy có phần loạn, anh về nhà nhớ tới có thể có chút không nói rõ, liền trở lại nhìn xem.
“Chuyện gì không rõ ràng?” Quách Tuấn hỏi: “Có cần tôi gọi cho Thẩm Hào kêu cậu ta quay lại? Gấp không?”
“Cũng không gấp, chỉ là hôm nay tinh thần tôi không tốt lắm, sợ làm sai chuyện, quên thứ gì đó. Cho nên quay lại xem báo cáo cậu ta đưa, xác minh một chút.”
Quách Tuấn nghe Âu Dương Duệ nói vậy, trong mắt lộ ra chút ấm áp, ông kéo Âu Dương Duệ tới khu vực nghỉ ngơi, rót cho anh ly nước ấm.
“Đội trưởng Âu Dương, chuyện hôm nay quả thật oan ức cho cậu rồi, chúng tôi đều biết. Nhưng cậu không cần phải lo lắng, loại chuyện xét hỏi này có đôi khi chỉ là làm bộ, trấn an cảm xúc mấy vị lãnh đạo, cho dư luận một câu trả lời thỏa đáng, trải thảm cho sau này. Cậu lập được công, thăng chức nhanh, là người do Viên cục dẫn dắt, tôi nói thật, con đường làm quan này của cậu có chút quá thuận lợi, cho nên ít thử thách. Hôm nay chỉ là thử thách nhỏ, Viên cục coi trọng cậu như vậy, sẽ bảo vệ cậu. Chỉ cần chuyện qua đi, khẳng định quan phục nguyên chức. Cậu nhịn một chút, coi như nghỉ ngơi đi.”
Âu Dương Duệ miễn cưỡng cười cười: “Sao lại dễ dàng như vậy, hiện tại mọi chuyện đều đổ lên đầu tôi rồi. Hơn nữa tôi quả thật phạm sai lầm, xử lý không đúng, chẳng thế thì Liêu Tân cũng không chết.”
Nói đến cái chết của Liêu Tân, Quách Tuấn cũng im lặng, rồi sau đó nhịn không được hỏi: “Liêu Tân rốt cuộc làm sao vậy? Một chàng trai tốt, bình thường làm việc rất nghiêm túc, chịu khổ, làm việc cẩn thận, làm sao cậu ta hy sinh rồi mà trong cục còn tra chứ? Tôi nghe nói có liên quan với vụ án của Quan Phàn?”
“Cậu ta rốt cuộc là thế nào bây giờ còn khó nói. Trước đây quả thật hoài nghi công việc cậu ta làm có chút không hợp quy, nhưng tôi không có kiên trì theo đuổi, muốn cho cậu ta chút thời gian, cậu ta có thể tự mình nói. Không ngờ tới đột nhiên như vậy, cậu ta cũng không có cơ hội nói chút nào.”
Quách Tuấn thở dài: “Thật đáng thương, cha cậu ta khóc ghê gớm lắm. Nghe nói trong nhà cậu ta chỉ còn cha cậu ta, chân còn bị tật, cuộc sống sau này làm thế nào đây.”
Âu Dương Duệ im lặng.
Quách Tuấn vỗ vai anh: “Được rồi, cậu cũng đừng tự trách, chuyện này không liên quan gì tới cậu. Cậu làm người cậu nên làm, mấy ngày này cứ nghỉ ngơi đi. Cậu yên tâm, tin tôi, qua một thời gian Viên cục nhất định liền buông lỏng.” Ông nói xong, đứng lên chuẩn bị quay về phòng thí nghiệm.
Âu Dương Duệ gọi ông lại: “Chủ nhiệm Quách, điều tra ra được gì về viên đạn bắn chết Liêu Tân kia không?”
Quách Tuấn báo kích cỡ viên đạn, “Chỉ bằng một viên đạn cũng không tra được gì. Hơn nữa bên tỉnh cũng tiếp nhận rồi, tôi hỏi qua, nghe nói hiện trường cũng không tra ra được manh mối tay súng bắn tỉa, không có tóc, không có dấu chân, không có vân tay, không lưu lại DNA, cũng không bị camera quay được.”
Âu Dương Duệ uể oải gật đầu.
Quách Tuấn lại an ủi anh: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, thật đó. Còn nhiều thời gian.”
Âu Dương Duệ lại gật đầu, hai người mỗi người tự đi về văn phòng.
Chỉ chốc lát, Âu Dương Duệ cố ý tìm báo cáo danh sách vật chứng anh chuyển giao hôm nay, xem cũng không xem, anh kỳ thật biết bên trên viết gì, trong đó có máy tính Quan Phàn.
Âu Dương Duệ cầm danh sách đi đến nhà kho vật chứng điện tử, anh đi thẳng đến vị trí đặt máy tính Quan Phàn, lại nhìn thấy chỗ đó trống không.
Âu Dương Duệ có chút giật mình, anh cho rằng động tác phía tỉnh không nhanh như vậy mới đúng, dù sao cũng sẽ là mai mới có người tới đây kiểm kê tiếp nhận.
Âu Dương Duệ đi tìm Quách Tuấn.
Quách Tuấn nói: “Hôm nay sắp đến giờ tan làm Thẩm Hào đem đi. Cậu ấy nói người bên tỉnh gọi điện thúc giục, cực kỳ phiền. Tôi bảo cậu ấy dẫn người đem qua một chuyến, bao gồm vật chứng điện tử. Cậu ấy đưa xong thì tan làm. Sao vậy, có cần gọi cậu ấy về không? Vật chứng điện tử cũng có lưu bản sao, muốn tra cái gì cũng có thể.”
Âu Dương Duệ lắc đầu: “Đã lưu lại trước thì tốt rồi. Tôi không nhớ rõ hôm nay có phải đã dặn cậu ấy như vậy không, có lưu lại là được.”
Quách Tuấn cười cười: “Cậu thật sự là bị Viên cục biến thành làm gì cũng sợ, sợ phạm sai lầm.”
Âu Dương Duệ cười khổ, quay đầu rời đi.
Tất cả mọi thứ đều có lưu bản sao, nhưng ổ cứng bị khóa mật khẩu kia của Quan Phàn thì không được.
Âu Dương Duệ rời khỏi cục cảnh sát, ngồi trên xe chạy một đoạn, dừng ở ven đường gọi điện cho Lưu Tống.
“Quả thật nhận được. Kỹ thuật viên bên chúng tôi kiểm tra đối chiếu qua, số lượng này nọ đều đúng.” Lưu Tống còn đang ở văn phòng.
Âu Dương Duệ nói: “Máy tính của Quan Phàn có một folder bị khoá, nhập sai mật khẩu ba lần sẽ bị hủy số liệu.”
“Tôi biết, trong báo cáo có viết. Các cậu đã thử hai lần, lại còn một lần cuối.”
“Đúng. Cũng giống tình huống máy tính Nghê Lam ông nói hôm nay.”
“Chúng tôi sẽ không phạm cùng một sai lầm.” Lưu Tống nói: “Máy tính này chúng tôi tạm thời sẽ không động vào, đợi đến khi có đầu mối mới hoặc nắm chắc. Nói không chừng Quan Phàn sẽ tỉnh lại.”
Tim Âu Dương Duệ bị đâm một phen.
Lưu Tống lại nói: “Được rồi, tôi tùy tiện an ủi cậu một chút, tôi đã thăm cô ấy, tình hình của cô ấy rất tốt, bác sỹ nói không vấn đề gì. Cô ấy hiện tại cực kỳ an toàn, y tá cũng rất để tâm. Massage, xoay người đều không sót. Chúng tôi cũng đã liên lạc qua với người nhà cô ấy.”
“Cảm ơn.” Âu Dương Duệ nói: “Nhưng tôi cảm thấy ông hiện tại có thể cho người xem thử máy tính kia.”
“Làm sao vậy?”
“Tôi nghi nó đã bị nhập sai mật khẩu lần ba rồi.”
Lưu Tống sững sờ một chút, bỗng nhiên hiểu ra: “Mẹ kiếp.”
Lưu Tống từ trong văn phòng xông ra ngoài, “Tôi đi xử lý trước một chút, lát nữa xác nhận với cậu.”
“Được.” Âu Dương Duệ cúp điện thoại, ngồi chờ ở trên xe.
Mười phút sau, Lưu Tống gọi điện đến.
“Số liệu ổ cứng bị huỷ rồi. Cậu nói đúng, mật khẩu lần ba đã bị dùng.”
Âu Dương Duệ xoa trán: “Lần này trong tỉnh cũng có người hiềm nghi phải không?”
Lưu Tống mắng một câu thô tục.
Âu Dương Duệ im lặng.
Lưu Tống nói: “Khó trách mẹ nó đưa qua lại ân cần như vậy. Bên chúng tôi căn bản không động qua.”
“Tôi biết, trước hôm nay đã bị tiêu hủy rồi.”
Lưu Tống hỏi Âu Dương Duệ: “Sao lại thế này, cậu làm thế nào đột nhiên nhớ tới, là có tiến triển gì sao?”
“Lam Diệu Dương nhắc nhở tôi.”
Lưu Tống: “…”
“Anh ta biết rõ máy tính của Nghê Lam sau khi bị các người hủy bắn ra một phần mềm trò chuyện. Bình thường chúng ta đều cho rằng chương trình tự huỷ chính là tự huỷ rồi, ai cũng không nghĩ tới trước khi khởi động chương trình tự huỷ sẽ còn khởi động một chương trình khác. Lam Diệu Dương có được gợi ý liền nhắc nhở tôi máy tính Quan Phàn cũng đặt chế độ tự huỷ.”
“Là Lam Diệu Dương có được gợi ý hay là Nghê Lam nói cho anh ta biết? Hôm nay Nghê Lam gặp qua luật sư rồi, cô ta có thể truyền tin tức ra ngoài.”
“Nếu Nghê Lam biết, vì sao trước kia không nói?”
Lưu Tống không nói lời nào.
“Lam Diệu Dương người này có đôi khi đầu óc cực kỳ linh hoạt, anh ta tìm được thẻ nhớ Nghê Lam cất giấu, anh ta phát hiện băng ghi hình bị sửa đổi, anh ta phát hiện máy nghe trộm, anh ta chụp được ảnh Cầu Xuyên. Sự việc là như vậy, là một người cực kỳ giỏi về bắt bẻ chi tiết. Cho nên lần này nếu nói anh ta nghĩ ra cái gì tôi cũng thấy hợp lý.”
“Nhưng cũng có khả năng là Nghê Lam nói cho anh ta biết. Dù sao cô ta mới gặp luật sư, cô ta cố ý nói chuyện này cho Lam Diệu Dương. Cho dù không nói thẳng thì cũng có ám chỉ.”
Cái này Âu Dương Duệ không cách nào phản đối, xác thực tồn tại tính khả thi. “Tóm lại hai người bọn họ rất ăn ý, tôi đã nói rồi, ông muốn đào miệng Nghê Lam phải để cho Lam Diệu Dương ra mặt.”
Lưu Tống cực kỳ khó chịu: “Cậu có biết nếu Nghê Lam nói cho Lam Diệu Dương việc này có nghĩa gì không?”
“Trong lòng có quỷ mới có thể giấu diếm.”
“Đúng vậy. Nghê Lam biết việc cũng không nói, đây không phải hiềm nghi quan trọng thì là gì?”
“Tôi trước đây cũng có ý nghĩ này.” Âu Dương Duệ nói: “Nhưng tôi còn cần Nghê Lam hỗ trợ. Hiện tại ông cũng vậy, ông cũng cần cô ấy hỗ trợ.”
Lưu Tống nghĩ ngợi, lại hiểu: “Mẹ nó.”
“Thiết lập máy tính của cô ấy và Quan Phàn giống nhau, ví dụ như trước khi trình tự tự hủy khởi động sẽ khởi động một chương trình khác. Máy tính của Nghê Lam là tự động kết nối, vậy máy tính Quan Phàn là gì?”
“Nếu là câu cá hẳn là người huỷ đi những số liệu, tư liệu quý giá này. Chỉ có tội phạm mới muốn hủy chứng cứ.”
“Đúng, chúng ta nhìn thấy chứng cứ sai ba lần sẽ mất đều không dám động nhưng nội gián thì khác, hắn sẽ nghĩ tất cả biện pháp để khởi động trình tự tự hủy.”
“Liêu Tân làm?”
“Không biết.” Âu Dương Duệ nói: “Máy tính Nghê Lam không biết kết nối với ai, máy tính Quan Phàn trước khi huỷ quay chụp cũng được, kết nối cũng được, số liệu truyền đến nơi nào rồi?”
Lưu Tống nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ có Nghê Lam biết.”
“Không sai. Hoặc là Quan Phàn tỉnh lại, hoặc là Nghê Lam khôi phục trí nhớ.”
Lưu Tống gãi gãi đầu: “Cậu nói xem rốt cuộc Nghê Lam có thật sự bị mất trí nhớ không?”
“Ngay từ đầu khẳng định là mất trí nhớ. Về sau có nhớ tới cái gì hay không thì khó mà nói. Manh mối của cô ấy luôn luôn đột nhiên xuất hiện, như Paul và Bird vậy. Bác sỹ cũng nói sẽ có hiện tượng ký ức chợt xuất hiện. Nhưng có đôi khi sẽ phân không rõ hiện thực hay là ảo giác.”
“Paul là thật, Bird cũng là thật.” Lưu Tống nói: “Video clip giết người là thật, cô ta giấu diếm chút chuyện cũng là thật. Người anh em, tôi hiện tại bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, một chi tiết cũng sẽ bị phóng đại. Tôi không thể dựa vào cảm giác của cậu để tin tưởng cô ta. Tôi thậm chí hoài nghi cho dù Quan Phàn tỉnh cũng không cách nào chứng minh vụ án ở Pháp hai năm rưỡi trước kia không phải do Nghê Lam làm.”
“Tôi biết.” Âu Dương Duệ cũng đành chịu.
“Lúc máy tính Nghê Lam kết nối, biểu tình có chút lạ, tôi nghi ngờ cô ta nhớ được gì rồi. Sau khi cô ta gặp luật sư, Lam Diệu Dương liền biết chương trình tự huỷ có huyền cơ khác, cũng tuyệt không phải trùng hợp.” Lưu Tống nói: “Nếu cô ta thật sự nhớ tới cái gì không nói, trừ phi sự kiện kia gây bất lợi cho cô ta. Bằng không, sự tình rất đơn giản, cô ta nói thời gian xảy ra án cô ta ở đâu, sau đó điều tra là thật, hiềm nghi giết người của cô ta không phải rửa sạch sao?”
“Được rồi, đã biết, đừng lải nhải.” Âu Dương Duệ cắt ngang ông.
Lưu Tống: “…” Thái độ này là gì vậy? Rất quen thân với cậu sao?
“Thẩm tra hai kẻ bắt được kia được gì rồi?”
“Hai tên tiểu tốt kia không biết gì hết, bảo làm gì thì làm đó, trả tiền mặt, bình thường cũng không lui tới với Cầu Xuyên, tình báo ít đến nỗi ngay cả diệt khẩu cũng không cần thiết.” Tâm tình Lưu Tống khó chịu, giọng nói không tốt lắm.
Âu Dương Duệ không để tâm tới giọng điệu ông, tiếp tục hỏi: “Còn bác sỹ giả kia thì sao?”
“Tạm thời không phát hiện có liên quan gì với Tần Viễn. Hiện tại mới một ngày.” Lưu Tống cũng không kiên nhẫn, “Chúng tôi cần nhiều thời gian hơn.”
“Có điều tra ra được Cầu Xuyên không?”
“Không có. Đã vớt cả con sông, cũng tra ven đường, không thấy.”
“Tôi cảm thấy rất kỳ quái.” Âu Dương Duệ nói: “Hai lần trước Cầu Xuyên cùng hành động với Triển Huy, lần này sao lại không thấy Triển Huy?”
Lưu Tống chỉ thấy qua tên Triển Huy trong ghi chép vụ án, trả lời không được vấn đề này. “Sáng mai tôi sẽ tìm Nghê Lam nói chuyện, cậu còn gì bổ sung nữa không?”
“Không có. Tôi tiếp tục tra chuyện nội gián.” Trước khi Âu Dương Duệ cúp điện thoại đột nhiên hỏi. “Nếu Triển Huy không phải bị phái đi làm nhiệm vụ khác mà bị diệt khẩu rồi. Giả thiết là vì không làm tốt nhiệm vụ lần trước ở khách sạn Huy Hoàng, bại lộ thân phận. Cầu Xuyên kia cũng bại lộ, vì sao hắn không có việc gì.”
“Cậu muốn nói gì?”
“Không, tôi chỉ suy luận cách Tần Viễn hay Bird giết người.”
“Rốt cuộc chết hay chưa cậu cũng không biết, có gì hay mà nghĩ. Không biết.” Lưu Tống trả lời rất nhanh.
“Cúp đây.” Âu Dương Duệ tắt máy cũng rất nhanh.