Lam Diệu Dương nói cho Trần Châu địa chỉ nhà hàng, sau đó ngồi xe tiếp tục xem email xử lý công việc.
Sau khi trả lời hai email, anh nhận được điện thoại của tổng giám bộ phận PR của Blue, nói có vài ký giả muốn tìm ông xác minh, nói nghe được từ bên cảnh sát, Nghê Lam bị bắt rồi. Tổng giám PR đã phủ nhận, nhưng nếu Nghê Lam tiếp tục không lộ diện, tình huống sau đó chỉ sợ không áp được. Loại tin tức nghệ sỹ liên quan đến án mưu sát này quá dữ dội, sẽ càng truyền càng lớn.
Lam Diệu Dương rất tức giận, hỏi người ký giả kia tên gì, truyền thông nào. Anh bảo tổng giám PR nói rõ với người ký giả kia, chuyện này không phải chuyện tám nhảm trong giới giải trí. Trên người Nghê Lam có vết thương, còn đang phối hợp trợ giúp cảnh sát điều tra, là bất chấp nguy hiểm tính mạng.
Nếu người ký giả này dám can đảm viết bậy cái gì, để lộ ra suy đoán gì, Blue chẳng những muốn truy cứu trách nhiệm cá nhân của anh ta, cũng sẽ vấn trách cảnh sát việc bảo vệ an toàn cho công dân tốt hỗ trợ công tác điều tra. Còn về cảnh sát làm thế nào truy cứu phóng viên để lộ tin tức ra ánh sáng, Blue cũng nhất định sẽ hỗ trợ.
Mặt khác, nếu như vì ký giả tiết lộ những nội dung này mà khiến cho Nghê Lam bị phần tử phạm tội truy tung trả thù và hãm hại, Blue cũng sẽ khởi kiện người ký giả này và ông chủ của anh ta ra toà.
“Phóng viên này có vấn đề gì không, cố ý hỏi thăm những chuyện này là có ý gì? Anh ta nói cảnh sát lộ tin tức, là thật hay lừa gạt anh? Người nào bên cảnh sát lộ tin tức này? Anh tìm quan hệ, biết rõ ý đồ của anh ta, tra rõ bối cảnh của anh ta, nhìn xem trước kia phong cách đưa tin của anh ta là gì, có khuynh hướng gì? Anh quan sát tốt anh ta, đúng bệnh hốt thuốc. Cho đường cũng được, vung gậy cũng được, tóm lại tôi không muốn thấy Nghê Lam bị cuốn vào loại phong ba này trên mạng. Anh có thể dùng thêm người, tạo chút điểm nóng khác dời đi lực chú ý của truyền thông, đừng lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Nghê Lam. Tôi ký hợp đồng với Nghê Lam về dưới công ty không phải để bộ phận PR ở bên cạnh nhìn cô ấy bị người bôi đen ức hiếp.”
Tông giám PR nhanh chóng đáp lời, đi xử lý việc này.
Cơn giận của Lam Diệu Dương còn sót lại chưa tan, anh suy tư một phen, gọi điện cho Lưu Tống.
Lưu Tống nghe máy, Lam Diệu Duong bla bla nói một hồi cảnh sát tiết lộ tình tiết vụ án ra ngoài, có phóng viên tìm đến công ty bọn họ, phê bình Lưu Tống một hồi. “Ngay cả ký giả giải trí bình thường có thể nghe được tình huống điều tra của vụ án thì ông nói xem còn ai dám hợp tác với mấy người? Có lẽ chân trước mới bước ra khỏi cửa cục cảnh sát, chân sau đã bị sát thủ diệt khẩu.”
Lưu Tống kiềm nén cơn giận. “Trong đội chúng tôi khẳng định không có người nói những thứ này với phóng viên.”
“Vậy ông liền quản mấy ông bác trông cửa phía tỉnh của các ông một chút đi, đừng để đến lúc đó xảy ra vấn đề cũng không phải là vấn đề của mấy ông. Nghê Lam giúp mấy người nhiều như vậy, hiện tại cái gì cũng chưa tra rõ liền hủy đi danh dự của Nghê Lam, về sau cô ấy làm người thế nào? Cô ấy bị người ta bôi đen còn chưa đủ nhiều sao? Tiếp tục như vậy chúng tôi không có cách nào phối hợp.”
Lam Diệu Dương dừng một chút, đưa ra yêu cầu với Lưu Tống, “Làm như vậy đi, các ông bảo cảnh sát mạng nhìn chằm chằm đi, chuyện liên quan tới vụ án, không chính thức tuyên bố thông tin chính thức, trên mạng có hai chữ Nghê Lam các ông đều phải xử lý một chút.”
Lưu Tống thật sự bội phục kẻ có tiền này, giả bộ dùng đến chiêu này, chính là muốn dùng tài nguyên của cảnh sát giúp anh khống chế mặt trái dư luận về nghệ nhân.
Lam Diệu Dương như là nghe được tiếng lòng ông, tiếp tục nói: “Chúng tôi cũng không phải lợi dụng của cảnh sát. Việc này nói nhỏ thì là danh dự cá nhân, nói lớn có khả năng để cho tội phạm lợi dụng thân phận minh tinh của Nghê Lam cố ý gây ra hỗn loạn, nhằm quấy nhiễu công tác điều tra. Đến lúc đó các loại dư luận trên mạng nổ ra, fan đại chiến, đám chó săn ngồi chồm hổm trước cửa ra vào của các ông quay chụp, khả năng còn sẽ có người trà trộn vào tìm hiểu tin tức. Phía bên tôi nửa bước khó đi, mọi cử động đều bị nhìn chằm chằm, Nghê Lam ở bên trong cũng phải chịu áp lực cực lớn, tình huống như vậy, làm thế nào tiến hành điều tra? Chúng tôi làm thế nào hỗ trợ mấy người phá án? Hơn nữa xử lý không tốt sẽ gây nên mặt trái dư luận cực lớn, đến lúc đó muốn phong tỏa tin tức cũng không kịp, cảnh sát mấy người cũng chịu thiệt.”
Lưu Tống lúc này đối với đánh giá của Tăng Vĩnh Ngôn về Lam Diệu Dương đã có trải nghiệm rồi, quả thật ăn nói đâu ra đó, lý do còn rất đầy đủ.
Lưu Tống nhân cơ hội nói: “Vậy nhóm người mấy anh thể hiện chút thành ý hỗ trợ chúng tôi phá án trước đi. Nếu không thì cục diện hiện tại ngược lại giống như là các anh đang vui đùa cảnh sát chúng tôi. Tôi làm sao mà biết rốt cuộc có phóng viên tìm các anh gây phiền toái hay không, hay là căn bản các anh tự biên tự diễn, muốn thăm dò tiến triển điều tra của chúng tôi.”
“Nói giống như mấy người có tiến triển vậy.” Lam Diệu Dương nói.
“Anh xem, rất giống phép hỏi khích tướng đi.” Lưu Tống nói đến đó thì ngừng.
Lam Diệu Dương không để ý tới lời này của ông.
Lưu Tống lại tiếp tục nói: “Người kết nối với máy tính Nghê Lam là ai? Trong máy tính Quan Phàn có huyền cơ gì? Vụ án ở Pháp hai năm rưỡi trước có phải do Nghê Lam làm hay không, nếu không phải, vậy cô ta ở đâu? Nội dung thẻ nhớ cô ta giấu trong phòng khách sạn của anh là gì? Cô ta hợp tác với Quan Phàn điều tra nửa năm này đã điều tra ra được manh mối gì?”
Lưu Tống đưa ra một chuỗi vấn đề, nói: “Mấy vấn đề này anh tùy tiện chọn hai cái trả lời là được, chúng tôi sẽ căn cứ vào việc điều tra và giải quyết tình huống giữ bí mật chú ý tin tức trên mạng, sẽ bảo vệ nhân viên liên quan và an toàn cá nhân.”
Lam Diệu Dương nói: “Mấy vấn đề ông hỏi tôi cũng không biết câu trả lời.”
Lưu Tống nói: “Nếu sau khi anh gặp Nghê Lam có thể biết được chút đáp án, tôi có thể sắp xếp.”
“Vậy vẫn thôi đi. Như vậy giống như đã hứa hẹn, cho các người lý do vu oan cô ấy biết mà không báo, lại có thể chụp cho tôi cái mũ đồng bọn.”
Lưu Tống: “…”
Lam Diệu Dương tiếp tục nói: “Tôi có thể giúp các ông nói chuyện với cô ấy, nhưng nếu cô ấy vẫn mất trí nhớ, nhớ không ra cái gì mới, tôi cũng hết cách.”
Lưu Tống tức giận: “Vậy thì để cho cô ta nghỉ ngơi dưỡng thương trước đi, bình tĩnh, chờ cô ta nghĩ tới cái gì lại sắp xếp cho mấy người gặp nhau.”
Nói đến mức này cũng không còn gì để thảo luận rồi. Hai người không vui vẻ kết thúc cuộc trò chuyện.
Lam Diệu Dương từ chỗ Lưu Tống xem như tra rõ một chút thái độ, anh cảm thấy cảnh sát quả thật không có tiến triển gì, vụ án xảy ra ở bệnh viện, tăng thêm bí ẩn và manh mối, nhưng đều không thể lấy được kết quả. Lam Diệu Dương cân nhắc một hồi làm thế nào nói chuyện với Âu Dương Duệ.
Lúc này điện thoại lại reo, lần này là Phan Kính gọi.
Phan Kính hết sức khách khí: “Lam tổng, ngại quá, là như vầy, chuyện đóng phim lần trước, đạo diễn và nhà sản xuất bên này muốn nói chuyện với Nghê Lam, nhưng tôi gọi cho Nghê Lam không được, vẫn không ai nghe máy.”
Lam Diệu Dương trả lời anh: “Nghê Lam bị thương rồi. Bởi vì chuyện xảy ra ở bệnh viện, cô ấy bị phần tử tội phạm bên kia để mắt, cô ấy tạm thời không tiện liên lạc với bên ngoài.”
Phan Kính vô cùng kinh ngạc: “À, vậy cô ấy có khỏe không?”
“Cô ấy rất tốt, chỉ là xuất phát từ khía cạnh an toàn mà suy xét, tạm thời không tiện lộ diện.”
Phan Kính nhanh chóng nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu rồi.” Sau đó anh tạm ngừng, không biết thúc giục Lam Diệu Dương hỏi chuyện Nghê Lam đóng vai khách mời có thích hợp không.
“Bộ phim của các anh đại khái khi nào khởi quay?” Lam Diệu Dương chủ động hỏi.
Phan Kính mừng rỡ trong lòng, đáp lời.
“Còn một khoảng thời gian, đến lúc đó vết thương của Nghê Lam hẳn là tốt rồi. Lần trước không phải bảo anh nói với bên kia bảo bọn họ tìm quản lý nghệ sỹ Vương Dụ sao? Anh bảo bọn họ tìm Vương Dụ nói đi, một vai cameo thôi mà, chẳng lẽ còn muốn Nghê Lam đi diễn thử? Đóng thử chúng tôi không đồng ý, nhưng Nghê Lam lúc trước được anh giúp đỡ, hiện tại cô ấy cổ vũ cho anh cũng là nên. Cô ấy cũng rất muốn quay chung với anh và Môn Bội Bội, cô ấy vui vẻ như vậy, vấn đề cát xê chúng tôi không có yêu cầu gì, nhưng trang phục này nọ phải được chúng tôi đồng ý, đạt được yêu cầu của chúng tôi, phải quay cô ấy thật đẹp, tuyên truyền phải tốt. Thời gian lên hình cũng phải tăng thêm cho Nghê Lam, phần diễn này nghe cũng có vẻ là một cảnh, quay một hai ngày là xong. Cho nên nếu có thể bảo đảm mấy yêu cầu này thì tìm Vương Dụ bàn chi tiết.”
Phan Kính ngoan ngoãn nghe lời, nghe xong nói được.
Phan Kính cúp điện thoại, nói với Môn Bội Bội ở một bên: “Hết sức áp lực, ai nói Lam tổng là người đàn ông đáng yêu ấm áp chứ? Boss loại này sao có thể đáng yêu ngây thơ chứ, anh chả tin. Vai nam chính này của anh thật không dễ gì, không cho anh chi phí gì, anh làm sao đi thu xếp chứ.”
Môn Bội Bội là tới tập thoại với Phan Kính, vừa ăn khô bò vừa nói: “Là anh nói anh quen Lam tổng, tìm không thấy Nghê Lam có thể tìm Lam tổng. Bọn họ mới bảo anh hỏi thử.”
Phan Kính: “…” Miệng anh thật sự đê tiện nha, giả bộ nhiệt tình gì chứ.
Phan Kính nhận mệnh gọi điện thoại cho đạo diễn, thuật lại yêu cầu của Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương bên này cũng gọi điện cho Vương Dụ, nói rõ chuyện khách mời phim, bảo anh đồng ý, nhưng thời gian phải xem tình huống của Nghê Lam rồi mới nói.
Lam Diệu Dương nói xong, cúp máy, nhìn ngoài cửa sổ hồi lâu, anh nhớ tới bộ dáng lúc trước Nghê Lam nhận tin làm khách mời cười ha ha, cô vui vẻ cỡ nào. Anh thật nhớ cô, anh hy vọng cô có thể nhanh chóng ra ngoài, anh hy vọng những phiền toái cùng nguy hiểm này có thể qua nhanh một chút, anh hy vọng Nghê Lam vẫn có thể luôn vui vẻ.
Lam Diệu Dương ngây ngốc một hồi, chợt nghe Trần Châu gọi: “Lam tổng.”
Lam Diệu Dương phục hồi lại tinh thần, Trần Châu nói: “Đến nơi rồi.”
Lam Diệu Dương nhìn bên ngoài, anh xách túi đựng laptop lên, bên trong là laptop của Nghê Lam, anh không yên lòng khi để lại trên xe.
Trần Châu dừng xe xong, Lam Diệu Dương đi vào nhà hàng. Trần Châu đi theo anh, cũng lên lầu hai, nhìn anh vào phòng riêng, Âu Dương Duệ ở bên trong. Trần Châu gật đầu chào hỏi với Âu Dương Duệ, sau đó tìm chỗ ngồi chờ ở bên ngoài.