Quá trình luật sư gặp Nghê Lam cực kỳ thuận lợi, Lưu Tống không làm khó anh, nhưng nói chuyện với anh, hy vọng anh có thể khuyên Nghê Lam phối hợp với cảnh sát, nói ra những chuyện giấu diếm, như vậy cũng có lợi với cô.
Luật sư nói sẽ trao đổi với Nghê Lam, đây là công việc của anh. Mấy câu xã giao nói rất trơn tru, thái độ khách khí cùng cảnh giác. Lưu Tống cũng không nói nhiều với anh, để cho anh đi gặp Nghê Lam.
Luật sư gặp Nghê Lam, quan sát trạng thái cùng vẻ mặt của cô. Nhìn qua tinh thần cô rất tốt, cũng rất bình tĩnh. Luật sư nói cho Nghê Lam cảnh sát vẫn đang trong quá trình điều tra, cũng không tính giao cô cho bên điều tra, cũng tạm thời không có kế hoạch chuyển giao cô cho hình cảnh quốc tế, nhưng theo chứng cứ trước mắt, tình huống vô cùng bất lợi với Nghê Lam.
“Mấu chốt hiện tại là phải chứng minh vụ án hai năm rưỡi trước ở Pháp không phải do cô làm. Cô có nhớ tới bất kỳ chuyện gì không? Hai năm rưỡi trước cô ở đâu? Có bất kỳ manh mối gì chứng minh cô không ở hiện trường, hoặc là có thể chứng minh thân phận của cô không phải là thành viên của Bird.” Luật sư nói rất cụ thể: “Cô nghĩ kỹ một chút, có ai biết quá khứ của cô, hoặc là có thể bắt tay tra từ chỗ nào không?”
Nghê Lam khẽ lắc đầu.
Luật sư gợi ý cho cô: “Chúng tôi có thể nói cảnh sát Quan Phàn có thể chứng minh, tranh thủ thêm một ít thời gian.”
Nghê Lam không tiếp lời mà nói: “Video clip kia khẳng định là giả, tôi có thể làm một cái. Nhất định là bọn họ dùng hình ảnh của tôi trong chương trình ‘Phần thưởng tối cao’, tìm được góc quay thích hợp ghép vào.”
Luật sư khẽ gật đầu: “Tôi sẽ nhấn mạnh điều này. Chỉ là có thể làm giả không chứng minh được đó là giả, lý do biện hộ này không đủ sức thuyết phục, cô phải có gì đó nắm chắc.”
“Chính là giả. Anh nói cho Lam Diệu Dương chính là giả, bảo anh ấy nhất định phải tin tưởng tôi.”
“Lam tổng nói tôi tới đây giúp cô, cô Nghê.” Luật sư nói: “Cho nên có bất kỳ manh mối hay suy nghĩ có lợi với cô, vui lòng phải nói cho tôi biết.”
Nghê Lam hỏi luật sư: “Anh có biết tình huống của Quan Phàn không? Sau khi Liêu Tân chết, bên phía Âu Dương Duệ điều tra tiến triển thế nào?”
“Lưu Tống chỉ nói với tôi về việc điều tra liên quan tới cô, tình huống của cảnh sát Quan Phàn tôi cũng không biết. Hiện tại cảnh sát Âu Dương không tiếp tục phụ trách vụ án của cô, do đội trưởng Lưu Tống cùng hình cảnh quốc tế hợp tác điều tra.”
Luật sư nói xong chờ Nghê Lam phản ứng, nhưng Nghê Lam nãy giờ không nói gì, không biết suy nghĩ gì, luật sư liền nói: “Lam tổng bảo tôi nói với cô, anh ấy rất tốt, bảo cô không cần lo lắng.”
Nghê Lam nghĩ ngợi: “Anh nói cho anh ấy tôi cũng rất tốt, cảnh sát sẽ không làm gì tôi. Chỗ tôi ở cũng tạm được, phòng đơn. Bọn họ cũng tìm bác sỹ thay thuốc chữa thương cho tôi, không vấn đề gì, bảo anh ấy không cần lo lắng.”
Luật sư rất bội phục sự trấn định của Nghê Lam, anh nói: “Lam tổng hỏi cô có cần gì không.”
Nghê Lam suy tư một hồi, nói: “Tôi cảm thấy mùi nơi này không tốt, tôi thích mùi nước hoa Chanel Lam Diệu Dương để trong toilet kia, có mùi thơm nhàn nhạt của tùng và cam quýt, có thể mang cái này vào không?”
“Để tôi hỏi một chút.”
“Mặt khác anh nói với Lam Diệu Dương, laptop kia của tôi nhập sai mật khẩu ba lần ổ cứng bị hư rồi, tôi thử qua hai lần cũng không mở được, đám cảnh sát ngu xuẩn nhất định đòi thử lần thứ ba, làm hư laptop của tôi. Có điều không ngờ tới sau khi laptop hư lại xuất hiện một chương trình trò chuyện, còn tự động kết nối mạng, nhưng đối phương không nói chuyện liền cúp máy.”
Luật sư ngẩn người: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó cảnh sát liền cầm laptop của tôi đi, chắc là đem đi kiểm tra. Di động của tôi hiện tại cũng ở trong tay bọn họ.”
Luật sư không hiểu lắm: “Cần Lam tổng làm cái gì sao?”
“Không cần, chỉ cần nói cho anh ấy biết là được. Bảo anh ấy ra ngoài lưu tâm nhiều chút, ai biết sẽ gặp phải người nào chứ.”
Luật sư đã nhớ kỹ.
Nghê Lam cũng không nói gì thêm, luật sư lại hỏi lại tình huống một lần nữa, cuộc gặp mặt liền kết thúc.
Luật sư đi ra ngoài, Lưu Tống đang đợi anh. Luật sư nói Nghê Lam mất trí, không nhớ được gì, cô ấy hiểu rõ hậu quả của việc không có chứng cứ, cô ấy nhất định sẽ toàn lực phối hợp điều tra với cảnh sát.
Loại lời nói này Lưu Tống nghe liền không vui, lãng phí thời gian của ông.
Luật sư rời khỏi cục cảnh sát, đi tìm Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương vừa mới trở lại văn phòng, anh đóng cửa lại cẩn thận nghe tình huống luật sư nói, nghe Nghê Lam bên kia có bác sỹ trị thương thay thuốc, cảm xúc của Nghê Lam cũng rất tốt, Lam Diệu Dương thoáng yên tâm.
“Cô ấy nói video clip là giả?”
“Đúng vậy, cô Nghê nói nhất định là giả, dùng hình ảnh của cô ấy trong ‘Phần thưởng tối cao’ để ghép lên. Cô ấy nói anh phải tin tưởng cô ấy.”
“Cô ấy còn nói muốn nước hoa Chanel?”
“Đúng thế. Cô ấy nói thích mùi thơm nhàn nhạt của tùng và cam quýt.”
Lam Diệu Dương vội hỏi: “Nguyên văn lời cô ấy là thế nào?”
Luật sư lặp lại lần nữa lời Nghê Lam.
Lam Diệu Dương nghiêm túc suy nghĩ một lần, bỗng nhiên giật mình: “Anh nói lại hết tất cả lời nói của Nghê Lam với tôi một lần nữa đi.”
Luật sư nói lại một lần từ đầu tới đuôi, Lam Diệu Dương xoa mặt, thở hắt ra. “Tôi chuẩn bị cho cô ấy chút quần áo, còn có nước hoa Chanel cô ấy muốn, anh lại đi một lần nữa, nói cho cô ấy biết tôi đương nhiên tin tưởng cô ấy, tôi hiểu cô ấy.”
Luật sư gật đầu đồng ý.
Lam Diệu Dương nhấn mạnh: “Nhất định phải nói cho cô ấy, tôi tin tưởng cô ấy, tôi hiểu cô ấy.”
“Được.”
Luật sư rời đi, tâm tình Lam Diệu Dương có chút kích động đứng lên đi hai vòng.
Nghê Lam khôi phục trí nhớ rồi!
Cho nên cô nhớ rõ tối hôm ngày 9 tháng 9 xông vào toilet phòng 2001, nước hoa Chanel anh đặt ở chỗ đó là mùi nào.
Cô cực kỳ chắc chắn video kia là giả bởi vì cô nhớ ra rồi, cô chưa từng làm chuyện này, cô trong sạch.
Lam Diệu Dương thật sự hưng phấn, Lam Lam của anh là trong sạch.
Thế nhưng vì sao cô không nói ra? Nếu cô khôi phục trí nhớ, như vậy muốn chứng minh bản thân bị hãm hại, video kia là giả hẳn là chuyện dễ dàng. Hành tung hai năm rưỡi trước của cô là gì, cô chỉ cần nói ra cô không ở đó là chứng minh được rồi. Cô chỉ cần nói cho những người cảnh sát này biết thân phận thật của cô, nói cho bọn họ Quan Phàn làm thế nào mời cô hợp tác, nói cho bọn họ cô ở tại Phong Phạm rốt cuộc đánh cắp tư liệu gì, cô cùng Quan Phàn rốt cuộc tra được gì, vậy là được.
Nhưng vì sao cô không nói? Vì sao cô phải làm bộ cô vẫn còn bị mất trí nhớ cơ chứ?
Lam Diệu Dương ngồi xuống, sắp xếp lại suy nghĩ một lần nữa.
Nghê Lam có tin tưởng có thể tự chứng minh trong sạch, cho nên cô nói cảnh sát không thể làm gì cô, biểu hiện của cô không chút nóng nảy. Nhưng cô có chút ẩn tình không muốn lộ ra, là cái gì?
Là vì nội gián trong cục cảnh sát sao? Rất có khả năng. Bởi vì cô nói cảnh sát quá ngu xuẩn muốn động máy tính của cô. Nhưng Lam Diệu Dương mơ hồ cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
Còn nữa, máy tính bị nhập sai mật khẩu ba lần tự hủy, sau đó xuất hiện một chương trình trò chuyện, bên kia còn có người bắt máy nhưng không nói chuyện. Chuyện này cô cố ý nói ra, khẳng định là có nguyên nhân. Cô nói anh ra ngoài lưu tâm, không chắc sẽ gặp ai đó. Nhưng cô không hề khẩn trương, không có nhấn mạnh an toàn của anh, không bảo luật sư dặn anh tăng cường bảo vệ. Cho nên, anh có khả năng gặp người nào, người này là phe mình?
Ngoài cửa sổ trời dần tối, Lam Diệu Dương nhìn ánh trời chiều nhảy đến phía sau cao ốc, rơi vào trầm tư.
Âu Dương Duệ rốt cục kết thúc một ngày làm việc, rời khỏi cục cảnh sát.
Xế chiều hôm nay Viên cục trở về, nghe báo cáo điều tra nội bộ, sau đó hạ lệnh, tạm dừng toàn bộ công việc bên ngoài cùng công tác điều tra trên tay anh, chỉ sắp xếp công việc nội bộ, đợi điều tra rõ ràng tình huống, xác nhận xong ý kiến xử lý anh rồi mới quyết định sắp xếp anh như thế nào.
Mệnh lệnh này vừa ra, mọi người rộ lên, rất nghiều người không phục, bất bình thay cho Âu Dương Duệ. Nhưng thái độ của Viên cục vô cùng kiên quyết. Gây ra chuyện lớn như vậy ở bệnh viện lại còn nổ súng bắn chết người, xử trí không kịp tạo thành thương vong cho nhân viên cảnh sát, điều này dẫn tới mặt trái dư luận xã hội vô cùng lớn, cấp trên vô cùng để ý. Những người liên quan đều phải điều tra rõ ràng.
Âu Dương Duệ trong vòng một ngày bị hỏi mấy lần, lại có nhiều việc giải quyết hậu quả phải làm, hôm nay anh vô cùng khó chịu, mọi người đều thấy. Nhận được mệnh lệnh của Viên cục, Âu Dương Duệ ngay cả một câu kháng nghị cũng không có, chỉ dỗi nói một câu. “Sao cũng được, nghe theo sắp xếp.”
Các đồng nghiệp nhao nhao an ủi anh. Âu Dương Duệ đen mặt.
Việc này nháo lớn, mệnh lệnh của Viên cục ra chưa tới 10 phút, toàn cục trên dưới mọi người đều biết.
Âu Dương Duệ phụ trách rất nhiều công việc, vụ án chưa giải quyết, báo cáo chưa hoàn thành, vân vân, bàn giao phải mất mấy ngày. Anh bàn giao mấy công việc quan trọng trước, Thẩm Hào còn chạy tới hỏi anh, nói bên tỉnh yêu cầu bọn họ đem tất cả nội dung vật chứng điện tử liên quan tới Nghê Lam đưa qua trước, nên kéo dài vài ngày hay là làm theo.
Âu Dương Duệ ra vẻ do dự, sau cùng vẫn bảo anh làm theo, nhưng lưu một bản để dành, đừng để lỗi. Thẩm Hào đồng ý, nhanh chóng đi làm.
Chủ nhiệm trung tâm vật chứng cũng tìm tới Âu Dương Duệ, bên ông cũng có vài báo cáo vật chứng vụ án cần trinh sát bên này theo vào, còn có thủ tục cần ký tên, Âu Dương Duệ bàn giao rõ ràng từng cái với ông.
Âu Dương Duệ im lặng quan sát phản ứng của từng người với việc anh tạm thời bị cách chức chuyển cương vị.
Đêm nay Âu Dương Duệ rốt cục về đến nhà, anh không thể gặp Quan Phàn. Địa chỉ của Quan Phàn hiện tại là một bí mật, trước khi chưa xử lý sạch sẽ chuyện nội gián, Âu Dương Duệ không thể mạo hiểm gặp cô, tránh mang đến nguy hiểm cho cô. Điều này làm cho Âu Dương Duệ rất bực bội.
Âu Dương Duệ đơn giản ăn cơm chiều, gọi một cú điện thoại cho Lưu Tống, tìm hiểu tình hình của Nghê Lam xong, Âu Dương Duệ quyết định nói chuyện với Lam Diệu Dương.
Nghê Lam vẫn là mấu chốt của toàn bộ vụ án, bọn họ thật sự cần Nghê Lam không giấu diếm gì toàn lực phối hợp. Âu Dương Duệ muốn Lam Diệu Dương đi làm chuyện này.
Nhưng điện thoại của Âu Dương Duệ còn chưa kịp gọi thì lại nhận được điện thoại của mẹ anh – Phùng Hàm.
“A Duệ à, Liêu Tân đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Âu Dương Duệ có chút nghi ngờ, ngồi thẳng dậy: “Làm sao vậy?”
“Hôm nay nhận được một gói hàng của Liêu Tân gửi, nó dùng địa chỉ cùng số di động của người khác gửi qua. Ba mẹ lúc đầu còn tưởng gửi sai nhưng nhìn bên trong có lá thư. Liêu Tân nói đây là đồ quan trọng gì đó, nhưng nó vội đi xử lý một việc, nhất thời không thể tìm được chỗ an toàn gửi lại, cho nên gửi cho chúng ta. Nó sẽ liên hệ với chúng ta.”