Mọi chuyện đối với Nghê Lam mà nói cơ bản đã kết thúc.
Đương nhiên công việc phía sau đó của cảnh sát vẫn còn rất nhiều. Còn phải tiếp tục điều tra cả ngọn núi, những trang thiết bị nổ này, người mất tích, v.v. Nhưng những thứ này đều không có liên quan chút gì với Nghê Lam.
Nghê Lam vô cùng vô cùng vui vẻ.
Cô thậm chí cảm thấy vui vẻ đã không đủ để hình dung tâm tình của cô.
Gió nhẹ phất trên mặt, cô ngửi được mùi thơm ngát của cỏ cây. Đáng tiếc không có chim hót, chim nhỏ đều bị tiếng súng và tiếng nổ dọa chạy, động vật nhỏ hẳn là cũng trốn hết rồi? Không biết trong rừng cây này có sóc hay không? Cô nhớ ở căn nhà nông trường bên Mỹ và rừng cây trong sở huấn luyện có.
Cuộc sống những năm qua hiện lên trong đầu cô.
Bắn súng, chiến đấu, chạy trốn… Tất cả các khóa huấn luyện tự vệ cùng phản công đã đi qua rồi.
Nghê Lam đột nhiên vung tay hét lớn.
Có thể đến chỗ anh ấy. Cô rốt cuộc không cần phải bị buộc huấn luyện rồi.
Cô muốn đi đâu thì đi, muốn đăng nội dung gì trên mạng thì đăng. Cô không cần phải nhuộm tóc, cô không phải trang điểm đậm, cô cũng không cần phải bắt chước khẩu âm của người khác. Cô thích phong cách ăn mặc gì thì mặc, không cần phải đổi tới đổi lui.
Đây mới là cuộc sống nha!
Nghê Lam phát tiết xong ngã về sau một chút, uể oải, cảm thấy mặt trời mùa đông thật sự thoải mái.
“Trần Thế Kiệt, con đi không nổi.” Nghê Lam muốn làm nũng với chính cha mình một chút.
“Con hiện tại đang ngồi trên xe.” Bonnie Trần châm chọc con gái.
Không có việc gì gọi loạn gì chứ, thiếu chút nữa lật xe.
Nghê Lam không thấy xấu hổ chút nào, cô nói, “Lát nữa xuống xe con liền đi không nổi. Ngồi xuống rồi đứng dậy không nổi.”
Hiện tại cảnh sát đang lái xe mô tô ba bánh leo núi chở bọn họ xuống núi, trực tiếp đi trên đường mòn, đi tới thôn trên.
Toàn bộ khu trò chơi đã bị phong tỏa, Nghê Lam và Bonnie sắp được đưa tới thôn trên nghỉ ngơi phục hồi, nhân viên y tế ở đó chờ bọn họ, nếu thân thể không có vấn đề gì lớn có lẽ sẽ cần đến cục cảnh sát trả lời vài câu hỏi.
Nghê Lam đã hoàn toàn không có cảm giác tươi mới với việc này. Cô tựa vào người Bonnie, nghe cha cô tiếp tục châm chọc, “Con có thể không cần đứng lên, để xe cứu thương trực tiếp chở con đến bệnh viện, trị hết bệnh làm biếng lại ra.”
Nghê Lam cũng không thèm để ý, cô lấy điện thoại ra. “Có phải chúng ta chưa từng chụp hình chung?”
Nguyên tắc sống trước đó là tuyệt đối không lưu lại bất kỳ chứng cứ gì chứng minh cô và Lawrence có quan hệ. Không đăng ảnh selfie, không đăng bất kỳ bài viết nào có địa điểm trên mạng. Không làm cái này, không làm cái kia…
Hai cha con bọn họ quả thật chưa từng chụp hình chung.
Bonnie mềm nhũn trong lòng, xoa đầu con gái, tựa đầu mình qua, vai kề vai với con gái nhìn camera.
Nghê Lam đẩy đầu ông ra, “Con muốn chụp selfie đăng Weibo.”
Bonnie rốt cuộc nhịn không được, nhấc tay cốc đầu con gái. Nghê Lam đang ấn nút chụp, chụp được khuôn mặt ai oán của mình và bàn tay đánh đầu cô.
“Chứng cứ phạm tội.” Nghê Lam cắt ảnh, dùng filter để ảnh chụp đẹp hơn một chút. “Con gửi cho mẹ xem.”
Bonnie không để ý tới cô.
Nghê Lam lại hỏi ông, “Ba thật sự không tính cõng con một đoạn sao?”
Bonnie quay đầu nhìn cô.
Nghê Lam cực kỳ nghiêm túc nói, “Từ nhỏ đến lớn, ba cũng chưa từng cõng con giống người cha khác đối với con gái vậy.”
Bonnie lại xiêu lòng.
“Con trước kia có một quyển nhật ký, ghi rõ chuyện con cần làm sau khi giết được Paul. Chuyện thứ nhất là ba cõng con, trong tay con cầm bong bóng, đầu đội nón len, giống mấy tấm áp phích tuyên truyền chúng ta nhìn thấy ở khu công viên trò chơi khi đó vậy.”
“Chuyện thứ hai?” Bonnie nhịn không được hỏi.
“Cả nhà chúng ta cùng đi McDonald ăn bữa cơm, bảo quản lý nhà hàng giúp chúng ta chụp một bức ảnh gia đình. Sau đó con đăng tấm hình kia lên mạng xã hội khoe một chút.”
Bonnie không nói chuyện.
Nghê Lam im lặng một hồi rồi nói, “Về sau con đốt hết cuốn nhật ký đó. Có chút nguy hiểm, sợ bị người khác nhìn thấy. Còn nữa, con đã qua tuổi cầm bong bóng rồi.” Cô ngừng lại một chút, “Con cũng không lạ gì ăn ở McDonald.”
Cô đã trưởng thành.
Cảnh sát lái xe mô tô ba bánh ngồi phía trước vẫn luôn không nói chuyện nhưng nghe đến đó nghiêng đầu liếc nhìn cha con này một cái.
Bonnie cầm tay Nghê Lam.
Nghê Lam không cự tuyệt.
Chỉ chốc lát là đến thôn trên rồi. Cảnh sát dừng xe, quay đầu nói, “Có một nhà hàng tên là Vị Đạo trên đường Hoa Đông, ăn rất ngon, hai người có rảnh thì có thể ăn thử.”
Nghê Lam cười lên, vỗ lưng Bonnie. “Có nghe thấy không Trần Thế Kiệt.”
Bonnie có chút không được tự nhiên nhưng vẫn nói lời cảm ơn với người cảnh sát kia.
Ông nhảy xuống xe, đưa lưng về phía Nghê Lam, “Đi thôi, cõng con một đoạn.”
Thế nhưng Nghê Lam mặc kệ ông, cô phất tay về một hướng khác, lớn tiếng hô, “Lam Diệu Dương.”
Bonnie: “…”
Lam Diệu Dương chạy như bay đến, “Nghê Lam!”
Nghê Lam có vài vết trầy nhỏ trên mặt, lại dính bùn, tóc lộn xộn, nhưng cô cười vô cùng ngọt ngào, “Lam Diệu Dương!”
“Em có sao không?” Lam Diệu Dương đi qua đánh giá Nghê Lam từ trên xuống dưới.
Nghê Lam vươn hai tay ra với anh, “Lam Diệu Dương, em đi không nổi.”
Bonnie: “…”
“Anh cõng em.” Lam Diệu Dương không chút do dự, nói xong liền xoay người ngồi xổm xuống, đưa lưng cho Nghê Lam.
Nghê Lam cười hì hì, không chút rụt rè, cô leo lên lưng Lam Diệu Dương, cười giống đứa bé.
“Em bị thương chỗ nào?” Giọng nói Lam Diệu Dương mang theo đau lòng, “Xe cứu thương ở bên kia, có bác sỹ.”
Nghê Lam tựa đầu vào cổ anh, ôm anh, không nói lời nào.
Lam Diệu Dương cũng không quên Bonnie, anh cõng Nghê Lam, quay sang nói với Bonnie, “Chú à, dì cũng đến đây. Ở trên chiếc BMW bên kia.”
“Đi, đi.” Nghê Lam lập tức hăng hái, “Dẫn em đi gặp mẹ, em phải nói cho mẹ biết về sau mẹ con em cũng là người có thân phận. Ha ha ha khụ khụ.” Nghê Lam cười quá đắc ý, miệng há to, sau đó cười được nửa chừng thì mắc nghẹn.
Mấy phóng viên giải trí đang giơ máy ảnh chụp cô.
Nghê Lam: “…”
Lam Diệu Dương: “…”
Nghê Lam hỏi anh: “Tại sao nơi này có chó săn?”
Lam Diệu Dương hỏi đám chó săn: “Tại sao mấy anh ở đây?”
“Có thể là do chúng tôi uống nhiều coca quá.” Từ Hồi trả lời.
Lý Mộc nói: “Chúng tôi có thể được nhận thưởng công dân tốt.”
Một phóng viên khác trả lời: “Chúng tôi cảm thấy có thể chụp được Nghê Lam. Không nghĩ tới chụp được một đôi.”
Lại một phóng viên khác hỏi: “Lam tổng, hiện tại tình huống như thế nào, anh tới đón Nghê Lam à? Mọi chuyện đã giải quyết rồi ư? Bây giờ tung scandal có quá đáng không?”
Bonnie: “…” Thôi, ông đi xa một chút vậy.
Bonnie đi tới, không ai chụp ông. Phong độ người này có phần mạnh mẽ, không dám chụp bậy.
Lam Diệu Dương kiên nhẫn nói với mọi người: “Mong mọi người đừng đăng tin bậy bạ ảnh hưởng tới công việc của cảnh sát, toàn bộ lấy thông cáo của cảnh sát làm chuẩn. Tình huống của Nghê Lam cũng đợi chúng tôi gặp qua bác sỹ, trị thương xong, sau khi phối hợp với công tác điều tra của cảnh sát lại nói rõ ràng với mọi người.”
Nghê Lam khẩn trương nói: “… Đúng vậy, chân tôi đau quá, trên người cũng có vết thương. Tôi đi gặp bác sỹ trước. Sau này có thời gian sẽ trò chuyện với mọi người.”
Lý Mộc không chút lưu tình vạch trần cô, “Nghê Lam, nhìn cô rất có tinh thần nha.”
Nghê Lam: “… Thôi vậy, tôi nói với mọi người một chút khi nãy ở trên núi tôi anh dũng thế nào, một mình tôi xử lý hai sát thủ cấp thế giới.”
Các phóng viên hai mắt phát sáng, bộ dáng cực kỳ chờ mong.
Nghê Lam vỗ Lam Diệu Dương, Lam Diệu Dương đặt cô xuống.