Mark đã biết Nghê Lam trước đó là giả mạo, là mồi nhử, sớm bị đả thương đuổi đi.
Cho nên hiện tại đột nhiên xuất hiện một Nghê Lam khiến Mark hết sức giật mình.
Mark khẽ ngừng một chút, thân hình vừa nghiêng muốn né tránh một súng này của Nghê Lam, bên kia Bonnie đã nhân cơ hội tránh đi.
Mark bắn hụt, Paul liền đánh móc sau gáy Bonnie. Hai người bắt đầu quần nhau.
Nghê Lam cũng bắn hụt, sượt qua tai đối phương. Kinh nghiệm của Mark phong phú, chỉ trong tích tắc đó đã phát hiện Nghê Lam có vấn đề.
Khẩu súng kia cư nhiên là đạn cao su?
Đây là tới chọc cười hay tới khiêu khích?
Loại cục diện này còn dùng đạn cao su?
Nhưng tình thế không cho phép Mark nghĩ nhiều.
Trước lúc xe mô tô tiếp đất, mấy ý niệm này đã lướt qua trong đầu Mark… Nghê Lam, không bắn trúng Lawrence, giống đạn cao su..
Mà một giây sau xe hắn và Nghê Lam trước sau tiếp đất.
Bởi vì Mark nghiêng người giữa không trung, mà địa thế trong rừng này vốn dĩ không bằng phẳng, mất cân bằng, vì thế sau khi xe hạ xuống liền ngã sang một bên. Mark vặn tay lái, chen chân vào chống đỡ, cua một vòng mới vừa ổn định liền thấy Nghê Lam giống như trâu chạy vọt tới.
Mark bỏ xe lăn ra đất, giơ tay bắn cô một phát, Nghê Lam lại bẻ đuôi xe, dùng thân xe chèn tới hắn.
Một súng bắn hụt, không kịp bắn phát thứ hai. Mark đành phải lui lại.
Nghê Lam không giảm tốc độ, vừa quay đầu xe liền chạy thẳng tới.
Mark nhảy người, một tay nắm lấy nhánh cây, xe Nghê Lam chạy ngang qua dưới người hắn.
Nghê Lam nhanh chóng quay đầu xe, Mark ở trên thân cây đạp mạnh, mượn lực nhào về phía Nghê Lam, ở giữa không trung bóp cò.
Nghê Lam nghiêng người, cả người và xe nằm rạp xuống, xe mô tô lao về phía trước.
Mark chưa kịp bắn, Nghê Lam đã trượt đến dưới người hắn, túm chân hắn lôi xuống đất.
Xe tiếp tục trượt về trước, Nghê Lam và Mark hai người cùng ngã ra đất.
Mark co chân khẽ đạp, đá vào mặt Nghê Lam. Nghê Lam xoay người lăn trên đất, đá một cước vào dưới háng Mark.
Mark bị đau rên một tiếng, lui người, giơ súng hướng Nghê Lam.
Nghê Lam đá trúng mục tiêu lập tức chống tay xuống đất, một cước đá về phía tay Mark cầm súng.
Lúc Mark giơ súng, chân Nghê Lam đã chạm tới.
Một tiếng súng ‘pằng’ vang lên, Mark nổ súng bắn hụt đồng thời súng bị Nghê Lam đá bay.
Mark đá Nghê Lam một cái, Nghê Lam lăn ra đất tránh đi. Mark thừa cơ rút dao bổ nhào về phía Nghê Lam, Nghê Lam lăn một vòng về trước, cẳng chân bị trúng một dao, cô vẫn không ngừng di chuyển, Mark chạy nhanh đuổi theo.
Hai người đánh nhau một hồi. Mark thế nhưng kinh ngạc trong lòng, vốn tưởng rằng là cô bạn nhỏ cầm dao nhựa lao vào trận kiếm của người lớn, lại hóa ra người ta thật cầm súng cao su nhưng có dũng khí và bản lĩnh của người cầm súng thật.
Liên tiếp mấy phát cũng chưa bắn trúng được mục tiêu, với Mark mà nói quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Tốc độ và khả năng này!
Con gái Lawrence!
Mark vung dao chém, một giây sau lại bỗng nhiên dừng lại chệch sang trái.
Nghê Lam cầm súng tay trái bắn hắn một phát.
Thật là đạn cao su!
Mark tránh được! Thuận thế đá tay trái Nghê Lam, đá rơi súng của cô.
Nhưng một giây sau Nghê Lam quất dây lưng qua.
Lần này Mark không thể tránh thoát.
Nghê Lam tay trái nổ súng, tay phải giật dây lưng quất về phía Mark. Mark nghiêng người sang trái, lúc dây lưng quất đến tai trái hắn ong ong, mặt đau rát nóng bỏng.
Tay trái Nghê Lam bị đát trúng cũng đau đến cắn răng.
Nhưng hai người không ngừng tấn công.
Mark hét lớn một tiếng, múa dao hướng Nghê Lam, Nghê Lam xoay người một vòng, lại vung dây lưng. Sau khi cô ổn định người, cây súng bị đá bay lúc trước của Mark đã bị cô dùng dây lưng quấn đến trong tay.
Mark vừa thấy động tác của cô, bổ nhào người né tránh.
Nghê Lam nổ súng, nhưng là bắn về phía Paul ở nơi xa.
Paul đang tính nổ súng bắn Bonnie, bả vai chợt đau nhói.
Hướng bên cạnh lóe lên, Paul né tránh một phát súng khác của Nghê Lam.
Bonnie từ phía sau cây lấy được một đoạn thân cây quất rơi súng trên tay Paul. Nghê Lam xoay người nổ súng với Mark nhưng không kịp. Mark đã đánh tới cô, súng bị đẩy chỉa lên, đạn bắn lên không trung.
Nghê Lam hét lớn một tiếng, mạnh mẽ như sư tử, dùng đầu đập vào mặt Mark. Mark kêu đau, Nghê Lam ngửa ra sau, dựa vào lực đẩy sau khi đụng Mark duỗi chân đạp về phía trước một cái, đạp Mark bay ra ngoài, rơi lên thân cây.
Nghê Lam giống như cá chép vọt lên, Mark cũng đang muốn bò dậy, Nghê Lam lại nổ súng.
Lần này Mark rốt cuộc trúng đạn ngã xuống đất.
Nghê Lam lại bắn thêm hai phát.
Trong súng cũng chỉ còn một viên đạn.
Mark té trên đất, máu nhuộm bùn đất.
Nghê Lam không dừng lại, cô bỏ lại súng không đạn, quơ lấy dao trên đất lao về phía Paul.
Âu Dương Duệ tổ chức người vây quanh thôn. Máy bay trực thăng nhận được chỉ thị của trung tâm chỉ huy điều tra tin tức trên không trung cho Âu Dương Duệ, nhưng bọn họ cũng không phát hiện chiếc xe khả nghi nào, cũng không phát hiện xe cứu thương không có trong danh sách thông báo.
Quan Phàn dùng hình ảnh từ vệ tinh phát hiện một giờ trước từng có xe cứu thương lái vào đường núi phía Nam, biến mất trong rừng. Mà hiện trường điều hành cũng không có báo mất xe cứu thương, hành tung mỗi chiếc xe đều bình thường.
Chính là chiếc xe kia!
Âu Dương Duệ nắm quyền, anh lập tức báo cho đội ngũ ở hiện trường, phái hai đội người đi điều tra chiếc xe cứu thương giả kia. Mà chính anh vẫn lưu lại trong thôn.
“Chiếc xe kia còn chưa dùng đến. Tần Viễn không có ở đó.” Âu Dương Duệ nói với Quan Phàn, “Trước đó anh ta nhất định điều khiển mấy vụ nổ trong chiếc xe bảo trì kia. Anh ta không có cơ hội đi đến bước tiếp theo của kế hoạch. Anh ta chưa làm được gì. Người như anh ta vậy lúc này sẽ làm gì?”
Quan Phàn nhắm mắt lại, cô nhớ lại tối hôm ngày 9 tháng 9 đó.
“Quả thật tôi có rất nhiều cách có thể giết cô. Tôi thậm chí có thể khiến cô ngay cả chết như thế nào, là ai giết cô cũng không biết. Nhưng tôi không muốn như vậy.” Khi đó Tần Viễn ngồi ở ghế sau xe cô, nhìn mắt cô thông qua kính chiếu hậu, nói. “Tôi muốn cho cô thấy tôi, muốn cho cô biết là ai giết cô, muốn trước tiên nói cho cô biết cô sẽ chết như thế nào, sau đó nhìn cô cứ như vậy chết đi.”
“Anh ta muốn cho người khác thấy anh ta.” Quan Phàn nói, “Anh ta muốn nhìn người ta theo sự sắp xếp của anh ta mà chết.”
Âu Dương Duệ bỗng nhiên giật mình. “Ở trong thôn có chỗ nào có thể nhìn thấy rõ núi Kỳ Lân?”
Quan Phàn điều tra bản đồ vệ tinh tìm được một điểm.
“Phía Đông có một chòi gác.”
Nơi đó cũng không phải chỗ có địa thế cao nhất trong thôn nhưng Âu Dương Duệ không chút nghi ngờ. Anh dẫn người đuổi tới chòi gác kia.
Chòi gác nằm trong một con hẻm nhỏ cũ kỹ. Nơi đó ngõ hẻm sâu đường phố hẹp, xe không vào được. Âu Dương Duệ cùng đặc công đi bộ vào.
Xuyên qua đường tắt tìm thấy chòi gác, leo lên từng tầng. Âu Dương Duệ lúc này mới phát hiện, góc độ nơi này khá kỳ diệu, nó đối ngược với tòa nhà trên núi Kỳ Lân nhưng từ chòi gác có thể nhìn thấy khu trò chơi núi Kỳ Lân rất rõ ràng.
Nhóm người đặc công cầm súng vọt tới tầng cuối chòi gác. Âu Dương Duệ đi theo.
Tần Viễn ngồi ở đó, trước mặt là cái bàn nhỏ, ở trên có máy tính, có ống nhòm, còn có một khẩu súng.
Nhóm đặc công nhanh chóng vây quanh anh ta.
Tần Viễn nhìn thấy Âu Dương Duệ dường như không hề kinh ngạc, chỉ nói, “Lúc trước tôi khảo sát thôn này, muốn phát triển bất động sản. Về sau tôi đến chỗ này, nhìn thấy núi Kỳ Lân. Phong cảnh rất đẹp, là nơi tốt để giết người.”
Âu Dương Duệ giơ súng chỉ vào anh ta, “Giơ hai tay lên, đứng lên, cách xa cái bàn kia.”
Tần Viễn cũng không để ý tới anh, tiếp tục nói, “Chỗ ba mẹ tôi chết lúc trước là do Chúc Minh Huy lựa chọn. Bởi vì ông ta có thể nhìn được phong cảnh đẹp kia. Mà nhà dân đó lại là nơi ở lại tốt nhất cạnh phong cảnh kia. Ông ta rất quen thuộc chỗ đó, ông ta nói ông ta có cách gom mấy người kia lại một chỗ. Tôi đến đó xem, phong cảnh chỗ đó quả thật rất đẹp.”
Âu Dương Duệ giơ súng chỉa vào anh ta, tiếp sát, “Im miệng, giơ tay lên, cách xa cái bàn.”
Tần Viễn đột nhiên cầm súng chống lại Âu Dương Duệ.
Vu Thừa cùng các chuyên gia phá bom ở hiện trường cũng đã xác định, đã cắt đứt tín hiệu kết nối với các thiết bị nổ trên núi.
Đội ngũ trước đó đã tránh đi những điểm đánh dấu trên bản đồ hiện đã bố trí tốt phòng tuyến mới, giữ nghiêm cửa ải, sau khi nghe được thông báo an toàn đều có chút phấn chấn.
“Yên tâm đi, bọn chúng có chạy đằng trời.” Một cảnh sát vũ trang chỉ huy hiện trường nói với Lưu Tống.
Trước mắt nhân lực dồi dào, đã bao vây toàn bộ ngọn núi, lại phái các đội đi giải cứu quản lý phòng công trình bị treo trên đỉnh núi kia. Những chỗ khác an toàn. Tuy nhiên Paul và Tần Viễn còn đang chạy trốn, nhưng bắt được bọn họ là chuyện sớm hay muộn.
Lưu Tống nhìn màn hình lớn, im lặng không nói.
Viên Bằng Hải ngồi trong phòng thẩm vấn, trước mặt ông là Chúc Minh Huy.
Tôn Triết Ngôn và Giang Húc Hồng sóng vai ngồi trong phòng khách ở cục cảnh sát, hai người tay cầm tay, đang chờ đợi kết quả hành động.
Nghê Lam lao về phía Paul.
Paul cũng lao về phía cô.
Bonnie đuổi sát sau đó, lớn tiếng gọi bảo Nghê Lam cẩn thận.