Cảnh sát điều tra lục soát núi Kỳ Lân mười ngày.
Trong mười ngày này, cảnh sát triển khai hành động quy mô lớn, tìm hiểu nguồn gốc, gấp rút thẩm vấn, lại bắt được đồng bọn, nội ứng và mấy tên lâu la của Tần Viễn và Chúc Minh Huy,
Tần Viễn không chết.
Hai phát súng kia của Âu Dương Duệ rất quyết đoán nhưng không mù quáng, cũng không bắn trúng chỗ hiểm của anh ta, vết thương tuy có nặng, máu chảy không ít nhưng chữa trị và chăm sóc xử lý kịp thời, Tần Viễn không chết.
Mười ngày này Chúc Minh Huy cũng không cung khai ra điều gì, ngoại trừ vụ máy bay không người lái tập kích, Paul bọn họ trốn trên xe điều khiển. Ngoài ra, ông không khai thêm điều gì nữa.
Ngoan cố chống cự, tự tin mình may mắn, nhưng điều này đã không thể ngăn cản cảnh sát điều tra.
Thu hoạch của cảnh sát theo thời gian cùng việc đẩy mạnh điều tra càng ngày càng nhiều.
Người tài xế bị chết kia, những người trong khu trò chơi bị Tần Viễn, Paul mang đi, Giang Quần, v.v, từ mỗi một người đều có thể lôi ra một chuỗi sự kiện.
Tất cả thiết bị vũ khí trên núi đều bị tháo dỡ, súng ống bom đạn cũng bị dỡ bỏ.
Cảnh sát lại còn đào ra được mấy bộ thi thể trong núi.
Có vài thi thể được chôn đã lâu, có vài cái mới một hai tháng. Tất cả thi thể đều được mang về trung tâm pháp y để tiến hành kiểm tra nguyên nhân cái chết, đối chiếu thân phận.
Bốc Phi muốn di dân sang Mỹ, bạn diễn Trang Vinh bị Khương Thành giết, An Hàng sau khi ra tù mất tích khó hiểu, còn có ba người trước đây không nằm trong phạm vị điều tra của cảnh sát… Thân phận những thi thể này lần lượt được xác nhận, cũng từng bước từng bước vén màn bí mật của vụ án.
Đối với cái chết của Bốc Phi, Đàm Tuấn và Đỗ Lợi Quần vô cùng kinh ngạc, biểu hiện dữ dội hơn nhiều so với Khương Thành và Thôi Canh. Như vậy liền có vẻ giả tạo rồi.
Lưu Tống nắm được cơ hội gây áp lực cho bọn họ.
Đỗ Lợi Quần và Đàm Tuấn thề thốt phủ nhận bọn họ không có liên quan tới cái chết của Bốc Phi, nhưng bọn họ quả thật mơ hồ cảm thấy Bốc Phi có thể đã xảy ra chuyện.
Bốc Phi và Đỗ Lợi Quần cùng hợp tác gầy dựng Phong Phạm, lúc mới đầu anh ta có rất nhiều yêu cầu với Phong Phạm, hơn nữa giọng điệu rất phách lối. Cái gì mà anh ta chỉ cần làm với hai công ty là có thể quát tháo ngành giải trí, lại nói anh ta muốn nâng ai muốn giẫm ai cũng là chuyện tùy ý.
Đỗ Lợi Quần rất tin lời anh ta, cũng muốn gia nhập kết giao với thế lực sau lưng anh ta. Bốc Phi mặc dù ngoài miệng nhận lời nhưng thực tế vẫn không dẫn Đỗ Lợi Quần đi gặp lão đại sau màn. Anh ta chỉ đề cập qua bên kia có thế lực ở cả hai giới thương nghiệp và chính trị, cực kỳ lợi hại. Sau đó, Bốc Phi tiết lộ với Đỗ Lợi Quần việc anh ta bất mãn trong quá trình phân chia lợi ích. Về sau nữa, Bốc Phi rất đắc ý nói anh ta giành được hạng mục lớn, muốn ra nước ngoài bàn bạc. Anh ta nói anh ta đàm phán thành công rồi.
Chỉ là sau khi anh ta xuất ngoại chuyện mơ hồ có chút kỳ quặc. Đỗ Lợi Quần lúc ấy có tài nguyên trên tay, nghiệp vụ không ngừng phát triển, ông cực kỳ hài lòng, liền không hỏi nhiều, ông không muốn phá vỡ hiện trạng để tránh mất nhiều hơn được.
Về sau Bốc Phi hoàn toàn không có tin tức trong thế giới của bọn họ, Đỗ Lợi Quần lại càng ngày càng thành công, ông càng không truy cứu chuyện Bốc Phi. Nhưng rốt cuộc chuyện gì xảy ra với Bốc Phi, ông cũng có chút dự cảm.
Lời giải thích của Đàm Tuấn cũng giống Đỗ Lợi Quần. Bốc Phi ở trước mặt anh ta nói lão đại sau màn không tốt thế này không tốt thế kia, cũng khoe rằng bản thân có thể nắm nhiều hơn, đến lúc đó dẫn Đàm Tuấn đi kiếm thêm.
Cho nên Bốc Phi mất mạng.
Tần Viễn lợi dụng ngành giải trí rửa tiền, anh ta và Bốc Phi đã gặp mặt, quen biết. Mà Bốc Phi càng ngày càng đắc ý, có khả năng để lộ anh ta, điều này làm cho Tần Viễn cảm thấy bất an và không vui, hoặc là khiến cho Chúc Minh Huy cảm thấy bất an và không vui. Bốc Phi rốt cuộc biết bao nhiêu, làm cái gì, cảnh sát không thể biết hết, chỉ có thể xác nhận Bốc Phi bị diệt khẩu rồi.
Hồng Lôi là do Bốc Phi kéo vào, cách nói của cô ta cũng ăn khớp với Đàm Tuấn và Đỗ Lợi Quần.
Bốc Phi là quân cờ của Tần Viễn nhưng con cờ này có chút không khống chế được, vì thế Tần Viễn muốn đổi một con cờ khác. Anh ta thay Hồng Lôi. Nhưng vì tránh chuyện như Bốc Phi xảy ra, anh ta từ chối gặp mặt những người này. Tất cả mệnh lệnh và lợi ích đều thông qua internet.
Lưu Tống bọn họ dường như đã làm rõ được không ít sự thật.
Lại một sự thật nữa, thi thể Trang Vinh có hai vết đạn từ hai cây súng khác nhau. Một vết đạn trên đầu vai và một vết đạn trên đầu.
Khương Thành nói anh chỉ bắn một lần.
Nếu một phát trúng đầu mất mạng như thế vết thương trên vai liền không cần thiết rồi.
Khi đó trời quá tối, Khương Thành lại đứng xa, anh nhắm súng về phía Trang Vinh nhưng kỳ thật cũng không có ngắm chuẩn.
Trang Vinh là đạo cụ được chọn lựa để khống chế Khương Thành, cũng là người nhất định phải bị diệt khẩu.
Khương Thành sau khi nghe kết quả khám nghiệm tử thi của Trang Vinh thì nghẹn ngào khóc lớn. Nhiều năm như vậy bị bóng tối vây quanh, chân tướng vậy mà lại như thế này.
“Kỳ thật mỗi một chuyện tổng có chút điểm không thích hợp, chỉ một chút. Nhưng do tôi quá tham lam cho nên dù cảm thấy có gì đó không thích hợp, tôi đều xem nhẹ bỏ qua.” Khương Thành vô cùng hối hận: “Tôi quá muốn nổi tiếng. Quảng cáo ban đầu kia cực kỳ thuận lợi, người người khen tôi đẹp trai, nói tôi có thiên phú, nên làm minh tinh. Tôi thật sự rất muốn làm minh tinh. Về sau A Tĩnh nuôi tôi, ủng hộ tôi, tôi càng muốn thành công. Thật sự, nếu lúc trước tôi không tham như vậy thì tốt rồi. Nếu tôi dám nghi ngờ, nếu tôi dám từ chối thì tốt rồi.”
Thế nhưng trên đời này không có thuốc hối hận.
Chuyện của Chúc Minh Huy cũng tra được không ít. Cảnh sát tìm thấy một cái máy MP3 bên người An Hàng, bên trong có đoạn ghi âm yêu đương vụng trộm của Chúc Minh Huy và một người phụ nữ.
Người phụ nữ kia gọi ông là ‘anh Huy’, mà ông gọi người phụ nữ kia là ‘Lỵ Lỵ’, ở đoạn sau, ông nói một câu ‘Còn em thì sao Trâu Lỵ Nhã?’, xem như chứng minh thân phận thực tế của người phụ nữ kia. Chúc Minh Huy ở trong đoạn ghi âm khoe khoang, nhục mạ thủ trưởng, cười nhạo người bị hại trong một vụ án làm thế nào cầu xin ông phá án. Ông lại dạy Trâu Lỵ Nhã làm sao moi được tiền của người ta, hứa với bà sẽ tìm người làm trung gian mở cửa cho bà kiếm lợi nhuận.
Đoạn ghi âm này cũng chứng thật tính chân thật từ khẩu cung của Từ Doanh, cũng gián tiếp chứng thật suy đoán của cảnh sát — Chúc Minh Huy đã sớm quen biết Tần Viễn, cũng có liên quan tới cái chết của cha mẹ Tần Viễn.
Nhưng Tần Viễn trước sau không khai, ngoại trừ trước khi bị bắt anh ta có đề cập qua một câu Chúc Minh Huy chọn địa điểm giết cha mẹ anh ta, những chuyện sau đó rốt cuộc thế nào, chi tiết ra làm sao, anh ta không nói. Chúc Minh Huy cũng ngậm miệng không nói chuyện.
Hai người bọn họ dường như vẫn còn đang ngầm đấu đá.
Lưu Tống tính lợi dụng quan hệ của hai người để lấy khẩu cung, đáng tiếc hai người quá hiểu ý, vậy mà dụ không ra.
Lưu Tống, Âu Dương Duệ bọn họ tuy có thể suy đoán mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng tội phạm không nhận tội, một vài chi tiết vẫn chưa rõ lắm, điều tra không thể kết thúc.
Tần Viễn và Chúc Minh Huy đều ngầm thừa nhận một vài tình huống. Ví dụ như Tần Viễn về nước cùng Chúc Minh Huy cấu kết hợp tác trong hai giới thương nghiệp và chính trị. Tần Viễn dùng vài thủ đoạn phi pháp giúp Chúc Minh Huy phá án làm tiền đề thăng quan, thậm chí có đôi khi tạo ra một vài chứng cứ giúp Chúc Minh Huy. Mà Chúc Minh Huy giúp Tần Viễn lấy tài nguyên, đả thông các cửa ải.
Hai người bọn họ là K, cũng là Maria.
Nhưng nhiều chuyện như vậy, ai chủ đạo ai, ai đưa chủ ý, khi nào thì là K khi nào thì là Maria, chi tiết như thế nào bọn họ không hề cung khai.
“Tôi sẽ không thua cảnh sát.” Tần Viễn nói.
Lưu Tống nhất thời phân không rõ anh ta nói không thua cảnh sát là chỉ bọn họ hay là chỉ Chúc Minh Huy.
“Chúc Minh Huy đã không còn là cảnh sát rồi.” Lưu Tống nói.
Tần Viễn cười lạnh.
“Mà anh bị nhốt ở trong này.” Lưu Tống lại nói.
Cái gì mà không thua cảnh sát, bất quá là lừa mình gạt mình mà thôi.
Mà Tần Viễn lại cười lạnh, “Tôi bại bởi bản thân mà thôi. Tôi không cách nào khống chế đầu óc mình, tôi có chút lòng tham, còn có chút bị nghiện, tôi chỉ thua cho tự chủ của tôi. Nếu không phải bản thân tôi phạm lỗi, các người sao có thể tóm được tôi.”
Thật sự là bệnh thần kinh. Lưu Tống tức vô cùng.
Mà Tần Viễn còn đang nói, “Cũng là vụ máy bay không người đó bị Paul liên lụy, lại bị Chúc Minh Huy tính kế. Nhưng kỳ thật đều có thể giải quyết. Chỉ là bản thân tôi không lựa chọn phương thức giải quyết tốt nhất.”
Lưu Tống xoay người bỏ đi.
Lưu Tống một lần nữa xuất hiện là đi cùng Âu Dương Duệ.
Lưu Tống lấy ra một phần báo cáo đưa đến trước mặt Tần Viễn. “Có một việc phải nói cho anh biết. Anh bại bởi cảnh sát rồi. Anh nói anh chưa từng gặp qua Quan Phàn, nhưng chúng tôi tìm được chứng cứ chọc thủng lời nói dối của anh.”
Chứng cứ kia là một sợi tóc.
Giang Hổ dẫn người một lần nữa cẩn thận kiểm tra thực hư chiếc xe bị nổ tung kia của Quan Phàn, tìm được một sợi tóc ngắn trong khe hẹp ở chỗ ngồi sau xe chưa bị hư hại. Trải qua xét nghiệm DNA, cọng tóc này đúng là của Tần Viễn.