Âu Dương Duệ im lặng rất lâu, nói: “Sao ông biết được Viên cục cũng tra ra được rồi?”
“Sau khi Viên cục tìm thấy bà ta thì tìm một người bạn không làm trong cơ quan nhà nước bảo vệ bà ta. Người tôi tìm được phát hiện có người theo dõi hành tung của Từ Doanh, vì vậy bắt lại hỏi.”
“Vậy bây giờ thì sao?” Âu Dương Duệ lại hỏi.
Lưu Tống biết anh hỏi gì, liền nói: “Bây giờ sau khi tôi biết tin thì đến tìm cậu trước.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy tín nhiệm trong mắt đối phương. Bọn họ đều hiểu rõ tình tình trước mắt là gì, tín nhiệm và đoàn kết rất quý.
Âu Dương Duệ đang định nói thì điện thoại của Lưu Tống vang lên. Lưu Tống lấy ra xem, “Là Viên cục.”
Âu Dương Duệ khẽ gật đầu.
Lưu Tống nhận điện thoại, mở loa ngoài: “Viên cục.”
“Đội trưởng Lưu à, lâu quá không gặp.” Giọng Viên Bằng Hải bình thường giống như trò chuyện thông thường, “Bây giờ anh đang ở đâu?”
“Trong bệnh viện, đang ở trong phòng Âu Dương Duệ.” Lưu Tống ngừng một chút, bổ sung một câu: “Chỉ hai người bọn tôi.”
“À.” Viên Bằng Hải nghe hiểu ám chỉ, ông im lặng một hồi rồi nói: “Đội trưởng Lưu, anh đeo huy hiệu cảnh sát lâu như vậy rồi, anh còn nhớ ý nghĩa của nó không?”
Lưu Tống sôi sục trong lòng, ông nhìn Âu Dương Duệ, Âu Dương Duệ cũng đang nhìn ông.
“Nhớ. Viên cục. Tôi nhớ ý nghĩa của huy hiệu cảnh sát, tôi nhớ chức trách của cảnh sát, trước giờ chưa bao giờ quên.”
“Vậy thì tốt.” Viên Bằng Hải nói, “Tiếp theo đây, tôi và phó cục Chúc đại khái sẽ có một cuộc đấu quan trường, tinh thần thể lực ông ta có giới hạn, nếu như không có ai cố tình nói với ông ta cái gì, chuyện trước đây ông ta chưa biết, hiện tại có lẽ cũng sẽ không biết.”
Âu Dương Duệ cắn răng, hốc mắt nóng lên. Ông già này, sếp tốt của anh cũng quá cứng rồi. Ông chẳng qua chỉ là một cán bộ lãnh đạo của thành phố, muốn đá chọi đá với lão hổ phía trên, nếu như không có bằng chứng, không thể nào đánh thắng. Ông là tính đưa cả tiền đồ, con đường làm quan thậm chí tính mệnh của mình, cũng phải tranh thủ thời gian phá án cho mọi người.
Lưu Tống cân nhắc một hồi nói: “Viên cục, Từ Doanh không có chứng cứ trực tiếp, cái chữ trong tên gọi đó cũng nhiều người có. Nói trắng ra, chúng ta có lý do để phỏng đoán nhưng không có chứng cứ. Anh phải cẩn thận.”
“Tôi biết. Tôi không nhắc đến chuyện này. Manh mối trong tay chúng ta càng lúc càng nhiều rồi, nhưng chứng cứ càng lúc càng ít. Đây là trận chiến rất gian nan, nhưng nhất định phải đánh tiếp.”
Lưu Tống không nói gì. Quả thực, manh mối càng lúc càng nhiều, nhưng chứng cứ chỉ ra hung thủ thực sự càng lúc càng ít.
“Từ Doanh cần được bảo vệ, đội trưởng Lưu, anh có thể làm được không?” Viên Bằng Hải hỏi.
Đây là đang nói, ông có thể giữ bí mật cho bà ấy không? Có thể giấu đi một nhân chứng không? Có thể trước khi giành được thắng lợi của cuộc chiến này bảo vệ bà ấy an toàn không?
“Tôi làm được, Viên cục.” Lưu Tống nghiêm túc đáp: “Tôi sẽ sắp xếp tốt.”
Phía bên kia Viên Bằng Hải nói: “Vậy thì chúng ta tìm cơ hội gặp mặt chứ?”
Lưu Tống nhìn thoáng qua Âu Dương Duệ, “Có những ai?”
“Những người liên quan.”
Âu Dương Duệ ngồi ở một bên vội vàng nói: “Viên cục, rất nhanh tôi có thể xuất viện rồi.”
“Bệnh nhân thì nên có dáng vẻ của bệnh nhân, tạm thời đừng làm mọi người thêm loạn nữa, soái ca.” Viên Bằng Hải từ chối Âu Dương Duệ, lại quay sang nói với Lưu Tống: “Sắp xếp xong tối sẽ thông báo cho anh.”
Viên Bằng Hải cúp điện thoại, Âu Dương Duệ mang vẻ mặt khó chịu: “Ông ấy vừa mới nói tôi gì thế?”
Lưu Tống có chút phấn chấn, tâm tình không tệ, “Lãnh đạo của cậu khẳng định giá trị nhan sắc của cậu.”
Âu Dương Duệ: “…”
Đồ vô tích sự, rõ ràng nói anh là bệnh nhân sẽ thêm phiền.
Luật sư Tưởng Thần cầm theo văn bản bước vào phòng thăm viếng, Tần Viễn đang chờ ông.
Đồ dùng tùy thân của Tưởng Thần đều đã được kiểm tra qua, văn kiện đều là hồ sơ công việc, cần chữ ký Tần Viễn. Mỗi tuần Tưởng Thần sẽ đến trại tạm giam thăm Tần Viễn hai lần, mang tin tức bên ngoài vào cho anh, còn có những văn bản giấy tờ ở công ty cần Tần Viễn ký tên.
Bên ngoài phòng thăm viếng có cảnh sát đứng canh, mọi hành động của Tần Viễn đều bị cảnh sát nhìn thấy.
Lúc này Tần Viễn bình tĩnh đọc văn bản báo cáo công việc, có vài cái là tiếng Trung, vài cái là tiếng Anh, có ghi âm của những cuộc họp cấp cao, cũng có hạng mục quan trọng khách hàng nước ngoài yêu cầu tư vấn, cũng có nội dung kế hoạch trả lời lại của nhân viên liên quan. Anh đọc xong thì ký tên lên trên.
Tưởng Thần không nói gì chỉ ngồi một bên chờ Tần Viễn ký tên. Tốc độ của Tần Viễn rất nhanh, một lúc đã xem xong, cái cần ký sẽ ký, cảm thấy không thích hợp thì sẽ ghi lý do từ chối.
Phê xong hồ sơ, Tưởng Thần thu lại bỏ vào trong cặp văn kiện, lại hỏi Tần Viễn có dặn dò gì hay không. Tần Viễn lắc đầu.
Tưởng Thần thu lại bút, cầm cặp văn kiện ra ngoài. Cảnh sát ở bên ngoài lại kiểm tra đồ dùng tùy thân của ông một lần, nội dung những văn bản đã ký, không phát hiện ra vấn đề gì, liền để Tưởng Thần đi.
Tần Viễn trải qua kiểm tra của giám ngục, sau đó im lặng trở về phòng giam.
Tưởng Thần lên xe, nhớ ra hôm nay là chủ nhật, công ty Tần Viễn không có người mà buổi tối ông lại phải ra ngoài. Ông liền lấy di động scan mấy văn bản Tần Viễn đã ký rồi gửi thẳng đến email của thư ký Tần Viễn, để cô trả lời cho những người liên quan, còn bản giấy thì chờ hôm sau ông trở về sẽ đưa.
Hôm nay Bonnie đến nhà Lam Diệu Dương, ông nhận lời mời của Lam Cao Nghĩa tới làm khách, ăn bữa cơm, nhân tiện xem thử tình hình camera an ninh.
Lam Diệu Dương nghiêm túc chờ ở trong nhà, cả nhà nghi hoặc nhìn anh ăn mặc bảnh bao như chim công, lại còn một mực ở phòng khách không đi, cầm máy tính bảng ngồi trên ghế sofa làm bộ làm tịch xem.
Bình thường cha mẹ mời khách tới nhà Lam Diệu Dương đều trốn xa chừng nào tốt chừng ấy, lần này khác thường khiến Hứa Quyên nhịn không nổi, chửi anh: “Xem có hiểu không?”
Lam Diệu Dương thẳng thắn: “Không phải đang học sao?”
Hứa Quyên tiếp tục chửi: “Học mấy cái này không cần ngồi trước máy tính hả?”
Lam Diệu Dương buồn bực không nói gì đem laptop xuống.
Hứa Quyên: “…”
Gần trưa Bonnie tới. Ông còn khách sáo mang theo hai chai vang đỏ không quá mắc, làm như không thấy vẻ khắc khổ hiếu học của Lam Diệu Dương.
Lam Cao Nghĩa và Hứa Quyên nhiệt tình chu đáo chào hỏi Bonnie, mọi người trò chuyện một chút về thời sự quốc tế, tin tức du lịch thú vị, v.v. Kiến thức Bonnie rộng, đi qua rất nhiều nơi, rất có cách nhìn với người với việc, ông lại gầy dựng được sự nghiệp lớn bên Mỹ, nghiệp vụ an ninh cao cấp, Lam Cao Nghĩa càng tán thưởng Bonnie.
Về sau còn nói đến chuyện chính. Hợp đồng Blue ký với Bonnie, Bonnie cũng cùng trưởng phòng kỹ thuật của Blue đi xem phòng máy trước, còn đi xem mấy công ty an ninh dự định hợp tác với Blue. Mấy ngày nay ông nói đồng nghiệp làm báo cáo, Lam Cao Nghĩa dò hỏi tiến triển. Bonnie đưa ra một vài đề nghị.
Lam Diệu Dương ngồi ở một bên ngoan không thể tả, nghe Bonnie nói chuyện cũng rất chăm chú. Hứa Quyên len lén nhìn anh mấy cái.
Giữa trưa mọi người cùng nhau ăn cơm, Lam Diệu Dương đồng hành cả buổi.
Hứa Quyên cố tình chọc con trai, ngồi ăn hỏi Bonnie, “Anh Trần có con gái không?”
“Có một đứa.”
Lam Diệu Dương bị mắc xương, ho sặc sụa.
Hứa Quyên đắc ý trừng mắt nhìn con trai, đến đó thì dừng.
Ngược lại Bonnie lại hỏi tiếp chuyện: “Tiểu Lam tổng đã có bạn gái chưa?”
Lam Diệu Dương vừa nhổ cục xương ra lại bị sặc nước, ho sặc sụa.
Lam Cao Nghĩa và Hứa Quyên đều im lặng, Hứa Quyên nói: “Nó có người trong lòng rồi.”
“Nghê Lam?”
Lam Diệu Dương nhanh chóng nuốt nước xuống, lần này ho cũng không dám ho. Bữa cơm này có cần phải kích động vậy không chứ?
Ngữ khí này của Bonnie có chút vi diệu, biểu hiện của Lam Diệu Dương dường như có chút mất tự nhiên, Hứa Quyên sốt ruột giùm con trai liền nói: “Là Nghê Lam. Tuy không biết tình cảm của hai bạn trẻ về sau tiến triển thế nào, nhưng Nghê Lam cũng không phải như bên ngoài đồn đại. Anh Trần không cần phải hiểu lầm con bé. Con bé là một cô gái rất thẳng thắn. Dư luận trên mạng nói sai, con bé cũng rộng lượng, không nói linh tinh trên mạng, cũng không giải thích gì cho bản thân, có một ít antifan thì càng đắc ý rồi. Đổi lại là cô gái khác có lẽ sẽ tức giận giậm chân khóc sướt mướt, nhưng con bé vẫn chuyên tâm làm chuyện của mình, là người rất quyết đoán.”