Lưu Tống trở lại cục cảnh sát, Tăng Vĩnh Ngôn hưng phấn gọi ông lại: “Đội trưởng Lưu, bên cục an ninh mạng có tiến triển mới. Bọn họ tìm thấy Sơn Lâm trên dark web.”
Lưu Tống sững sờ: “Sơn Lâm?”
Là Sơn Lâm trên dark web mà ban đầu Quan Phàn theo dõi mãi không buông đó hả?
Quả nhiên lại có đầu mối mới, ông đoán việc này khẳng định có liên quan tới Hồng Lôi.
“Đội trưởng còn nhớ không, Hồng Lôi cài đặt chương trình dark web ẩn trong tất cả máy tính tại Phong Phạm, đề phòng lúc xảy ra chuyện, che giấu mình mới là người thực sự vào dark web.” Tăng Vĩnh Ngôn nói.
“Ừm. Nhớ.” Chuyện này Nghê Lam nói như vậy, chính Hồng Lôi cũng thừa nhận.
Tăng Vĩnh Ngôn nói: “Cho nên Hồng Lôi từng đăng nhập dark web bằng máy tính khác.”
“Tôi biết. Ban đầu là Nghê Lam lần theo những lịch sử ghi chép này tìm ra được tập văn bản mật, tải về danh sách. Nhưng sau khi cô ấy bị lộ, toàn bộ máy tính của Phong Phạm đều đã được chỉnh sửa lại rồi, bao gồm cả văn bản trên dark web kia.” Cho nên sau khi Nghê Lam hồi phục ký ức cũng không tìm danh sách kia nữa.
“Có lẽ là cô ta bỏ sót?” Tăng Vĩnh Ngôn chuyển báo cáo qua, “Bên phòng kỹ thuật kiểm tra từng cái máy tính một, phát hiện ra trong máy của một người trợ lý chưa xóa sạch sẽ dấu tích, nhưng không cách nào xử lý tiếp, liền chuyển qua phòng an ninh mạng. An ninh mạng xử lý kỹ thuật thì mò ra Sơn Lâm này. Nội dung của trang web này giống như báo cáo điều tra lúc trước của Quan Phàn. Người sử dụng trong đó có phần sôi nổi hơn. Bên an ninh mạng kéo ra được một danh sách, đã chuyển cho trinh sát hình sự chúng ta.”
Lưu Tống nhận lấy báo cáo, không mở ra, nói: “Tôi đoán thử nhé, cái máy tính không xóa sạch sẽ đó là của Trình Lượng?”
“Đúng.” Tăng Vĩnh Ngôn nói: “Cuối tháng 11 anh ta từ chức. Máy tính bị thu về phòng IT quản lý, mãi vẫn để trong đó không đụng vào. Có lẽ cũng vì vậy mà Hồng Lôi để lọt mất máy tính của anh ta, hơn nữa cũng tránh đi được lần tấn công mạng này.”
“Ừm.” Lưu Tống khẽ gật đầu, đúng là chứng cứ hoàn mỹ rồi. Hung thủ châm kíp nổ lớn làm loạn trên mạng ý đồ xóa bỏ chứng cứ, thế mà lại có một máy tính không được dùng tránh được cuộc tấn công này. Mà cái máy tính không dùng này lại trùng hợp cất giấu chứng cứ phạm tội của Hồng Lôi. Quá trùng hợp rồi, Hồng Lôi lại từng dùng qua tài khoản của người này, hoàn toàn không tốn chút sức lực có thể liên hệ Hồng Lôi với sự việc này.
“Tìm Trình Lượng này chưa?”
“Tìm rồi. Anh ta có đến một công ty mạng làm, không có liên quan gì tới ngành giải trí. Tạm thời chưa tra ra được công ty đó có gì không đúng. Pháp nhân, cổ đông và quản lý cấp cao không có liên quan gì tới những người chúng ta đang điều tra trong vụ án này. Trình Lượng nói trước khi nghỉ việc có đi công tác một chuyến, lúc đặt vé máy bay và khách sạn, anh ta không nhớ số CMND, lúc đó vội vàng liền đưa thẻ căn cước cho Hồng Lôi làm giúp. Ngày hôm sau Hồng Lôi trả lại cho anh ta. Anh ta tra vé máy bay, hôm đưa thẻ căn cước là ngày 26 tháng 11, chính là ngày Hồng Lôi đi thuê phòng. Thẻ căn cước anh ta đang cầm trong tay không có vấn đề gì, trước khi tới công ty nhận việc anh ta còn cầm thẻ căn cước đến ngân hàng mở tài khoản mới.”
“Trong Sơn Lâm này có phải còn có manh mối khác không?” Lưu Tống hỏi.
“Có lịch sử trò chuyện giữa Maria và hội viên. Thông qua Sơn Lâm, cô ta hướng dẫn bọn họ cách mua Bitcoin, chi phí phục vụ mua sắm, cung cấp tin tức của mục tiêu hoặc đề xuất cho bọn họ lựa chọn mục tiêu như thế nào. Cũng có một số lời uy hiếp, khóa người sử dụng, cảnh cáo bọn họ trong tay mình có bằng chứng phạm tội gì đó. Từng cái từng cái đều rất thành thục. Maria là nhân viên quản lý.” Tăng Vĩnh Ngôn chỉ chỉ báo cáo: “Lịch sử trò chuyện có ghi lại, bọn họ cũng gửi báo cáo cho sếp rồi, sếp lên mạng nội bộ lấy về xem thử.”
Tăng Vĩnh Ngôn dừng một chút rồi nói: “Theo khẩu cung của Khương Thành, người bình thường hay gọi điện cho anh ta, gửi video hành hạ La Văn Tĩnh để uy hiếp anh ta dùng máy biến đổi giọng, anh ta không thể phân biệt được từ giọng nói. Nhưng theo như mô tả cách nói chuyện và nội dung, thói quen sử dụng từ ngữ rất giống Maria. Phó cục Chúc có mời chuyên gia phân tích thói quen sử dụng ngôn ngữ của Hồng Lôi để xem có thể xác nhận là cô ta hay không.”
Lưu Tống nghĩ ngợi: “Vẫn chưa tra ra được tài khoản của Maria đúng không?”
“Vẫn chưa.”
Lưu Tống cười cười: “Chắc cũng sắp rồi?”
“Sếp có lòng tin với trinh thám như vậy?” Tăng Vĩnh Ngôn xoa xoa mặt, vì tra án, anh đã làm việc hơn 30 tiếng không được nghỉ ngơi rồi.
“Có chứ.” Lưu Tống khẽ gật đầu, “Từ sau khi xác định ra Hồng Lôi, rất nhiều manh mối sau đó đã rõ ràng hơn.”
Chẳng những rõ ràng, hơn nữa nhịp độ từng đầu mối được lôi ra thế này cũng được khống chế không tệ. Lưu Tống thậm chí nghĩ, có lẽ sau khi tất cả chứng cứ được liệt kê ra, Hồng Lôi sẽ bị ‘người nào đó’ khuyên, khai ra ‘K’ chính là Bốc Phi.
Dù sao trước mắt chỉ có chứng cứ của hai người ‘Maria’ và ‘K’. Maria đã xác nhận, chỉ cần tìm ra ‘K’, vụ án này cơ bản đã rõ ràng rồi.
Mà nếu như Tần Viễn là K, lời khai làm chứng của Hồng Lôi không cách nào thành lập, tội danh cô gánh không cách nào trốn tránh được, nhưng nếu K là Bốc Phi, một người không biết đang ở nơi nào, con đường sống của cô sẽ lớn hơn.
Lưu Tống vừa về lại chỗ ngồi đã nhận được điện thoại của Viên Bằng Hải. Viên Bằng Hải gửi cho ông địa chỉ của một câu lạc bộ tư nhân, bảo 9 giờ tối nay đến đây họp.
‘Chỗ này họp thích hợp sao?’ Lưu Tống điều tra một chút, đây hình như cũng không phải chỗ ăn chơi người bình thường có thể tới. Nhân viên chính phủ tới đó có phần trái quy tắc.
‘Thích hợp. Ai mà nghĩ tới được.’
‘Là phòng họp Lam Diệu Dương chọn?’
‘Đương nhiên, chúng ta chính là dùng phòng họp một chút.’
Lưu Tống: “…”
‘Đừng mang theo điện thoại, sẽ bị theo dõi. Mặc đồ thường, mặc đẹp một chút. Đừng quá đúng giờ, mọi người chia nhau ra đi.’
Lưu Tống: “…”
Tối nay Lưu Tống về nhà sớm một chút, tám giờ đã đi rồi. Đã mấy ngày rồi ông chưa về nhà, về nhà tắm rửa sạch sẽ, cạo râu, mặc một bộ vest ông thấy là sang nhất, để di động ở nhà, không lái xe mà ra ngoài đón taxi đến câu lạc bộ.
Câu lạc bộ ở ngoại thành, rất vắng vẻ, đường đi khá xa.
Lưu Tống đến nơi đã 9 giờ 20 phút, ông cảm thấy thời gian này có lẽ là không đúng giờ, phân tán hành động ok. Kết quả vừa xuống xe thì thấy Viên Bằng Hải cũng vừa tới.
Lão già nhìn rất có tinh thần, dáng người hơi mập mặc một chiếc áo khoác da Punk, quần jean, giày da, đội một chiếc mũ rất thời trang, quấn một chiếc khăn choàng cổ rực rỡ. Lưu Tống cảm thấy nếu không phải mình làm cảnh sát hình sự lâu rồi, lại quá quen thuộc với lão già này, thật sự có khi không nhận ra được.
Viên Bằng Hải cũng nhìn thấy Lưu Tống nhưng làm như không quen biết, đi vụt qua trước mặt ông. Dáng đi của ông vô cùng tự nhiên bước tới trước mặt nhân viên phục vụ tại cửa, giống như là khách hàng quen thuộc.
Lưu Tống: “…” Đây là làm nội ứng đó hả?
Nhân viên gác cửa hỏi Viên Bằng Hải vào phòng nào, sau đó dẫn Viên Bằng Hải vào trong.
Lưu Tống bước lên trên, một người ra dáng quản lý ra đón, nói với ông: “Quý khách, mời đi bên này.”
Lưu Tống đi theo người kia, xa xa nhìn thấy bóng lưng Viên Bằng Hải. Anh hỏi quản lý: “Anh biết tôi muốn đi đâu?”
“Bạn của tiểu Lam tổng đúng không ạ?”
Lưu Tống khẽ gật đầu.
Quản lý nhỏ giọng nói: “Vừa nhìn đã biết anh là cảnh sát.”
Lưu Tống: “…” Vậy lão già kia không giống sao?
Lưu Tống nhìn thấy nụ cười của quản lý, có chút không phục: “Dễ nhận ra là cảnh sát vậy à, không phải cảnh sát chính là tội phạm rồi.”
Quản lý lại cười: “Đó là nghề của tụi em mà.”
Lưu Tống: “…” Quả nhiên có nghề, ứng đối tự nhiên.
Quản lý đưa Lưu Tống đến một phòng bao riêng, anh đẩy cửa ra, đưa tay ra thế chào mời với Lưu Tống; “Mời.”
Lưu Tống đi vào, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng trong lòng lại kinh ngạc. Đây là phòng bao riêng? Đây là bao cả đại sảnh thì có.
Có hai bàn bóng bàn, hai bàn đánh bài, màn hình karaoke cỡ lớn, nhiều bộ ghế sofa.
Trâu Úy và Viên Bằng Hải ngồi trên bộ ghế sofa thấp giọng nói gì đó. Nghê Lam ngồi ở một bên, vung vẩy hai cây dạ quang trước màn hình karaoke.
Trước màn hình, Lam Diệu Dương đang cầm micro hát: “…Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm nay, có phải đang để tâm là mặt trời dâng lên trước hay là bất ngờ vì mặt trời đã tới. Anh nguyện cầu một trái tim trong veo cùng đôi mắt rơi lệ, cho anh lại dũng khí tin tưởng, vượt qua dối gian để ôm lấy em. Mỗi khi anh không tìm thấy ý nghĩa tồn tại, mỗi khi anh mất phương hướng trong đêm tối, ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm, mong em chiếu sáng cho anh tiến lên…” (ghi chú: Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm, ca từ: Escape plan).
Lưu Tống đứng đó nghe một hồi, bài này ông đã nghe rất nhiều lần, ông cũng biết hát. Lần đầu tiên ông nghe được là có một vụ án giết người, làm sao cũng không thể tìm thấy hung thủ, không thể phá án. Vợ của nạn nhân đưa theo mẹ già và đứa con hai tuổi đau khổ hét lớn trước mặt ông: “Gọi cảnh sát mấy người thì có tác dụng gì! Sao lại không phá án được, gọi các người có tác dụng gì!”
Lưu Tống tăng ca liên tục một tuần, thân thể mệt mỏi, tinh thần chịu áp lực to lớn, bị khóc bị mắng không thể chịu nổi. Hôm đó ông đã quyết định không tăng ca nữa, quả thực cái gì cũng đã tra rồi, chính là không tìm được, lại còn bị mắng. Ông cũng có gia đình, ngay cả nhà ông cũng không quan tâm, dựa vào cái gì mà bị chửi, không tăng ca nữa.
Ông bắt taxi về nhà, trên xe mở chính là bài hát này, bài hát vẫn còn kết thúc, tài xế hỏi ông làm sao vậy, ông mới phát hiện mặt mình đầy nước mắt.
“Là cảnh sát phải không?” Tài xế hỏi ông. Lúc đó ông cầm một cái túi nhựa, bên trong có đồ ông mang đi phòng giặt ủi.
“Rất vất vả phải không?” Tài xế lại hỏi ông.
Lưu Tống cảm thấy rất mất mặt, không trả lời. Ông lau sạch nước mắt, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Tài xế cũng không nói thêm gì, ông chỉ cho phát bài này lặp đi lặp lại. Lúc Lưu Tống xuống xe, tài xế đưa cho ông một quả táo: “Cố lên, chàng trai.”
Chàng trai? Thực ra ông không còn trẻ, còn một khoảng xa mới tới chàng trai. Nhưng tiếng xưng hô này thật nhiệt tình.
Lưu Tống mãi vẫn không quên được, khi đó taxi đã đi xa, ông ngẩng đầu nhìn trời, thật sự nhìn thấy trên bầu trời có một ngôi sao rất sáng. Mà vợ ông đứng ở cửa ra vào cách hành lang không xa chờ ông, cười nói với ông: “Về rồi à.”
Một năm sau, vụ án được phá. Lưu Tống đích thân đến tận nhà thông báo cho người thân họ.
“Thật xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi.”
Đứa trẻ hai tuổi đã cao hơn nhiều, mẹ của người bị hại cũng đã qua đời, vợ của anh ta đã cắt tóc, nhìn già đi không ít. “Cảm ơn anh không để chúng tôi uổng công chờ đợi. Cảm ơn anh.”
Không uổng công chờ đợi. Câu nói này khắc ghi trong lòng Lưu Tống.
Lam Diệu Dương hát không tính là hay, bởi vì anh hát rất tùy tiện. Lưu Tống cảm thấy tên nhóc này cũng được, anh không phải muốn thể hiện hát hay mà là hát thì phải vui.
Lưu Tống đang nghĩ như vậy thì cửa lại mở ra, Bonnie. Đồng chí cũ mang theo khí thế tinh anh phong độ sắc bén đi vào, tiếng hát của Lam Diệu Dương biến mất trong nháy mắt. Cái hơi thở dè dặt cẩn thận, chăm chú nhịp điệu, cả tư thế bày ra cũng giống ca sĩ chuyên nghiệp.
Lưu Tống: “…”
Bonnie không để ý Lam Diệu Dương, ông đi đến bộ sofa ngồi xuống bên cạnh Viên Bằng Hải. Viên Bằng Hải và Trâu Úy đều chào hỏi ông. Lưu Tống cũng qua đó ngồi xuống.
Lam Diệu Dương hát bài này xong nhanh chóng tắt karaoke, ngoan ngoãn về chỗ ngồi. Nghê Lam cầm điện thoại khoa tay: “Em muốn nghe bài này.”
“Lần sau hát tiếp.”
Nghê Lam nhìn bộ dạng sợ kia thì thầm bên tai anh: “Anh sợ Trần Thế Kiệt?”
“Không phải sợ, là tôn trọng.”
“Ok.” Nghê Lam cũng không nói nhiều.
“Không phải em cũng rất tôn trọng người nhà anh sao?” Lam Diệu Dương chặn cô.