Lưu Tống đến bệnh viện thăm Âu Dương Duệ.

Âu Dương Duệ hồi phục rất nhanh, giống như lời anh hứa hẹn sẽ mau chóng xuất viện kia.

Lưu Tống chọc anh: “Bác sĩ nói khả năng hồi phục của cậu như cỏ dại vậy.”

“Bác sĩ sẽ không nói như vậy.”

Lưu Tống nghiêm trang: “Ông ấy chính là ý này, tôi chỉ giúp ông ta trau chuốt lại từ ngữ chút thôi.”

“Vậy ông nhất định là gió xuân rồi. Mang tới vài tin tức tốt khích lệ tôi hồi phục.”

Lưu Tống im lặng, từ gió xuân này thật sự nghe có hơi buồn nôn, không đàng hoàng chút nào.

“Vậy ông có tin tức tốt gì không?” Âu Dương Duệ hỏi lại.

Lưu Tống kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường Âu Dương Duệ: “Tin gì thì gọi là tin tốt? Đỗ Lợi Quần cung khai ban đầu lúc Bốc Phi hùn vốn lập Phong Phạm có giới thiệu Hồng Lôi qua. Ông ta giữ thể diện cho Bốc Phi mới để Hồng Lôi làm quản lý, nhưng Bốc Phi với Hồng Lôi tự nói bản thân không có kinh nghiệm gì, không gánh được chức lớn, làm trợ lý là được. Nhưng vì người quen biết cũ, vị trí trợ lý này của Hồng Lôi nắm giữ quyền hành cũng rất lớn. Rồi sau đó tới La Văn Tĩnh, lần này Bốc Phi ngược lại không khách khí, kêu Đỗ Lợi Quần cho La Văn Tĩnh giữ vị trí giám đốc nghệ sĩ, kêu Hồng Lôi làm trợ lý cho La Văn Tĩnh.”

“Vì vậy ban đầu đã sắp xếp hết rồi, cài tai mắt vào Phong Phạm, cũng dụ dỗ những người cần giữ chân vào Phong Phạm.”

“Đúng vậy. Về sau Bốc Phi không làm nữa, chuyển toàn bộ cổ phần cho Đỗ Lợi Quần, nói anh ta phải ra nước ngoài. Đàm Tuấn cũng là Bốc Phi đưa tới, anh ta cũng tham gia rửa tiền, nhưng anh ta tự nói không biết nhiều. Bốc Phi cho anh ta một ít thu nhập, công việc chủ yếu của anh ta ngoại trừ giúp Khương Thành đàm phán công việc, sắp xếp lịch công tác, xác nhận một số điều khoản hợp đồng thỏa mãn điều kiện rửa tiền, mặt khác chính là theo dõi Khương Thành. Anh ta giải thích theo dõi chính là không để Khương Thành bị những công ty khác mời đi, không thể có chuyện xấu. Nhưng Khương Thành làm việc nghiêm túc, cũng không gây ra phiền phức gì, nên anh ta vẫn rất yên tâm. Anh ta còn nói Hồng Lôi là người có quan hệ, Đỗ Lợi Quần rất nể mặt cô ta. Thỉnh thoảng có vài hạng mục cũng là Hồng Lôi để Đỗ Lợi Quần đi thương lượng.”

Âu Dương Duệ nói: “Trước khi Hồng Lôi bị bắt, bọn họ đều không nói gì về Hồng Lôi. Giờ cô ta bị bắt rồi, ngược lại bọn họ đều muốn đẩy trách nhiệm lên người cô ta.”

Lưu Tống tiếp tục nói: “Tần Viễn vẫn không mở miệng. Anh ta kiên trì nói mình không biết Quan Phàn, cũng chưa từng gặp cô ấy. Anh ta nói lần đầu tiên anh ta biết Nghê Lam là do vụ bê bối Nghê Lam leo lên giường kia. Sau đó vì quảng cáo của nhãn hàng bao cao su anh ta cảm thấy cô gái này đang có độ hot, hơn nữa lại thoải mái, làm chương trình giải trí sẽ không tệ, mới giới thiệu cô ấy cho tổ tiết mục. Trừ cái đó ra, anh ta cũng không quen biết Nghê Lam. Cho đến hôm họp báo tiết mục, bọn họ đều có mặt, đó là lần đầu tiên anh ta thấy Nghê Lam.”

“Ừm.” Âu Dương Duệ đã có chuẩn bị nên không có gì để nói.

“Nếu cứ như vậy, không giam giữ anh ta lâu được.” Lưu Tống nói: “Lời chứng của Nghê Lam và Quan Phàn đã bị hệ thống camera bác bỏ rồi. Chúng ta không cách nào chứng minh hình ảnh camera đó là giả. Cũng giống như hình ảnh video lúc Nghê Lam giết người. Nghê Lam không có mặt ở hiện trường được chứng minh là có nguyên nhân đặc thù, những hướng liên quan có phần phức tạp, địa điểm gây án lại ở Pháp, bên kia không truy cứu được, lúc này mới có thể thoát thân. Nhưng video giả kia không cách nào chứng minh được là giả bằng phương pháp kỹ thuật, cũng không cách nào chứng minh có liên quan đến Tần Viễn, cho nên không cách nào chứng minh Tần Viễn không ở hiện trường thì camera là giả, trừ phi chúng ta có chứng cứ mạnh hơn.”

“Tìm ra Quan Phàn chưa?” Âu Dương Duệ hỏi.

“Vẫn chưa.” Lưu Tống có chút áy náy. “Phần lớn cảnh sát đều được sắp xếp ở những chỗ có đầu mối. Cũng đã gửi thông báo hỗ trợ điều tra tới cảnh sát khu vực nhưng trước mắt vẫn chưa có tin tức.”

“Phó cục Chúc có chỉ thị gì về việc tìm kiếm Quan Phàn không?”

“Gần đây không thấy gì.” Lưu Tống tính nói gần đây có rất nhiều chuyện phiền toái, việc này có khả năng chưa cần quản tới, nhưng ông nghĩ ngợi rồi ngậm miệng lại.

Kỳ thực, việc tìm Quan Phàn rất quan trọng, không chỉ là cô ở bên ngoài có nguy cơ bị diệt khẩu, mà cô còn là nhân chứng duy nhất đối mặt trực tiếp với Tần Viễn, có thể đứng ra chỉ chứng anh ta. Cho dù có camera giám sát kia nhưng Quan Phàn vẫn là cảnh sát, nếu như tình hình sức khỏe của cô thông qua được đánh giá, bất luận thế nào thì lời khai của cô vẫn có chút tác dụng. Tối thiểu nhất là có thể xin kéo dài thời gian giam giữ Tần Viễn.

Phó cục Chúc không hề đặt chuyện tìm Quan Phàn lên hàng đầu. Bắt những người tham gia vụ tập kích bằng máy bay không người lái, chủ mưu đằng sau mới là khẩn yếu nhất. Các đơn vị làm việc liên tục ngày đêm không nghỉ, tổ chuyên án tăng ca thêm giờ, thậm chí phó cục Chúc còn đích thân nghiên cứu tài liệu vụ án, xem lại từng video ghi hình thẩm vấn.

Vì vậy nếu nói không tận lực tìm Quan Phàn cũng không đúng. Nhưng nếu nói dốc toàn lực tìm Quan Phàn dường như cũng không phải. Nhưng những việc cần làm quả thực có làm rồi.

“Tìm không thấy cũng tốt, chưa chắc là chuyện xấu.” Âu Dương Duệ nói.

Lưu Tống im lặng, hiểu ý Âu Dương Duệ, ông nghĩ ngợi, nói: “Tần Viễn từng yêu cầu gặp phó cục Chúc, anh ta biết phó cục Chúc là đội trưởng tổ chuyên án, anh ta còn nói phó cục Chúc có phải sắp được thăng chức làm trưởng cục nữa không.”

Âu Dương Duệ trừng mắt nhìn Lưu Tống: “Còn gì nữa?”

“Anh ta còn khiếu nại chúng ta tạm giam quá hạn, còn uy hiếp nói làm việc như vậy có còn muốn thăng chức nữa không các loại.”

Âu Dương Duệ im lặng. Lời này của Tần Viễn, muốn hiểu thế nào cũng được.

Lưu Tống cũng im lặng, qua một lúc ông nói: “Sau đó tôi đi ra, gọi điện thoại cho phó cục Chúc, ông ấy không nói gì, nhưng tôi quyết định lừa Tần Viễn thử. Tôi nói phó cục Chúc qua đây không thích hợp, kêu anh ta có việc gì thì nói với tôi, để tôi truyền đạt lại. Tần Viễn liền nói vẫn còn cho rằng anh ta là đứa nít ranh mười mấy tuổi sao.”

Âu Dương Duệ tiếp tục không nói. Rất được, lời này muốn hiểu thế nào cũng được.

“Sau đó vào tối hôm trước, phó cục Chúc đi gặp Tần Viễn.” Lưu Tống bình tĩnh nói, “Hôm qua tôi nhận được tin. Nửa đêm gần 11 giờ, không làm thủ tục thẩm vấn, chỉ gặp mặt trong tù. Không có camera, không có người bên cạnh. Tôi nghe nói phó cục Chúc tăng ca xong, nhớ tới việc này liền đi một chuyến, xem xem có phải Tần Viễn muốn nhắn nhủ gì không.”

“Cuối cùng anh ta nhắn nhủ cái gì?”

“Chẳng có gì hết. Chỉ đồng ý không kêu luật sư tiếp tục khiếu nại quấy nhiễu phá án, nói là tin tưởng cảnh sát chúng ta làm việc theo pháp luật.”

Âu Dương Duệ lại hừ lạnh một tiếng.

Lưu Tống hỏi anh: “Cậu có suy nghĩ gì?”

“Tôi chỉ muốn nhanh chóng xuất viện đi làm lại.”

“Cho dù cậu có xuất viện cũng không thể quay lại. Cấp trên phạt cậu nghỉ phép nhớ không?”

Âu Dương Duệ không nói lời nào.

Lưu Tống nói: “Tôi nghe nói Viên cục muốn trình báo cáo khiếu nại lên cấp trên.”

Âu Dương Duệ ngẩn người: “Khiếu nại cái gì?”

“Khiếu nại phó cục Chúc và tổ giám sát chèn ép ông ấy và cảnh sát thành phố, xử lý không thỏa đáng. Còn các vấn đề thủ tục điều tra, sai phạm trong xử lý dư luận, gây ra bị động trong công tác của cục cảnh sát thành phố, dù sao là mấy thứ trên quan trường kia.”

“Ông sếp này sao lại vậy? Đang lúc mấu chốt như vậy không muốn giữ vị trí này nữa sao?” Âu Dương Duệ rất kinh ngạc.

“Dù sao cũng nổi danh xương cứng khẩu phật tâm xà mà.” Lưu Tống nói, “Tôi đi thăm dò chuyện 17, 18 năm trước của Tần Viễn, phát hiện Viên cục cũng đang điều tra.”

“Ông ấy không nói với tôi.”



“Ông ấy cũng rất ít đến gặp cậu.” Lưu Tống nói, “Ông ấy hi vọng cậu sớm hồi phục vết thương.”

Âu Dương Duệ im lặng, quả thực là đang bảo vệ anh. Nếu như bây giờ Lưu Tống tới thăm dò tình hình, vậy ông phải tay không mà về rồi.

Lưu Tống nhìn phản ứng của Âu Dương Duệ, nói: “17, 18 năm trước quả thực có một số chuyện.”

Âu Dương Duệ dời mắt nhìn ông, đợi ông nói.

“Phán đoán của cậu là đúng. Sáu người chết hôm đó bề ngoài nhìn như không có liên quan gì, nhưng trên thực tế đều có liên quan. Tần Hướng Nam, Trâu Lỵ Nhã, hai người này là cha mẹ của Tần Viễn, bọn họ đưa Tần Viễn đến nông thôn nghỉ dưỡng, ở trong nhà dân. Đặt phòng một tuần. Ngày hôm sau, một đôi tình nhân khác cũng tới đây, Trì Đình Đình và Vạn Trác Chí. Hai người này cậu đã điều tra, Trì Đình Đình là tình nhân của Tần Hướng Nam, bà ta bị nghi ngờ là cùng Vạn Trác Chí lừa tiền Tần Hướng Nam.”

“Còn hai người nữa, Thạch Ích và Trịnh Kỳ”

“Đúng, còn có hai người, Thạch Ích và Trịnh Kỳ. Hai người này nhận phòng cùng ngày với Trì Đình Đình. Thạch Ích là buổi trưa, Trịnh Kỳ là buổi tối. Hôm sau đã xảy ra vụ nổ ngoài ý muốn, sáu người này đều bất ngờ mất mạng. Mà Tần Viễn đúng lúc chạy ra khu rừng lân cận chơi với đám trẻ khác, may mắn thoát khỏi.”

“Vì vậy, Thạch Ích, Trịnh Kỳ và Trâu Lỵ Nhã là quan hệ nhân tình sao?”

“Thạch Ích và Trâu Lỵ Nhã quả thực từng là tình nhân, nghe nói về sau chia tay rồi. Trịnh Kỳ thì không thể chắc chắn, không tìm thấy nhân chứng, cũng không tìm thấy đầu mối gì. Cha mẹ Trịnh Kỳ cũng không nghe nói con trai đang yêu đương với ai, nhưng con trai có kinh doanh, hỏi mượn bọn họ hai mươi vạn.”

“Trâu Lỵ Nhã có một người bạn thân từ nhỏ, gọi là Từ Doanh. Giờ bà ta đã đổi tên, đổi số điện thoại, ra tỉnh khác sinh sống. Tôi tốn rất nhiều công sức mới nhờ được bạn bè tìm ra bà ta.”

“Đổi tên, đổi số điện thoại?”

“Bà ta nói bà ta sợ.”

“Vì sao?”

“Lúc đó Trâu Lỵ Nhã ngoại tình. Trâu Lỵ Nhã lén dùng bút ghi âm ghi lại lời người kia nói trong lúc bọn họ yêu đương lén lút, chẳng những có thể chứng minh Trâu Lỵ Nhã và người kia có quan hệ không đứng đắn, còn nữa, người kia còn nói mấy câu hoang đường, mắng mỏ thô tục với lãnh đạo, nói mấy lời đồn hay đời tư của lãnh đạo, nói chung chẳng phải lời gì tốt lành. Ông ta còn hưng phấn khoác lác, còn để lộ ra một chút chuyện lợi dụng chức vụ làm sai.”

Âu Dương Duệ: “Người kia là cảnh sát?”

“Nghe nói là đội phó hay đội trưởng gì đó. Từ Doanh chỉ nghe Trâu Lỵ Nhã nói, chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghe qua ghi âm, cụ thể thế nào bà ta không rõ lắm. Bà ta nói lúc đó Trâu Lỵ Nhã và vị cảnh sát kia rất thân thiết, có chút việc làm ăn với nhau, cũng từng dựa vào giao thiệp của cảnh sát kia giải quyết việc giúp bà ta. Bà ta cũng chỉ nhất thời nghĩ ra việc ghi âm, cũng không phải kế hoạch lâu dài, cũng không tính sử dụng. Từ Doanh nói đại khái là cũng lo lắng sau đó xảy ra vấn đề gì, trong tay cũng có thứ có thể trù bị.”

“Cảnh sát đó tên gì?”

“Từ Doanh không biết họ tên đầy đủ, chỉ nghe Trâu Lỵ Nhã lúc nào cũng gọi anh Huy.”

Anh Huy? Huy?

Mười bảy năm trước Chúc Minh Huy quả thực là đội phó của một đội.

Âu Dương Duệ cúi đầu ngẫm nghĩ.

Lưu Tống nói: “Lam Diệu Dương nói tôi, rất có thể do cậu điều tra chuyện mười bảy năm trước nên mới bị tấn công.”

“Đây không giống như giết người diệt khẩu, quá khoa trương rồi. Chỉ giết một người là chuyện có thể giải quyết được, tên Huy đó cũng không nên ngu ngốc như vậy. Làm thành chuyện ngoài ý muốn, một lúc giết sáu người thì không cần thiết, quá nguy hiểm. Xảy ra sai sót gì thì chỉ một điểm nội tình này của ông ta cũng bị phơi bày ra hết.”

“Hơn nữa mối quan hệ của Tần Hướng Nam, Trì Đình Đình với tên anh Huy này xa ngàn dặm, quả thực không cần thiết phải ra tay. Đây không giống như yêu cầu của anh Huy, mà giống của Tần Viễn hơn.”

“Từ Doanh có biết cuối cùng đoạn ghi âm ở đâu không?”

“Bà ta không biết. Bà ta nói thường nghe Trâu Lỵ Nhã mắng con trai càng ngày càng hư, còn nói con trai lục lọi đồ của bà ta.”

“Anh Huy đó cùng một nữ thương nhân ngoại tình, có lẽ biết bà ta có một người con trai?” Âu Dương Duệ nói.

Lưu Tống thấp giọng: “Nếu quả thật là người đó vậy thì thời gian ông ta và Tần Viễn quen biết cũng không phải là mới bây giờ.”

“Ghi âm đó nếu nằm trong tay Tần Viễn…”

“Nếu yêu cầu giết người đó là của Tần Viễn, có người giúp đỡ anh ta thì không còn lạ nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play