Lam Diệu Dương và Âu Dương Duệ gặp mặt. Địa điểm hẹn là ở cục cảnh sát.

Lúc Lam Diệu Dương đến, Âu Dương Duệ đang trong phòng họp chỉnh lý tư liệu. Anh không phòng tránh Lam Diệu Dương, vẫn để cho Lam Diệu Dương giúp anh cùng xem.

“Mắt anh tốt, có thể nhìn ra gì không?”

Lam Diệu Dương cũng không khách khí, thật sự lật đi lật lại: “Những ảnh chụp này là gì?”

“Ngày đó Hồng Lôi bị thương Lý Mộc chụp ở hiện trường, còn có ảnh chụp của các phóng viên khác ở hiện trường. Lý Mộc liên lạc với tất cả phóng viên anh ta có thể để lấy ảnh chụp.” Âu Dương Duệ nhìn biểu tình Lam Diệu Dương, giải thích: “Anh ta đã cố gắng lấy hết ảnh chụp khu vục không có camera theo dõi rồi.”

“Sau đó thì sao? Muốn tìm gì?”

Âu Dương Duệ đưa một danh sách cho Lam Diệu Dương.

Thời gian gì, từng chỗ đậu ngừng xe, người đứng, tất cả nội dung, Lý Mộc theo thời gian và khu vực làm so sánh.

“Wow.” Lam Diệu Dương tán thưởng: “Lượng công việc này của Lý Mộc không nhỏ a. Các anh phái Trâu Úy qua là dùng mỹ nhân kế sao?”

“Anh Lý Mộc hiện tại đặc biệt yêu thích một vị tiền bối họ Giang ở khoa giám chứng của tỉnh. Anh ta nói không hiếm lạ gì kiểu giả mạo nhân viên văn thư xông lên phía trước như Trâu Uý, giống anh Giang Hổ chân chính làm chuyên gia nghiên cứu khoa học kỹ thuật cũng sẽ phấn đấu quên mình bảo hộ tài sản, người dân an toàn mới đáng kính nể.” Giọng điệu Âu Dương Duệ có chút tế nhị.

Lam Diệu Dương cười rộ lên: “Anh Lý Mộc vì điểm này cảm động có phải có chút lạ hay không?”

“Anh có cảm thấy người ở gần Nghê Lam đều dễ trúng độc không?”

“Liên quan gì tới Nghê Lam? Lý Mộc đã lâu không gặp Nghê Lam rồi.” Gián tiếp nói xấu Nghê Lam là tuyệt đối không thể.

“Anh thuận tiện xem giúp tôi đi, những ảnh chụp này có điểm nào khả nghi không.” Âu Dương Duệ chuyển đề tài rất nhanh, anh nói sơ lược tình hình tiến triển điều tra hiện tại của bọn họ cho Lam Diệu Dương. Không phát hiện người khả nghi trong mấy chiếc xe ra vào, tay súng không cánh mà bay.

“Tôi nghĩ anh tìm tôi tới là muốn nói các anh tính làm thế nào tra ra nội gián, làm thế nào tăng cường độ tin tưởng để hợp tác với Bonnie chứ.”

Âu Dương Duệ liền hỏi anh: “Anh có cách gì?”

Lam Diệu Dương nói: “Kỳ thật tôi cảm thấy Bonnie cũng không phải hoàn toàn không tin tưởng cảnh sát, ông ấy và cảnh sát trong lúc đó kỳ thật có chút chỗ khó dung hợp. Bởi vì ông ấy phải làm một số việc giẫm lên ranh giới, có chút xác thực sẽ vượt ranh giới. Đây không phải vấn đề tin tưởng, là trên nguyên tắc không có cách nào khác hợp tác.”

Âu Dương Duệ khẽ gật đầu, anh có thể lý giải. Ở Mỹ và châu Âu, Bonnie có nguồn nhân lực có thế lực, pháp luật quản lý súng ống ở những quốc gia này cũng khác. Mà làm việc ở Trung Quốc, Bonnie lạ nước lạ cái, không có vũ khí, lại phải đối mặt một tên sát thủ cực kỳ hung ác chuyên nghiệp.

Lam Diệu Dương nói tiếp: “Giống như Paul muốn giết Bonnie, Bonnie không thể ngồi chờ chết, ông ấy cần vũ khí tự bảo vệ mình, nhưng các anh không có khả năng cấp súng cho ông ấy, đúng không?”

Âu Dương Duệ nói: “Chúng tôi có thể cung cấp người làm chứng bảo hộ cho ông ấy, huống hồ phía tỉnh đồng ý cho ông ấy danh hiệu cố vấn, về mặt bảo vệ khẳng định cũng sẽ chú ý.”

“Danh hiệu mà thôi, Bonnie lại không thiếu. Danh hiệu của ông ấy ném ra tới là có thể hù chết người.” Lam Diệu Dương nói: “Kế hoạch bảo vệ của các anh Bonnie khẳng định cảm thấy sẽ liên luỵ những người cảnh sát bảo vệ ông ấy. Nếu đám sát thủ của Paul kia thật sự giết tới, lúc ông ấy trốn còn phải bảo vệ để mấy người cảnh sát này không bị giết. Như vậy không bằng trực tiếp cấp súng cho ông ấy.”

Âu Dương Duệ: “…” Mặc dù không quá phục nhưng sự thật có vẻ là như vậy.

“Lần trước ông ấy đi cứu Khương Thành, nói thật, nếu không phải gặp may mắn, Khương Thành không sống nổi rồi. Ông ấy tự xông vào nhà riêng, đánh đánh giết giết, lại còn nổ súng, các anh chỉ tạm giam ông ấy điều tra khiến ông ấy chịu đủ rồi, dù sao thân phận ông ấy là vậy. Sau cùng ông ấy có thể bị khởi tố hay không, nhận án phạt này nọ đều khó mà nói.”

Âu Dương Duệ không nói chuyện, đúng là sự thật. Thân phận Bonnie quả thật mẫn cảm lại phức tạp, hiềm nghi rất khó rửa sạch.

Lam Diệu Dương lại nói: “Kỳ thật Bonnie là một người rất mềm lòng. Khương Thành và ông ấy căn bản là người xa lạ, ông ấy lui về núi rừng chính là vì bảo vệ ông ấy và con gái an toàn, dù sao mẹ Nghê Lam bị hại rồi. Ông ấy khẳng định lo lắng cho Nghê Lam. Vất vả ẩn giấu lâu như vậy, nhưng lúc có người gặp phải nguy hiểm tới tính mạng, ông ấy vẫn không chối từ mà cứu người, bại lộ bản thân. Loại tình huống này nếu đổi lại là người khác, đa phần sẽ mặc kệ làm ngơ. Hơn nữa, cảnh sát các anh muốn lấy được chút lợi ích từ trên người ông ấy, bảo vệ ông ấy là chuyện nên làm, không cẩn thận làm tròn chức trách cũng không thể trách ông ấy. Nhưng ông ấy không nghĩ vậy, ông ấy là người cực kỳ tôn trọng sinh mệnh của người khác.”

Giống như với Giang Húc Hồng, Bonnie có thể hiểu nỗi thống khổ và tiếc nuối của bà khi con gái bị hại. Giang Húc Hồng không còn trẻ tuổi khoẻ mạnh, cũng không chuyên nghiệp nhưng Bonnie kính trọng cố gắng và thái độ của bà, ông còn quan tâm cuộc sống của bọn họ sau khi mất đi con gái. Ông cố ý khảo sát địa điểm, tiêu phí sức lực đi sắp xếp cơ sở hiện trường, mở rộng chương trình an toàn, làm tốt sắp xếp rút lui, hy vọng những người trợ giúp ông kia có cam đoan lớn nhất về độ an toàn.

Âu Dương Duệ im lặng hồi lâu, tuy Lam Diệu Dương ngây ngô nhưng tính cách chính là như vậy, cho nên mới có thể từ trong những chuyện khác nhau tìm ra chút đột phá, có cùng tâm lý nên mới có thể nhìn ra chút nội tình.

“Cảnh sát Âu Dương.” Lam Diệu Dương lại nói: “Anh cũng không phải người luôn theo lề thói cũ, trước kia lúc Nghê Lam có hiềm nghi, thủ đoạn và kế hoạch điều tra của anh cũng khiến chúng tôi vô cùng không thoải mái. Tình huống hiện tại có chút giống yên lặng trước cơn bão, Tần Viễn và Paul không hề có động tĩnh, đây mới là điểm đáng sợ. Bọn họ nhất định đang lên kế hoạch gì đó, hoặc là chuẩn bị gì đó. Một khi bọn họ hành động, khẳng định sẽ tạo nên động tĩnh vô cùng lớn, gây ra hậu quả nghiêm trọng.”

Âu Dương Duệ nói: “Tần Viễn và Paul mỗi người bọn họ đều mê muội với một hình thức giết người cụ thể hay là nói bọn họ theo cảm xúc. Đối với Paul, bên tổ chức hình sự quốc tế bên kia đã điều tra rất lâu, cha hắn năm đó cũng là người quyền quý, bởi vì hiệp trợ tổ chức khủng bố, buôn bán tình báo cho bọn họ, gây ra cái chết của rất nhiều người vô tội. Về sau bị đội chống khủng bố giết chết, khiến cho cuộc khủng bố ông ta tham dự bị tập kích, cũng thuận tiện bắt được không ít người. Cái chết của cha có ảnh hưởng rất lớn tới Paul, sau khi cảnh sát bãi bỏ lệnh điều tra và giám thị hắn, hắn bắt đầu phát triển trong dark web, về sau có Bird. Tác dụng chủ yếu của nghi thức lưu lại dấu hiệu và mật mã sau khi bọn họ giết người vẫn là khiêu khích cảnh sát, nhìn đi, người là chúng tao giết, tao lấy tiền rồi, tụi bây có thể làm gì tao? Đương nhiên tác dụng khác chính là dùng phương thức mật mã tới xác nhận tính chân thực của việc hoàn thành nhiệm vụ và thân phận kẻ giết người, mà loại phương thức này cho dù cảnh sát tóm được hung thủ cũng bắt không được người phía sau màn. Bởi vì người giết người cũng không biết người phía sau màn là ai. Bọn họ đều liên lạc trên mạng.”

Lam Diệu Dương khẽ gật đầu, anh hiểu rõ, giống như Maria, bọn họ tóm được nhiều người như vậy nhưng cũng không biết Maria là ai.

Âu Dương Duệ tiếp tục nói: “Hình thức hành vi của mỗi người đều có liên quan tới tâm lý của bọn họ. Tội phạm lại càng là như vậy. Ví như Paul, hắn từng có mấy tình nhân nhưng đều vô cùng ngắn ngủi, hắn không có cách nào tin tưởng về mặt tình cảm, không thể duy trì quan hệ lâu dài. Cha hắn bị tình nhân bán đứng. Nhưng hắn lại vô cùng hiểu làm thế nào hấp dẫn người, không câu nệ nam nữ, cũng dùng những người bị hắn hấp dẫn để cười nhạo nhục nhã đối phương. Cảnh sát châu Âu đã từng phái nữ cảnh sát nằm vùng tiếp cận hắn, muốn tìm ra manh mối, nhưng bị hắn nhìn thấu. Hắn biểu hiện thật sự có lễ phép và giáo dưỡng, căn bản không có sơ hở. Hắn ngược lại mê hoặc nữ cảnh sát đó, sau đó khi cảnh sát điều tra hắn, hắn liền dùng việc này đi nhục nhã cảnh sát.”

“PUA?”

Âu Dương Duệ nói: “PUA nhiều lắm chỉ là bắt chuyện, thành thạo giao tiếp xã hội nhưng kỳ thật sớm đã leo thang thành tội phạm. Lừa gạt, mê hoặc đều những chiêu cấp thấp. Người như Paul và Tần Viễn, trình độ học vấn cao, IQ cao, nhân cách phản xã hội, nguyên bản do thiếu hụt tình cảm cho nên bọn họ không hổ thẹn, không có sự đồng tình. Đùa bỡn lòng người đối với bọn họ mà nói như là trò chơi. Hiện tại chúng ta biết tình hình tâm lý Paul, cũng có thể gián tiếp hiểu vì sao lúc trước Sơn Lâm để mắt tới PUA.”

“Đối với bọn họ mà nói, những kẻ phạm tội có ý đồ đùa bỡn người khác trong PUA giống như đồ chơi của bọn họ?”

“Giống như một thằng hề thú vị.” Âu Dương Duệ nói: “Sơn Lâm cung cấp cái gọi là phục vụ, chọn lựa những người có ý định phạm tội cao hơn, có điều kiện kinh tế, bởi vì loại người này cực kỳ tự tin, tự cho là không gì làm không được. Sơn Lâm giúp bọn họ phạm tội, nhìn bọn họ đắc ý dương dương khoe ra trên mạng, sau đó khiến cho bọn họ từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục, hành hạ bọn họ, giết chết bọn họ.”

“Đồng thời Sơn Lâm cũng có thể rửa tiền. Dù sao dịch vụ mạng là ảo, chi nhiều hay ít chỉ là con số mà thôi.”

“Đúng.” Âu Dương Duệ khẽ gật đầu. “Tần Viễn người này rất giống Paul, cho nên bọn họ mới có thể đi cùng một chỗ. Tôi đang điều tra chuyện Tần Viễn trước kia, có chút manh mối rồi.”

“Anh ta hành hạ Khương Thành cũng là loại tâm lý này?”

“Tôi đoán là vậy. Tôi đoán, trong mắt Tần Viễn những người trả lời mail muốn nổi tiếng đều là người có lòng tham, là mục tiêu bọn họ có thể cười nhạo, đùa bỡn. Anh ta cảm thấy hứng thú với đoạn diễn thử kia của Khương Thành, liền đặt trọng tâm lên người Khương Thành. Khiến Khương Thành giết người, dùng video clip tới hành hạ anh ta, đều là niềm vui thú của Tần Viễn. Bởi vì mặc dù Khương Thành diễn ra tâm lý của anh ta nhưng dù sao không phải anh ta. Anh ta từ tinh thần ngược đãi lên người Khương Thành tìm được cảm giác về sự ưu việt. Nhưng bên người Khương Thành có La Văn Tĩnh, La Văn Tĩnh nắm chặt Khương Thành, không cho anh ta xuống địa ngục. Giả thiết năm đó tình cảm cha mẹ Tần Viễn bất hòa, như thế La Văn Tĩnh chính là một sự khiêu chiến với Tần Viễn. Chúng tôi tra được La Văn Tĩnh làm quản lý gặp không ít người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, nịnh bợ lấy lòng cô ta cũng không ít.”

“Tần Viễn sắp xếp?”

“Không nhất định. Tần Viễn không cần phải cố ý sắp xếp như vậy, anh ta chỉ cần thả bọn họ vào hoàn cảnh như vậy là được rồi. Bọn họ nắm giữ tài nguyên và quyền lợi khiến người ta thèm thuồng, vô cùng hấp dẫn. Bên người Khương Thành cũng có nhiều mỹ nữ yêu thương nhung nhớ.” Âu Dương Duệ nói: “Nhưng La Văn Tĩnh và Khương Thành cũng không dao động. Tần Viễn có khả năng cũng không thích người một lòng trung trinh.”

“Khương Thành và La Văn Tĩnh lưng đeo áp lực lớn như vậy, mỗi ngày trôi qua trong nơm nớp lo sợ, vậy còn có tâm tư gì đi nhung nhớ những thứ như tình yêu trai gái.” Lam Diệu Dương nói.

“Cho dù tạo thành cái gì, tóm lại hai người này nhiều năm như vậy cũng chưa phản bội đối phương, Tần Viễn liền cực kỳ khó chịu. Anh ta không cho phép bọn họ công khai tình cảm, kỳ thật chính là một loại ngược đãi. Về sau Khương Thành đột nhiên phản kháng, khiến cho Tần Viễn tìm được thời cơ trừng phạt anh ta.”

“Những cái này là do anh phân tích ra?”

“Tôi cũng tìm chuyên gia tâm lý tội phạm và một vài nhà cố vấn trong lĩnh vực tâm lý học.”

Lam Diệu Dương liền hỏi: “Vậy nhóm cảnh sát các anh hiện tại có kế hoạch gì?”

“Tình huống trước mắt tất cả chứng cứ điện tử đều bị chặt đứt. Tần Viễn bọn họ đã xoá sạch sẽ tất cả số liệu điện tử có thể khống chế từ xa, bao gồm di động Liêu Tân, di động Kiều Nghĩa, điện thoại những người chúng tôi bắt được có ứng dụng biểu tượng màu xanh lá kia vừa mở máy tất cả dữ liệu đều mất sạch. Network tự động tự khởi động trình tự tiêu huỷ. Mấy tên cỏn con khác không có cài chương trình kia, điện thoại cũng không có giá trị gì. Tất cả máy tính của Phong Phạm còn có điện thoại Đỗ Lợi Quần, Đàm Tuấn những người này, toàn bộ đều không có chương trình kia. Ít nhất lúc chúng tôi kiểm tra thì không có. Bọn họ có lẽ đã hoàn toàn dừng sử dụng chương trình này.”

“Giống như Sơn Lâm lúc trước?”

“Đúng vậy.” Âu Dương Duệ tiếp tục nói: “Bọn họ hiện tại không hề có hành động liền như anh nói, khẳng định đang lên kế hoạch gì. Chúng tôi trước mắt tiếp tục thúc đẩy giám định vật chứng và kỹ thuật, đồng thời cũng đang tiếp tục thanh lọc nội bộ. Trước mắt chỉ bắt được hai người, Liêu Tân và Quách Tuấn. Hai người này trong công cuộc điều tra trước kia có vị trí hết sức quan trọng, hay là nói, đều có vị trí thuận tiện dễ dàng ra tay. Có người quan sát, tìm kiếm bọn họ. Tôi phỏng đoán Liêu Tân là do Quách Tuấn để mắt tới, bởi vì Liêu Tân đi theo tôi, cậu ấy có thể tiếp xúc được nhiều chuyện trong đội. Nhưng Quách Tuấn là chủ nhiệm trung tâm phân tích vật chứng, có quyền có tiền đồ, là ai để mắt tới ông ta, thuyết phục ông ta?”

“Nhất định là người có vị trí cao hơn ông ta rất nhiều.” Lam Diệu Dương hỏi: “Có thể tin được Viên cục không?”

Âu Dương Duệ sửng sốt: “Vì sao lại hỏi vậy?”

Lam Diệu Dương do dự một chút, vẫn không nói ra chuyện hàng cấm, chỉ nói: “Lúc trước Viên cục phê chuẩn cho Quan Phàn tìm Nghê Lam nằm vùng, khẳng định cũng phê chuẩn cho Nghê Lam sử dụng chút mánh khoé đặc biệt nào đó, cho nên Nghê Lam lấy được danh sách. Hiện tại Quan Phàn vẫn chưa tỉnh, nếu thời điểm mấu chốt này Viên cục cắn ngược lại, nói căn bản không phê chuẩn chuyện nằm vùng này, hoặc là nói chưa từng đồng ý cho Nghê Lam làm như vậy. Vậy hành vi của Nghê Lam là phạm pháp rồi.”

Âu Dương Duệ đã hiểu, nhưng anh cũng không vạch trần, chỉ nói: “Cho dù trước kia Nghê Lam dùng thủ đoạn gì để điều tra, hoặc là Quan Phàn đã cho cô ấy đồ vật gì mà dân thường không thể có, nếu Viên cục muốn nhân cơ hội gài bẫy, Nghê Lam căn bản không thể nào xuất hiện được. Như vậy đi, tôi sẽ đi thăm dò ý tứ của Viên cục, có lẽ Viên cục không nhắc tới là vì bảo vệ Nghê Lam. Cũng giống như lúc mới bắt đầu ông ấy không nói Nghê Lam là nội ứng. Tôi thiên về hướng này hơn.”

Âu Dương Duệ dừng một chút, giống như xem xét lại toàn bộ mọi việc một lần, sau đó lại nói: “Cá nhân tôi cực kỳ tin tưởng Viên cục.”

Nhưng Lam Diệu Dương cảm thấy ngữ khí của Âu Dương Duệ cũng không quá chắc chắn, anh cũng không muốn đoán: “Chúng ta nên đề phòng nhiều chút cho an toàn.”

Âu Dương Duệ khẽ gật đầu, lại nói: “Anh nói với Nghê Lam, nếu chuyện nằm vùng thực có phiền toái gì liền đẩy lên người Quan Phàn đi. Hiện tại Quan Phàn hôn mê, bọn họ cũng không cách nào kiểm chứng được. Hơn nữa cho dù Quan Phàn tỉnh, cô ấy cũng tình nguyện gánh vác. Tôi tin tưởng hai người bọn họ có thể đạt được cuộc hợp tác như vậy nhất định là vô cùng tin tưởng nhau, cũng rất ăn ý với nhau.”

Giọng nói của anh có chút bi ai, Lam Diệu Dương an ủi anh: “Quan Phàn nhất định sẽ tỉnh. Trước đó không phải bác sỹ đều nói trạng thái cô ấy vô cùng tốt sao?”

“Từ sau khi cô ấy chuyển viện, tôi vẫn không thể gặp cô ấy. Nhưng tôi nghe nói tình trạng của cô ấy rất tốt.”

“Cô ấy nhất định giống Nghê Lam lạc quan kiên cường, khẳng định cát nhân thiên tướng.”

“Cô ấy quả thật là kiểu người cực kỳ cố chấp, quyết rồi thì nhất định phải làm được.” Âu Dương Duệ nói: “Lúc ấy Nghê Lam nói Tần Viễn ngồi trong xe Quan Phàn.”

“Ừm, cô ấy nói vậy. Tần Viễn lái xe, Quan Phàn hôn mê ngồi ở ghế sau.”

“Tôi luôn nghĩ tới tình cảnh này.” Âu Dương Duệ nói: “Cô ấy mặt đối mặt với Tần Viễn, lúc đầu khẳng định không rõ Tần Viễn là ai. Cô ấy còn chưa thể tra tới bước này, cho nên cô ấy vẫn không đủ đề phòng. Cô không biết tôi là ai, hiện tại tôi tới nói cho cô biết. Cô bắt không được tôi nhưng tôi sắp giết chết cô rồi. Đây là phương thức tìm niềm vui của Tần Viễn.”

Âu Dương Duệ ngừng lại một chút, lại nói: “Tôi đã từng nghĩ tới dùng việc Quan Phàn thức tỉnh để hấp dẫn Tần Viễn ra tay bắt tại chỗ, nếu muốn giết Quan Phàn Tần Viễn nhất định sẽ đến. Đối với kết cục của nhân vật mục tiêu quan trọng, Tần Viễn luôn muốn ở gần để thưởng thức. Nhưng sau này Nghê Lam khôi phục trí nhớ, Bonnie lại xuất hiện, Quan Phàn tỉnh hay không đã không còn quan trọng với Tần Viễn rồi. Tình huống luôn không ngừng thay đổi, chúng ta cũng phải tùy cơ ứng biến. Cho nên anh có thể nói với Bonnie và Nghê Lam, chúng tôi có thể phối hợp trong phạm vi, tận lực mở một mắt nhắm một mắt, đừng vượt quá ranh giới, đừng chạm tới ranh giới cuối cùng. Bọn họ không tới họp, sợ bị truy vấn, bị lưu lại chứng cứ nói dối trên giấy, điều này tôi hiểu, nhưng không thể cắt đứt liên lạc với tôi, phải để tôi có thể tìm được bọn họ.”

“Ừ. Việc này thì anh yên tâm. Anh xem anh bảo tôi tới tôi lập tức tới rồi.” Lam Diệu Dương mang vẻ mặt phối hợp. Chuyện Bonnie nghe lén thông tin của cảnh sát cũng không nên nói cho bọn họ biết.

Âu Dương Duệ châm chọc: “Cái này giống sao?”

“Sao lại không giống.” Lam Diệu Dương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. “Anh đại biểu cho cảnh sát, tôi đại biểu cho đoàn thể nhân dân điều tra. Chúng ta hợp tác chặt chẽ.”

Âu Dương Duệ thở dài: “Anh nói xem anh là tổng giám đốc công ty giải trí…”

“Không phải, cảnh dân hợp tác anh sao lại còn kỳ thị chức nghiệp vậy.” Lam Diệu Dương nói xong, lấy di động ra: “Hôm nay nói rõ thì tốt rồi, anh cũng cài chương trình bảo an của chúng tôi đi, như vậy anh có chuyện gì, chúng tôi có thể đúng lúc liên lạc.”

Âu Dương Duệ: “…”

“Ví dụ như chúng tôi kêu cứu anh gì gì đó. Đương nhiên, anh cũng có thể cầu cứu chúng tôi.”

Âu Dương Duệ: “…”

Âu Dương Duệ nhìn Lam Diệu Dương hồi lâu, sau cùng vẫn lấy di động của mình ra. Lam Diệu Dương cài đặt cho anh, lại chỉ cách sử dụng cho anh. Âu Dương Duệ không phải quá thoải mái nhưng vẫn nghiêm túc lắng nghe, vẫn thử một lần với Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp, chuẩn bị rời đi: “Công ty tôi còn 2 cuộc họp đang chờ, tôi phải đi đây. Anh biết đó, dù sao tôi cũng là một tổng giám đốc.” Cố ý châm chọc Âu Dương Duệ.

“Đi mau, đi mau đi.” Âu Dương Duệ đuổi anh.

Lam Diệu Dương đi tới cửa bỗng nhiên lại quay đầu: “Nếu tôi là tay súng, tôi sẽ ngồi tàu điện ngầm rời đi. Bởi vì tàu điện ngầm có kiểm tra an ninh, các anh khẳng định không thể nghĩ được tôi từ chỗ đó chạy thoát.”

“Vậy còn súng?” Âu Dương Duệ nhướng mày, “Tòa nhà kia chúng tôi đã tra xét từng nhà rồi.”

“Giấu trong xe dưới lầu chứ sao. Các anh cảm thấy nhất định phải trốn, tôi không trốn, xe đậu ở đó.”

Âu Dương Duệ nhíu mày, cảm thấy bỗng nhiên được điểm tỉnh.

“Tối hôm đó phá hư mạch điện, các anh cảm thấy tay súng đêm đó đi núp rồi. Có lẽ người ta căn bản không làm vậy. Phá hư mạch điện xong trở về nhà ngủ, ngày hôm sau đúng giờ trở lại. Tới thời điểm súng ở trên xe từ bên trái tới, tất cả mọi người không nghĩ tới trên xe kia lại có súng. Có lẽ còn vây qua tâm sự gì đó. Tay súng từ bên phải đến, bộ dáng mới vừa mua xong đồ ăn gì đó cũng có thể. Sau đó tay súng nhìn xem cơ hội từ chiếc xe nào đó các anh không đi điều tra lấy súng, bắn xong trả về, sau đó chậm rãi ung dung trên người không mang theo gì đi tới trạm tàu điện ngầm.” Lam Diệu Dương nhấn mạnh: “Ngồi tàu điện ngầm về nhà đi ngủ, xong.”

Âu Dương Duệ sững sờ một chút, chậm rãi phun ra một câu: “Mẹ kiếp.” Anh cũng kịp phản ứng.

“Mau khen tôi đi.” Lam Diệu Dương nghiêm túc nói.

“Vừa rồi tôi nói anh là tổng giám đốc chính là khen đó.”

“Không tin.”

“Được rồi, anh có thể đại biểu cho đoàn thể nhân dân rồi.” Âu Dương Duệ nói xong, Lam Diệu Dương không hài lòng. Âu Dương Duệ miễn cưỡng bổ sung thêm một từ: “Ưu tú.”

Lam Diệu Dương lúc này mới rời đi.

Âu Dương Duệ nện vào đống ảnh chụp trên bàn, có chút phấn chấn, lần này nhất định có thể tìm được vật chứng đi.

Lam Diệu Dương về công ty quả thật có họp. Nghê Lam cũng ở đó.

Kỳ kế của chương trình ‘Phần thưởng tối cao’ còn chưa định ra nhưng bộ phim điện ảnh ‘Thám tử nghiệp dư’ do Phan Kính và Môn Bội Bội diễn chính vẫn luôn đợi Nghê Lam. Hôm nay, đoàn làm phim và hai diễn viên chính cố ý tới Blue cùng nhóm quản lý của Nghê Lam họp xác định nội dung công việc, thuận tiện ký hợp đồng.

Nghê Lam lần thứ hai gặp Phan Kính và Môn Bội Bội, tất cả mọi người cực kỳ hưng phấn.

Phan Kính và Môn Bội Bội thật sự chuẩn bị cho bộ phim này. Môn Bội Bội vừa rèn luyện sức khoẻ tăng thể lực cùng độ dẻo dai vừa được ăn để bảo trì hình thể hơi mập cũng cực kỳ vất vả. Ba người nói đến những chuyện lý thú này, thỉnh thoảng cười ha ha.

Đạo diễn nói về vai diễn của Nghê Lam, là một nữ sát thủ tham gia một vũ hội, tính lấy bí mật tình báo. Sau đó bị nam nữ chính phát hiện. Nữ sát thủ rất xinh đẹp, lễ phục đỏ kiều diễm, nhẹ nhàng khiêu vũ trong sàn nhảy, mà nam nữ chính thì ở trong góc tranh chấp làm sao đối phó với cô. Rồi sau đó hai bên gặp nhau ở hàng hiên khách sạn, sát thủ áo đỏ từ bụi hoa bên cạnh lấy súng trường ra giao đấu với nam nữ chính.

“Đợi một chút.” Nghê Lam nói chen vào: “Tại sao phải giấu súng trường, súng này lớn lắm, rất dễ bị phát hiện. Vẫn là súng lục thích hợp hơn.”

“Bởi vì ngầu!” Đạo diễn giải thích.

“Ok.” Lý do này hoàn toàn có thể tiếp thu.

Tiếp theo nam nữ chính trước sau bọc đánh, tước súng của nữ sát thủ, hai bên động quyền cước, nam nữ chính đều không phải đối thủ của nữ sát thủ, cuối cùng nữ sát thủ bị nữ chính một súng bắn chết.

“Đợi một chút.” Nghê Lam hỏi lại: “Bọn họ đánh không lại tôi, sao có thể tước súng trên tay tôi?”

“Như vậy mới có thể lấy súng bắn chết cô.” Đạo diễn giải thích.

“Cũng được.” Là một bộ phim hài, lý do này cũng có thể tiếp thu.

Nghê Lam chỉ chỉ Môn Bội Bội: “Có điều chị ấy như vậy, không phải tôi nói quá chứ cho chị ấy mười cây súng cũng không phải đối thủ của tôi.”

“Nhanh nhanh lăn đi.” Môn Bội Bội không phục.

Đàm phán rất thuận lợi, Lam Diệu Dương nghe xong các điều kiện khác cũng thấy ổn, chỉ là anh đề xuất nhanh chóng quay cảnh diễn của Nghê Lam, bởi vì Nghê Lam còn có công tác khác, lịch dày đặc. Hiện tại trái lại rảnh, trích ra một ngày không thành vấn đề.

Phía sản xuất thương lượng một hồi, nhân cơ hội nói rằng phải chờ thuê khách sạn và sắp xếp lịch quay vân vân. Lam Diệu Dương cũng hiểu ý, chủ động nói đồng ý giúp đỡ cho mượn khách sạn Lam Sắc Hào để dùng.

Phía sản xuất tự nhiên là vui, mọi người thảo luận về cảnh quay và điều phối người, cứ như thế định xong hợp đồng.

Sắp xếp thời gian để Nghê Lam tuyên truyền cho ‘Thám tử nghiệp dư’ cũng được quyết định.

Hai ngày sau Nghê Lam chụp tạo hình tuyên truyền, tuyên bố vai diễn khách mời trong phim ‘Thám tử nghiệp dư’, một tuần sau tiến hành nghi thức khởi quay ‘Thám tử nghiệp dư’ và cảnh diễn đầu tiên ở khách sạn Lam Sắc Hào.

Rất nhanh ảnh tuyên truyền của Nghê Lam xuất hiện rồi. Phía sản xuất cũng vội vàng mượn sự kiện nóng của Khương Thành, Khương Thành gặp chuyện không may, Nghê Lam liên quan cũng lên hot search, cô không làm gì nhưng chính là đang hot.

Trong ảnh tuyên truyền, Nghê Lam một thân lễ phục màu đỏ, tóc dài như thác nước, đôi mắt loé sáng có thần, môi đỏ kiều diễm, đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi. Cô vác súng trường, một chân dài lộ ra ngoài váy, giày cao gót càng khiến cô thêm cao gầy mảnh nhỏ, nhưng tư thái vác súng siêu cấp dũng mãnh.

Hiên ngang xinh đẹp.

Ảnh tuyên tuyền tung lên mạng, nhóm fan nhất thời bùng nổ.

‘Lam ca của tui!’

‘U u u, đến đây! Nên như vậy a! Đây là bộ dáng Lam ca trong cảm nhận của tớ!’

‘Tái chiến giang hồ!’

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play