Ảnh chụp kia của Nghê Lam thật sự quá đẹp.
Nhóm fan hâm mộ ở trên mạng kêu oa oa, Lam Diệu Dương thầm gọi trong lòng. Anh xem ảnh chụp cũng không nhiều lắm, đại khái hơn trăm lần đi.
Trên thực tế toàn bộ tạo hình là do anh quyết định. Anh không hài lòng với trang phục mà tổ sản xuất chọn cho Nghê Lam, tuy cũng rất đẹp nhưng Nghê Lam mặc cái gì cũng đẹp, bộ đồ kia không hợp. Vì thế Lam Diệu Dương tự mình ra mặt nói chuyện với các nhãn hiệu lớn tài trợ trang phục.
Nói là tài trợ nhưng cuối cùng Lam Diệu Dương cũng mua. Bởi vì Nghê Lam mặc đẹp quá, rất hợp. Xinh đẹp như vậy sao có thể dùng mượn, mua, mua, mua hết.
Chỉ tốn một ngày đã chọn xong quần áo, giầy, toàn bộ mọi thứ cho Nghê Lam. Không cần trang sức quá sặc sỡ, một đôi bông tai kim cương màu hồng phấn, hoạt bát sáng chói, nho nhỏ tô điểm thực sự càng thêm xinh đẹp.
Lam Diệu Dương vô cùng hài lòng, ngày đó tạo hình chụp ảnh anh cũng đến.
Kỳ thật bộ phim điện ảnh này Nghê Lam chỉ diễn một vai đặc biệt, diễn viên cameo, chỉ là một cảnh quay, cát xê không có bao nhiêu. Thêm nữa Lam Diệu Dương lại cho mượn khách sạn, lại tự chuẩn bị trang phục, đồ trang sức, còn ra mặt mượn một chiếc xe thể thao phong cách đặc biệt. Tính ra đây là một công việc làm ăn thua lỗ, hết sạch tiền cát xê rồi.
Nhưng Nghê Lam vui, Lam Diệu Dương cũng rất vui.
Ngày đó mua được trang phục vừa lúc nhìn thấy chiếc vương miện nhỏ khảm kim cương màu hồng phấn trong tiệm nữ trang, kiểu dáng đơn giản trang nhã, ở giữa có một viên kim cương màu hồng phấn siêu to, xung quanh là mấy viên kim cương nhỏ màu trắng màu hồng điểm xuyết, tổng thể màu bạc, ở giữa trang trí bằng đường tạo hình hoa hồng màu vàng, vô cùng xinh đẹp.
Lam Diệu Dương bảo nhân viên cửa hàng lấy ra, sau đó tự tay đội lên cho Nghê Lam đang ở trước gương soi kiểm tra quần áo.
Nghê Lam không có làm tóc, tóc cứ để xõa tự nhiên. Vương miện nho nhỏ nhẹ nhàng đội lên đầu cô, phần đuôi vương miện không nằm trên vùng tóc dày của cô. Kim cương phát sáng rạng rỡ trên đầu Nghê Lam, ánh cả sự lấp lánh trong mắt cô.
Nghê Lam nhìn mình trong gương, nhìn nhìn lại ảnh phản chiếu trong gương của Lam Diệu Dương, nở một nụ cười tươi tắn.
Cô lặng lẽ vươn tay ra, Lam Diệu Dương liền nắm lấy. Hai người vai kề vai, nhìn gương chằm chằm. Qua một hồi lâu, Lam Diệu Dương thấp giọng oán giận: “Sao nhân viên cửa hàng kia còn không đi ra, sao lại có một nhân viên không có mắt nhìn như vậy.”
Nghê Lam nhịn không được cười rộ lên. Lam Diệu Dương lắc đầu, vẻ mặt ai oán. Nghê Lam cười ra tiếng, hì hì.
Nhân viên kia thấy thế lại đi tới hỏi: “Lam tổng, còn cần gì sao?”
Lần này rất buồn cười, Nghê Lam cười đến khom lưng.
Lam Diệu Dương cực kỳ lịch sự và phong độ nói không có gì, nhờ cô pha giúp mình một ly cà phê.
Nhân viên cửa hàng vừa nhấc hai chân đi, Nghê Lam cũng không cười nữa, nhanh chóng đứng thẳng kiễng chân ôm mặt Lam Diệu Dương, hôn mạnh cái chụt. Vương miện rớt, cô cũng chẳng quan tâm đến Lam Diệu Dương, xoay người đi nhặt.
Lam Diệu Dương càng ai oán hơn nữa; “Em còn không biết điều bằng cô ta.”
Cưỡng hôn rồi không nói, lại còn kiểu ‘vương miện quan trọng hơn người ư.’
Nghê Lam vừa muốn cười, lúc này cô tỏ thái độ rất phối hợp ngẩng đầu, chu miệng.
Làm mặt xấu. Y chang con heo con.
Lam Diệu Dương cực kỳ ghét bỏ dùng bàn tay áp lên mặt cô đẩy ra, đang muốn đẩy ra lại kéo trở về, nhân viên kia trong tay bưng cà phê trở lại.
Lam Diệu Dương: “…” Đi lấy cà phê ở đâu mà nhanh dữ vậy.
Nghê Lam bị đẩy ra lại cười rộ lên, cô không phải cố ý, nhưng thật sự buồn cười quá.
Lam Diệu Dương không thoải mái, nhưng Nghê Lam cao hứng. Lúc Lam Diệu Dương trả tiền cũng rất vui vẻ.
Ngày chụp ảnh tuyên truyền đó Lam Diệu Dương đi theo. Đợi Nghê Lam chụp ảnh xong, anh lấy vương miện và đôi hoa tai theo bộ với vương miện ra, bảo nhiếp ảnh gia chụp lại một bộ ảnh với cùng bối cảnh và tạo hình mới này.
Nghê Lam đội vương miện, súng trường chống đất, một tay đặt trên báng súng, một tay chống nạnh, nghiêng người dựa vào súng, lười biếng cười, có chút vô lại, cũng rất phóng khoáng.
Thật sự quá soái, rất có phong cách.
Nhiếp ảnh gia cũng chụp rất hăng say.
Tiếp theo nhà tạo mẫu tóc nhanh chóng búi tóc cho Nghê Lam, không bôi dầu dưỡng tóc, bên cạnh búi tóc còn có vài sợi tóc mềm rũ xuống. Nghê Lam để súng xuống, cầm một bó hoa, cố gắng ra vẻ công chúa đoan trang nhưng không tới hai phút lại cười nhe răng không thấy mắt, ha ha ha ha.
Nghê Lam lặng lẽ ngoắc Lam Diệu Dương, muốn Lam Diệu Dương cùng chụp chung một tấm với cô. Lam Diệu Dương khẽ lắc đầu. Nghê Lam hiểu ý, người ở đây nhiều lắm, không thích hợp.
Lúc sau tới phòng hóa trang tháo trang sức, Lam Diệu Dương theo vào, đuổi người khác ra ngoài, giải thích với Nghê Lam: “Tình huống hiện tại phức tạp, tình cảm của Khương Thành và La Văn Tĩnh công khai đã gây ra nhiều phiền toái, cũng kéo theo em vào, tình cảm giữa anh và em mà công khai, đám ký giả sẽ còn đào sâu hơn.”
“Em biết chứ.” Nghê Lam có chút không hiểu, giải thích làm chi a.
“Em đừng giận.”
“Em không có.” Nghê Lam lôi kéo Lam Diệu Dương: “Vừa nãy anh có lấy được ảnh chụp em đội vương miện không, nhanh gửi cho Trần Thế Kiệt nhìn xem, ha ha, để cho ông ấy khen em.”
Lam Diệu Dương thật sự không còn cách nào khác, nói: “Em nên nhân cơ hội nói, mặc kệ, dù sao chúng ta nên chụp chung một tấm.”
Nghê Lam ngẩn người, cô hoàn toàn không nghĩ tới.
“Mặc kệ, dù sao chúng ta nên chụp chung một tấm.” Hiện tại học theo còn kịp, ngay cả giọng điệu cũng giống.
Lam Diệu Dương: “..”
Thôi, khỏi hy vọng vào cô.
Lam Diệu Dương lấy điện thoại ra, kéo Nghê Lam qua. Nghê Lam vẫn đội vương miện trên đầu, cô mặc lễ phục, dựa sát vào vai Lam Diệu Dương, nhìn camera cười ngọt ngào.
Lam Diệu Dương cũng cười.
Chụp mấy tấm, tấm nào nhìn cũng đẹp.
Hài lòng, xứng đôi.
Đạo diễn tuy rất thích ảnh chụp Nghê Lam đội vương miện, cũng muốn dùng nhưng Lam Diệu Dương không đồng ý, hơn nữa vương miện ở trong phim quả thật không cần.
Có điều cho dù không có vương miện, ảnh Nghê Lam cầm súng cũng được dân mạng khen ngợi hết lời. Tuyên truyền marketing gì cũng không cần, mọi người tràn ngập tò mò với bộ phim điện ảnh lần này. Nhất là nam nữ chính là Phan Kính, Môn Bội Bội cùng Nghê Lam đều cùng tham gia ‘Phần thưởng tối cao’, mọi người càng có thêm nhiều đề tài.
‘Chính là Phan Kính tự cho là đại diện đội sau đó chết sớm nhất. Còn có Môn Bội Bội mọi người thấy không được dễ nhìn lắm, kết quả cuối cùng lại còn kéo Nghê Lam đến suýt chút không giành được giải.’
‘Hai người này muốn liên thủ đánh Nghê Lam ư? Còn bắn nhau đánh nhau.’
‘Cho nên ở trong phim Nghê Lam phải nhường bọn họ chín ngón tay có đúng không?’
‘Chỉ là để cho hai người này ở trong phim làm trọn mộng tưởng đánh bại Nghê Lam lúc đó chứ sao.’
‘Nghe nói Uông An Ni cũng là khách mời, diễn vai cảnh sát. Khà khà, cực kỳ mong đợi, mọi người muốn một lần nữa liên thủ rửa sạch nỗi nhục trước kia đây mà.’
‘Kính ca, mộng tưởng của anh là gì. Làm một người tốt.’
‘Ha ha ha. Tôi có dự cảm lời thoại này sẽ xuất hiện trong phim.’
Hiệu quả tuyên truyền trên mạng vô cùng tốt, phía sản xuất hết sức hài lòng, kế tiếp liền chờ đến buổi họp báo khởi động máy và quay diễn cảnh đầu tiên.
Lam Diệu Dương vốn tưởng rằng vai diễn này đối với Nghê Lam mà nói vô cùng đơn giản, nhưng không nghĩ tới Nghê Lam cũng sẽ có chuyện không làm được.
“Nội dung không nhiều lắm, cảnh phiền phức nhất chính là cảnh đánh võ. Việc này đến lúc đó chỉ đạo võ thuật sẽ nói cho em phải làm thế nào, phải phối hợp động tác thế nào với Phan Kính và Môn Bội Bội. Chiêu thức trong phim đều được dàn dựng sẵn, phối hợp với góc máy quay, không thể dùng võ thật của em.” Lam Diệu Dương nói với Nghê Lam: “Cái khác không thành vấn đề. Vụ khiêu vũ này phía nhà sản xuất có thể phối hợp với em, nhảy Latin, Waltz, Tango, Rumba, em biết điệu nào thì bọn họ liền sắp xếp điệu đó, nhưng Hip-hop thì không được.”
Nghê Lam: “Em không biết cái nào hết.”
Lam Diệu Dương: “…” Điều này thật ngoài ý muốn.
“Waltz cũng không biết luôn ư?”
“Học qua chút Thái Cực quyền.” Nghê Lam trả lời.
Lam Diệu Dương: “…”
“Cũng biết Yoga.”
Lam Diệu Dương: “…”
“Nhưng am hiểu nhiều hơn về đánh nhau và súng ống.”
Lam Diệu Dương gãi gãi lông mày, đang muốn nói chuyện thì có người gõ cửa. Hứa Quyên đến.
Lam Diệu Dương chỉnh lại âu phục của mình, dẫn mẹ tới ngồi trên ghế sofa.
Nghê Lam ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào dì.” Lam Diệu Dương đã nói qua với cô anh đã nói chuyện yêu đương của bọn họ với người nhà rồi.
Hứa Quyên tới đưa trà chiều cho con trai, thuận tiện muốn tâm sự, lần trước tan rã có chút không vui, mà bà không hề muốn xuất hiện ngăn cách gì trong tình cảm hai mẹ con. Bà thật tâm yêu thương đứa con trai út này, cũng tự kiểm điểm bản thân có gì không đúng trong cách đối xử với anh, nhưng nhìn thấy Nghê Lam vẫn có chút mất hứng.