Lam Diệu Dương quả thật đã có ý tưởng về cuộc sống và sắp xếp công việc cho Nghê Lam. Hiện tại là thời kỳ đặc biệt, Nghê Lam hóa giải sát khí, hiệp trợ cảnh sát, còn phải ổn định cuộc sống. Cho dù xảy ra chuyện gì, ngày tháng sau này vẫn phải tiếp tục. Cô hiện tại là nghệ sỹ, không thể nào qua loa được. Nếu không thì thanh danh hủy rồi, ngày sau muốn trở về cuộc sống của người thường cũng không dễ dàng gì.
Lam Diệu Dương luôn có lối suy nghĩ đầu tư lâu dài, tuy trước mắt thật có cửa ải khó khăn, biến số rất lớn, vậy thì dán cửa ải khó khăn, kết hợp biến số tới lót đường.
Nghê Lam quả thật cần một trợ lý, cho dù mặt ngoài là thân phận nghệ sỹ hay ở bên trong là thần thám nằm vùng, cô đều cần một người đáng tin cậy tới giúp cô xử lý mấy chuyện vặt vãnh, giúp cô cân đối công việc, mật báo.
Hơn nữa còn phải là nữ, nếu không thì sinh hoạt thường ngày của nữ nghệ sĩ sẽ bất tiện.
Lam Diệu Dương đã có người trong lòng, cũng đã nói qua với bà. Đối phương bên kia không có vấn đề, một lời liền đồng ý. Kế tiếp chính là phải nói rõ với Bonnie. Hiện tại Bonnie và Nghê Lam là một thể, hiệp trợ Nghê Lam, trên thực tế cũng phải hiệp thương với Bonnie.
Còn về Bonnie có đồng ý hay không Lam Diệu Dương cũng không nắm chắc, anh chuẩn bị sẵn người trợ lý này căn bản là về mặt công việc, nếu Bonnie cần người tốt hơn, anh liền phái Trần Châu qua. Nhưng theo hiểu biết nông cạn của anh về Bonnie, anh cảm thấy Bonnie không hy vọng quá nhiều người biết ông cụ thể đang làm gì.
Lam Diệu Dương tiếp tục xử lý công việc của anh, sau đó thấy thời gian cũng gần tới, anh đến lan can gọi một tiếng, bảo Bonnie và Nghê Lam nghỉ ngơi, chuẩn bị một chút, nên ra ngoài rồi.
Bonnie hiện tại ở khách sạn Huy Hoàng, lúc rảnh rỗi sẽ tới Lam Sắc Hào tìm Nghê Lam. Lam Diệu Dương biết hai người này chia nhau thông qua cổng kết nối của hai khách sạn để tiếp cận server Thuỵ Thuẫn, bọn họ đang tìm sơ hở của server. Dùng cách nói của Bonnie thì Tần Viễn nhất định không chỉ có một server, Bird ở nước ngoài cũng có, cần tìm hiểu rõ ràng công dụng của từng server bọn chúng dùng và bên trong đó có gì, sau này mới có cách đối phó tốt với hành động của bọn chúng.
Tóm lại, hiện tại Bonnie đã ở đây, công việc hàng ngày của Nghê Lam cũng bị xếp kín lịch, thời gian rảnh cũng luyện quyền luyện thể lực.
Lam Diệu Dương hô ngừng, hai người kia rốt cuộc cũng ngừng lại. Nghê Lam mệt đến không thở được nhưng vẫn nhanh chóng đi tắm một cái. Lúc đi ra phát hiện Lam Diệu Dương đã giúp cô chọn đồ. Nghê Lam tự mình trang điểm, mặc đồ mới vào, cũng không để ý tóc dài trực tiếp mặc vào.
Cô đi ra ngoài, Lam Diệu Dương nhìn cô liền cười: “Đẹp lắm.”
Bonnie đã sớm xử lý xong xuôi, đang cầm laptop nhìn, giương mắt nhìn thoáng qua con gái, nói: “Quần áo cũng không tệ lắm.”
Nghê Lam làm vẻ mặt quỷ với ông, rống một câu. “Người đẹp nhất.”
Bonnie hừ lạnh: “Còn không phải gien của ba.”
Nghê Lam lại nói: “Con giống mẹ.”
Lời này vừa ra Bonnie không nói gì. Nghê Lam bỗng cảm thấy bản thân chiếm ưu thế: “Ba nói xem, con có đẹp hay không!”
Bonnie nói: “Mẹ con đẹp nhất.”
Lam Diệu Dương: “…” Ông chú này cũng thật là, cha anh cũng không nói loại lời này.
Lam Diệu Dương len lén nhìn Nghê Lam, có lẽ chờ anh tới tuổi này, còn ở cùng Nghê Lam, bọn họ cũng có một cô con gái đáng yêu xinh đẹp. Vậy anh cũng phải nói với con gái rằng mẹ con đẹp nhất.
Lam Diệu Dương nghĩ như vậy, phát hiện Nghê Lam cũng đang nhìn anh. Khuôn mặt oan ức mang biểu cảm nũng nịu, Lam Diệu Dương không dám lớn tiếng, dùng khẩu hình nói với Nghê Lam: ‘Em đẹp nhất.’
Nghê Lam biết anh đang nói gì, mím môi len lén cười.
Bonnie mặc kệ bọn họ, ông đứng dậy ra cửa, nói: “Gửi địa chỉ đến di động ba, chúng ta gặp nhau ở đó.”
Bonnie đóng cửa lại, Nghê Lam liền nhảy lên hôn môi Lam Diệu Dương: “Em thắng!”
Rốt cuộc là thắng gì rồi hả? Lam Diệu Dương không biết. Anh cảm thấy con gái anh có thể sẽ giống Nghê Lam vậy, là một quả trứng muối. Anh nhất định sẽ cực kỳ dịu dàng với con bé, hết sức nuông chiều con bé, sẽ không giống Bonnie.
Lam Diệu Dương và Nghê Lam ở trong phòng đợi thêm 10 phút mới đi. Đây là vì tránh cho Tần Viễn bọn chúng nhận thấy bọn họ lần này ra cửa có mục đích. Dù sao Lam Sắc Hào trong sự kiểm soát của Tần Viễn, nếu để cho anh ta nhìn thấy bọn họ ba người cùng ra ngoài quả thật có vẻ khả nghi.
Lam Diệu Dương đưa Bonnie và Nghê Lam tới một toà nhà nằm phía sau công viên trò chơi có tên ‘Câu chuyện kinh dị’. Nơi đó tổng cộng có ba tầng, trang hoàng xong rồi, nhìn qua như là văn phòng nhưng còn chưa đưa vào sử dụng.
Lam Diệu Dương dẫn cha con Nghê Lam lên lầu, giới thiệu với bọn họ, “Đây là sản nghiệp của bạn con, công viên trò chơi Câu chuyện kinh dị kia là do cậu ấy xây, cũng nhiều năm rồi, cùng kiểu với công viên chủ đề thám hiểm tìm kho báu. Toà nhà này cậu ấy tính dùng làm phòng làm việc, văn phòng trong công viên quá nhỏ không đủ dùng, cậu ấy tính đổi thành chỗ quản lý, mặt khác chuyển các công việc hành chính tới đây, cách đó cũng gần lại không ảnh hưởng bởi du khách.”
Bonnie nhìn khắp nơi, không nói chuyện.
“Điện, internet nơi này đều dùng chung với ‘Câu chuyện kinh dị’, bọn họ có hoàn thiện hệ thống điện dự phòng, điện tiêu thụ và lưu lượng mạng sử dụng trong toà nhà này cũng sẽ không biểu hiện bất thường.” Lam Diệu Dương nói xong, dẫn bọn họ vào một phòng. Trong phòng, một người phụ nữ trung niên an tĩnh ngồi, nghe thấy tiếng cửa mở thì đứng lên.
Nghê Lam nhìn thấy bà nhất thời ngạc nhiên, cô đi qua ôm chặt bà: “Dì Hồng.”
Giang Húc Hồng có chút kích động, ôm lại cô: “Con có khỏe không? Đứa nhỏ này, con không sao chứ?”
“Con không sao.” Nghê Lam cười, xoay người lại nhìn Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương cười với cô, đi tới mở hai va ly đặt trên bàn ra, bên trong là mấy thiết bị vũ khí ban đầu Nghê Lam cất ở căn hộ đối diện kia, còn có máy tính để bàn và server của cô.
Giang Húc Hồng cũng lấy một cái túi từ trong túi xách của mình ra, bên trong là các loại giấy chứng nhận và tiền mặt của Nghê Lam.
Nghê Lam nhìn, bỗng nhiên có chút đỏ mắt. Cô trải qua không ít phiền toái nhưng bên người cô vẫn có người thiệt tình trợ giúp, bảo vệ cô.
“Bonnie.” Nghê Lam quay đầu nhìn cha mình, cô chỉ Giang Húc Hồng: “Dì ấy vẫn luôn chăm sóc con lúc trước con nằm vùng đó.”
Bonnie cũng không cảm động, ông rất bình tĩnh hỏi: “Trước đây chị làm gì?”
“Giáo viên trung học.” Giang Húc Hồng nói.
“Biết tiếng Anh không? Biết dùng máy tính không?” Bonnie hỏi lại.
“Biết. Tôi vốn dạy tiếng Anh.” Giang Húc Hồng có chút khẩn trương siết tay, “Máy tính tôi cũng biết, máy bộ đàm, thiết bị nghe lén… Thiết bị ở đây tôi đều biết dùng. Tôi cũng hiểu luật pháp.”
Lam Diệu Dương nhanh chóng giải thích giúp bà: “Con gái dì Hồng là người bị hại qua đời trong vụ án này.”
Giang Húc Hồng tiếp lời, tự mình nói: “Con gái tôi tên Tôn Tịnh, là một trong số những người bị hại trong vụ án, con bé đại khái là nạn nhân tầm thường nhất cũng hẳn là không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh là do hắn giết. Nhưng cho dù thế nào, với tôi mà nói, con bé là con gái tôi thương yêu nhất. Tôi vẫn luôn muốn tìm ra hung thủ, muốn biết chân tướng. Cho nên tôi từ chức, cùng ba Tịnh Tịnh bán nhà rời đi. Tôi học rất nhiều thứ, chính là chuẩn bị tốt lúc cần tôi có thể giúp đỡ.”
Nghê Lam thuật lại quá trình Tôn Tịnh bị hại, vị trí trong vụ án này cùng với chuyện xảy ra sau đó cho Bonnie nghe.
Tôn Tịnh và Trần Viêm này nghiêm chỉnh mà nói không liên quan tới Paul, cho nên trước đó Bonnie cũng không hiểu.
Bonnie nghe xong, không nói chuyện, Giang Húc Hồng lại nói: “Xin cho tôi thử xem. Cho dù tôi làm không được tôi cũng có thể dọn dẹp vệ sinh chỗ này, thu nhận bưu phẩm, sắp xếp manh mối, giúp mọi người truyền lời. Nghê Lam cần ra ngoài, tôi cũng có thể theo con bé, quan sát chung quanh có nguy hiểm hay không. Tôi thề, tôi sẽ bảo vệ con bé như con gái mình.”
“Dì Hồng.” Nghê Lam có chút cảm động.
Bonnie nhìn Giang Húc Hồng, nói: “Chờ tôi xem xong cả tầng lầu sẽ trở lại nói chuyện với chị.”
Bonnie nói xong liền đi ra ngoài, Lam Diệu Dương khẩn trương đuổi sát. Nghê Lam không đi vội, cô ngồi xuống ôn chuyện với Giang Húc Hồng.
Một lát sau Bonnie trở lại cùng Lam Diệu Dương. Bonnie vừa vào vừa dặn dò: “Cần bao nhiêu camera theo dõi tôi sẽ tính toán lại, toàn bộ hệ thống theo dõi do chúng ta tự trang bị, máy tính phải giao nhanh một chút. Còn đồ đạc này nọ tôi sẽ liệt kê cho cậu một danh sách.”
Giang Húc Hồng thấy Bonnie và Lam Diệu Dương trở lại lại đứng lên.
Lúc này Bonnie không nói gì, chỉ nói: “Căn phòng bên cạnh kia dùng làm phòng máy.” Ông hất cằm chỉ va ly hành lý, “Chị sắp xếp mấy thứ này gọn gàng lại, tôi quyết định xem rốt cuộc chị có thể làm nhiều ít.”