Khương Thành ngồi trên ghế, trừng mắt nhìn màn hình di động, bờ môi bị cắn nát, toàn thân run rẩy.

Trong màn hình, La Văn Tĩnh bị trói trên ghế trong khách sạn, miệng bị nhét vải, khóe miệng có vết máu, trên mặt có dấu tát tay, khóe mắt cũng bị thương. Cô khóc hu hu hu, đầu tóc rối bời, khuôn mặt hoảng sợ.

Góc trái màn hình hiển thị thời gian, 17:31, chính là giờ phút này.

Mùa này trời tối sớm, bên ngoài đã buông hoàng hôn. Cửa sổ mặc dù đã đóng nhưng vẫn có chút lạnh.

Khương Thành không cảm thấy lạnh nhưng anh đang phát run.

Một giọng nam phát ra từ trong điện thoại, máy móc, không có tình cảm. “Mày nghĩ là tụi tao không tìm được nó sao? Cũng dễ dàng giống như tìm mày vậy. A, không đúng, khó hơn một chút so với tìm mày.”

Khương Thành không nói lời nào, mắt đỏ hoe trừng mắt nhìn màn hình, ngón tay chăm chú nắm lấy tay ghế. Thảm cảnh của La Văn Tĩnh trong màn hình làm tim anh giống như bị dao cắt.

Phía sau lưng Khương Thành có một người đội mũ đeo khẩu trang, trong tay cầm một cây súng giảm thanh.

Từ thời khắc người cầm súng đó bước vào, trái tim Khương Thành đã rơi xuống đáy vực.

Không ngờ sẽ là hậu quả nghiêm trọng như vậy.

Sau khi người kia bước vào thì cột Khương Thành vào ghế, lục soát đồ trên người anh, cũng bịt mắt anh lại. Bị trói chặt và bóng tối khiến Khương Thành cảm thấy khẩn trương, ý chí của anh bị bào mòn, anh không biết mình ngồi bao lâu. Anh cảm giác mình ngồi cực kỳ lâu, anh thấy sợ hãi, trong đầu nhịn không được tưởng tượng ra người này ở bên cạnh anh đang làm gì, tưởng tượng sau đó sẽ phát sinh chuyện gì.

Sau đó đột nhiên cả người anh lẫn ghế bị đẩy đến trước bàn, anh được cởi trói rồi, lúc mắt anh thích ứng với ánh sáng thì nhìn thấy điện thoại trên giá đỡ trước mặt, trong điện thoại là hình ảnh trực tiếp.

“Sao mày có thể nghĩ rằng mày có thể trốn được, mày chính là nam nghệ sĩ nổi tiếng nhất của cả nước. Mày biết giá trị của mày là bao nhiêu không? Là tao nâng mày nổi tiếng. Đây cũng chính là lựa chọn của mày, mày lựa chọn được nổi tiếng, mày chọn nhắm mắt làm ngơ với chút chuyện sai trái, mày chọn hợp tác cùng tao. Bây giờ mày nổi tiếng rồi, quá nổi tiếng rồi, mày đạt được cái mày muốn rồi lại định một phát đá tao ra ngoài, định xem những chuyện trước đây như chưa từng xảy ra. Mày cảm thấy trên đời này có chuyện dễ dàng vậy sao?”

Khương Thành nhắm mắt lại, cắn răng, đúng là anh quá tham lam, anh thật sự tham lam.

Anh đã sớm phát hiện Bốc Phi có chỗ không đúng, một công ty nhỏ như vậy cũng không phải nhân vật lớn trong ngành, vì sao lại có nhiều tài nguyên như vậy? Anh chỉ là nam phụ, dựa vào cái gì mà tuyên truyền trên mạng mạnh như vậy, ngay cả danh tiếng của nam nữ chính cũng không bằng anh.

Không phải Khương Thành không nghi ngờ, anh cũng hỏi qua Bốc Phi, việc này cần dùng bao nhiêu tiền? Nhưng Bốc Phi nói anh không cần phải để ý đến, anh chỉ cần chuyên tâm đóng phim là được. Thế là Khương Thành liền mặc kệ, anh đắm chìm trong sự chiếu cố cưng chiều, đắm chìm trong sự yêu thích và thổi phồng của fan, đắm chìm trong sự vui sướng khi nhìn thấy đủ lời khen ngợi và hình ảnh đẹp của mình trên mạng.

Người trong ngành bắt đầu thân cận với anh, lôi kéo quan hệ với anh, những người lúc trước bởi vì sắc mặt của người đại diện Vạn Đa mà tránh anh không kịp hiện tại đã quay lại tìm anh. Anh có thể chọn bạn bè, muốn người trò chuyện sẽ có người trò chuyện, không hợp với anh anh cũng có quyền nói ‘không’.

Cho nên tài nguyên của Bốc Phi từ đâu tới, có thể hồi vốn hay không, bỏ tiền nâng đỡ anh như vậy anh ta không có vấn đề gì sao? Tất cả những nghi ngờ này anh đều không muốn nghĩ tới.

Dù sao anh là người được lợi. Anh có danh tiếng, kiếm được tiền, không cần phải sợ gì.

Khương Thành nhắm nghiền mắt lại nhưng hiện thực vẫn không biến mất. Có danh tiếng, có tiền, lại sa vào đau khổ.

“Làm sao mà mày trốn đi được? Mày cũng không nghĩ xem. Kiểu người nổi tiếng như mày đi đến đâu cũng có người nhận ra. Mày cần lái xe, mua đồ, bên cạnh phải có người giúp mày chặn fan. Bao lâu rồi mày không đi taxi hả? Bao lâu rồi mày không bay hạng phổ thông? Bao lâu rồi mày không một mình ra khỏi nhà? Mày tự cho mình thông minh, đối với tao bất quá chỉ là ít trò mèo. Tao có thể biến mày thành mây trên trời, đương nhiên cũng có thể biến mày thành bùn nhão dưới đất.”

Nước mắt thấm ra từ đôi mắt đang nhắm nghiền nhiễm ướt lông mi Khương Thành, anh nhịn không muốn khóc, nhưng hàng mi run rẩy tiết lộ tâm tình của anh.

“Ha ha, đừng như vậy, mày là đại minh tinh nha, biểu cảm bây giờ của mày thật là hỏng bét. Nếu như những fan kia của mày thấy rồi sẽ đau lòng đó. Tụi nó sẽ phẫn nộ, là ai bức tử mày? Là chó săn tìm tài liệu? Là anti-fan? Là trợ lý tiết lộ hành tung của mày? Hay là fan cuồng giết chết La Văn Tĩnh?”

Giọng nói máy móc không chút cảm xúc, ngữ điệu không hề dao động, nhưng lời này lộ ra sự quỷ dị mà khủng bố.

Khương Thành bỗng nhiên mở mắt ra, nước mắt theo cánh mũi chảy xuống mặt, ánh mắt anh phẫn nộ, hoảng sợ, đau khổ.

“Rốt cuộc anh muốn gì?” Khương Thành hỏi.

“Mày có thể cho tao cái gì?” Giọng nói kia hỏi lại.

Khương Thành nhất thời nghẹn lời, anh cố gắng muốn nói ra gì đó để thương lượng, nhưng đầu óc anh trống trơn.

Giọng nói kia nói: “Tao không thiếu cái gì. Tao không có nhược điểm, Khương Thành, mày đừng nghĩ sẽ thương lượng được với tao.”

Khương Thành đưa tay lau đi nước mắt của mình, hít mũi một cái, khàn giọng hỏi: “Vậy tôi phải làm thế nào?”

“Ban đầu mày làm thế nào thì sau đó làm thế nấy.”

Khương Thành nhìn màn hình điện thoại di động, phía trên vẫn là La Văn Tĩnh, nhưng hình ảnh đã dừng lại, trực tiếp đã dừng, hình ảnh dừng lại giây phút cô hoảng sợ rơi nước mắt.

Trở lại lúc ban đầu sao? Khương Thành không biết rốt cuộc là tâm tình gì, nhưng anh theo bản năng muốn đồng ý trước, còn chưa kịp mở miệng thì giọng nói kia lại tiếp tục: “À, đúng rồi, không được. Mày làm ra chuyện khiêu khích này, gây ra phiền toái lớn như vậy, nếu không có trừng phạt, vậy sau này chỉ sợ không quản được rồi.”

Khương Thành khẽ giật mình.

“Mày nói có đúng không?”

Khương Thành không nói lời nào.

“Xem ra mày thấy không đúng. Mày làm cho tao thật thất vọng.”

Khương Thành cắn răng, nhịn xuống không mở miệng. Đầu óc anh bỗng nhiên có chút tỉnh táo, bộ dạng này anh hiểu, anh từng diễn vai bác sĩ tâm lý, vì để nhập vai, anh có đọc qua một số sách tâm lý, còn xin bác sĩ tâm lý dạy qua.

Sau khi La Văn Tĩnh bị kéo vào diễn đàn PUA bị đe dọa, anh cũng nghiên cứu qua một chút, muốn hiểu rõ những người này rốt cuộc đang làm gì, bọn họ rốt cuộc là thế lực gì.

Cho nên, Khương Thành hiểu rõ. Nhưng thủ đoạn gắn liền với cuộc sống, thay đổi vô hình, anh vẫn không có chân thật cảm thụ qua. Nhưng giọng nói hiện tại chỉ nói mấy câu, đã quá rõ ràng rồi.

Nâng cao anh, đả kích anh, khiến anh lo được lo mất, cho anh ỷ lại. Tiếp theo cho thấy lực khống chế của mình, khiến anh khuất phục.

Những năm gần đây anh ham danh lợi, kỳ thật đã sớm bị bọn họ khống chế tình cảm như thế. Sợi dây trói buộc anh nằm trong tay bọn họ, anh sợ hãi tham dự vào chuyện của bọn họ, cũng sợ hãi mất đi địa vị cùng tiền tài đã có được.

Trái tim Khương Thành thắt chặt lại, nghĩ đến thống khổ của La Văn Tĩnh, nghĩ đến bản thân bất lực.

Anh thật sự hận bản thân mình.

“Được rồi, không đùa mày nữa.” Giọng nói kia lại tiếp tục nói: “Chúng ta nghiêm chỉnh nói chuyện nào. Hiện tại mày cần nghiêm túc suy nghĩ để đưa ra quyết định. Mày và La Văn Tĩnh chỉ có thể có một người sống sót, mày chọn người nào?”

Khương Thành: “…”. Anh nhìn về phía màn hình di động phát ra giọng nói kia, nhưng trên màn hình là khuôn mặt hoảng sợ của La Văn Tĩnh.

“Mày suy nghĩ cho kỹ.” Giọng nói kia nói.

Ngay sau đó hình ảnh bỗng nhiên bắt đầu chuyển động, màn hình trở về cảnh quay trực tiếp.

La Văn Tĩnh đang giãy dụa sợ hãi kêu, nhưng bởi vì miệng bị bịt chặt, cô chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm. Cô vùng vẫy khiến cái ghế cũng nhúc nhích theo, có thể nhìn thấy cô vô cùng vô cùng sợ hãi. Trước mặt cô là tay một người đàn ông đang cầm dao.

Khương Thành bỗng nhiên đứng dậy: “Đợi chút, dừng tay, chúng tôi không làm gì cả. Tôi không tìm cảnh sát, tôi cũng không làm gì cả. Chuyện tình cảm bị lộ ra hôm nay, quá nhiều người tìm tôi, tôi không có biện pháp mới cùng cô ấy tạm thời tránh đi. Chúng tôi không muốn trốn.”

Nhưng giọng nói kia không hề hứng thú với lời giải thích này của anh, giọng nói kia nói: “Trên bàn có bình thuốc ngủ, mày uống hết đi, La Văn Tĩnh cũng không cần phải chết, mày cũng sẽ không chết quá đau đớn. Ngủ xong thì đi luôn. Chết yên ổn, bảo vệ tôn nghiêm ngôi sao lớn của mày, mày cảm thấy thế nào?”

Khương Thành không nói lời nào. Anh quay đầu, nhìn thấy bình thuốc nhỏ ở góc bàn, Khương Thành được cởi trói xoay người nhìn người đàn ông phía sau, súng trên tay người kia vững vàng chĩa vào anh.

“Đương nhiên, nếu mày không muốn giữ thể diện, mở cửa sổ nhảy xuống cũng được.” Giọng nói kia nói: “Nếu những thứ này mày cũng không chịu, tao đây sẽ cho rằng mày lựa chọn để La Văn Tĩnh chết.”

Trong màn hình di động, hai người phía sau La Văn Tĩnh đi tới giữ chặt cô.

“Không, dừng tay.” Khương Thành lớn tiếng kêu hô, “Anh để cho tôi, để cho tôi nói chuyện với cô ấy.”

“Còn có gì để nói, quen nhau nhiều năm như vậy, cộng tác nhiều năm như vậy, nói còn chưa đủ sao?

Khương Thành bỗng nhiên chụp lấy điện thoại úp lên mặt bàn, không tiếp tục nhìn nó nữa, “Mày cố ý sắp xếp cô ấy tới Phong Phạm.”

“Cho tụi bây cùng nhau phấn đấu không tốt sao?” Giọng nói kia cười cười, bởi vì là giọng máy móc, tiếng cười có vẻ đặc biệt quỷ dị. “Không thể công khai, lại cùng một chỗ, mày càng ngày càng nổi tiếng, cô ta càng ngày càng tiều tuỵ, tao nghĩ đến hai đứa tụi bây không thể lâu dài được.”

“Mày…” Khương Thành cắn răng, “Tên biến thái.”

Giọng nói kia lại cười rộ lên: “Hiện tại tên biến thái cho mày lựa chọn, mày chết hay là nó chết?”

Bonnie đeo khẩu trang xong, đi xuyên qua đại sảnh, tới giữa thang lầu.

Bên này Lam Diệu Dương đã lập tức gửi tin cho Lưu Tống và Âu Dương Duệ, cũng chạy tới phòng kế bên gọi Âu Dương Duệ.

Còn chưa tới cửa cửa liền mở ra, Âu Dương Duệ mang sắc mặt khó coi lao tới, “Sao lại thế này?”

Lam Diệu Dương kéo Âu Dương Duệ vào phòng bên này, kể lại tình huống với anh.

Nghê Lam mở loa ngoài di động, ba người ở bên cạnh điện thoại. Âu Dương Duệ trước xác nhận tình huống với Lưu Tống, Lưu Tống đã nhận được tin, phái chi viện đi qua, lại còn điều thêm đội đặc công.

Tần Viễn lại đi trước cảnh sát một bước khiến cho ông rất đỗi tức giận.

“Mấy tên nhóc này ngay cả cảnh sát cũng dám động, mẹ nó.”

“Bọn chúng đều là kẻ liều mạng, nhất định phải hết sức cẩn thận. Tôi bên này theo dõi tiếp, cúp máy trước đây.” Âu Dương Duệ không cho Lưu Tống quá nhiều cơ hội hỏi thêm. Anh hỏi Nghê Lam, “Bảo Alex liên lạc trực tiếp với Lưu Tống là cách hữu hiệu nhất.”

“Alex không thể bị lộ.” Nghê Lam nói.

Âu Dương Duệ vừa muốn hỏi tại sao, di động Nghê Lam nhảy ra hai tấm hình, hai cảnh sát nằm trong vũng máu, xem hoàn cảnh hình như là góc nào đó ở hành lang.

“Chết tiệt!” Âu Dương Duệ cắn răng.

“Tần Viễn nhất định ở gần đó, nói không chừng Paul cũng ở đó.” Lam Diệu Dương nói.

Trong di động truyền ra giọng Alex, “Hiện tại con biết vì sao ba không đồng ý cho con đến rồi đi.”

Tất cả mọi người an tĩnh, biết lời này là nói với Nghê Lam.

Nghê Lam im lặng hai giây, “Thật xin lỗi.” Cô biết ý Alex, nếu xảy ra đánh nhau trên lầu vậy ông liền không thể tiếp tục giữ thân phận người theo dõi nữa, phải nhảy ra trước sân khấu rồi. Cô mặc dù tuỳ hứng nhưng cô cũng không tính tìm phiền phức lớn như vậy cho Alex.

Lam Diệu Dương nhìn biểu tình của Nghê Lam, sờ sờ đầu cô.

“Sao rồi?” Âu Dương Duệ hỏi.

“Anh cứ từ từ đã. Alex lên lầu tìm hiểu tình huống.” Giọng Nghê Lam trả lời Âu Dương Duệ rất tệ.

Lam Diệu Dương ở một bên nhịn không được nhắc nhở: “Alex, cẩn thận camera, Tần Viễn am hiểu nhất là chuyện này.”

Nghê Lam muốn bịt miệng Lam Diệu Dương lại nhưng không kịp, Alex ở bên kia lạnh nhạt nói: “Thằng nhóc, ở hiện trường trước giờ đều do tôi chỉ huy.”

Lam Diệu Dương: “…” Không dám nói tiếp nữa, oan ức, cảm thấy có chút mất mặt. Nếu không biết ông là cha Nghê Lam thì tốt rồi.

Âu Dương Duệ nhìn Lam Diệu Dương, có chút đồng tình. Alex không thích anh cho lắm.

Một giây sau liền nghe Alex nói: “Đến lầu 10 rồi, trong hành lang có người.”

“Vậy là Khương Thành vẫn còn ở trong phòng.” Âu Dương Duệ nói.

“Bọn họ ở dưới lầu còn có người giả thành bảo vệ. Tôi không xác định được tổng cộng bao nhiêu người, tôi phải hành động rồi.”

“Đợi một chút.” Âu Dương Duệ vội vàng hô.

“Đợi nhặt xác?” Alex lạnh nhạt nói.

Âu Dương Duệ: “…” Ông chú này gặp người nào oán hận người ấy sao?

Nghê Lam tắt loa ngoài, hạ giọng nói: “Ông ấy sẽ không nghe.”

Âu Dương Duệ: “Cô là do ông ta dạy dỗ ra a.”

Lam Diệu Dương vỗ Âu Dương Duệ một cái, “Nhanh nói với Lưu Tống bên trong có người của chúng ta, đặc công đến đó đừng làm bị thương Alex.”

Âu Dương Duệ đương nhiên biết, anh vừa rồi chính là muốn nhắc nhở Alex trực tiếp liên lạc với phía Lưu Tống, miễn cho bị ngộ thương.

Âu Dương Duệ gửi ảnh chụp thi thể hai cảnh sát trong hành lang cho Lưu Tống, lại gọi cho Lưu Tống, nói trong chung cư có người của bọn họ, đang triển khai hành động cứu viện.

“Nội ứng như Nghê Lam hả?” Lưu Tống nói: “Rốt cuộc mấy cậu có bao nhiêu nội ứng vậy?”

Bonnie đi xuống lầu 9, cầm một cái bình chữa cháy ở trong hành lang, sau đó lại trở lại lầu 10. Ông đẩy cửa thang vọt vào, phun bình chữa cháy vào camera theo dõi trong hành lang, tiếng vòi xịt vang lên. Tên mặc áo bảo vệ trong hành lang quay đầu nhìn lại, còn chưa kịp phản ứng, bình chữa cháy kia đã bay tới đầu hắn.

‘Ầm’ một tiếng, ngay chính giữa mục tiêu.

Tên côn đồ kia theo tiếng ngã xuống đất.

Khương Thành úp điện thoại xuống lại ngăn không được tiếng trong di động, “Tao cho mày mười giây, mày đưa ra quyết định. Tao đề nghị mày uống thuốc, chết đẹp chút. Trong mười giây mày không lựa chọn được, tao sẽ cho người giết chết La Văn Tĩnh.”

Tay Khương Thành cầm chặt di động, khuôn mặt thống khổ tới vặn vẹo.

“Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn…”

“Tôi cần một ly nước.” Khương Thành bỗng nhiên nói.

Tiếng đếm trong di động ngừng lại, người nọ nói: “Cho nó nước.”

Kẻ cầm súng nhìn Khương Thành, chuẩn bị đi lấy nước, Khương Thành lại cầm lấy bình thuốc tự mình đi. Người đàn ông kia đi theo, Khương Thành đi tới vài bước bỗng nhiên cầm bình thuốc trong tay ném vào giữa mặt tên bắt cóc. Tên bắt cóc theo bản năng né đi, Khương Thành chạy vào phòng bếp, một tay đóng cửa khoá lại. Khương Thành quơ lấy con dao gọt trái cây, ngồi xổm dưới mặt bàn đảo bếp, anh ấn mở di động trong tay, tính thoát ra giao diện gọi điện, gọi điện thoại cầu cứu.

Nhưng anh ấn phím cũng vô dụng, giao diện điện thoại từ đầu tới cuối đều ở màn hình trực tiếp, không thoát ra được.

Tần Viễn ngồi trên xe, nhìn camera di động quay được vẻ mặt Khương Thành vội vàng khẩn trương thì cười ra tiếng. Anh ta chụp lại màn hình, nói: “Được, tao biết lựa chọn của mày rồi. Tao sẽ quay lại quá trình chết của La Văn Tĩnh cho mày xem.”

“Không không không không không.” Khương Thành quăng di động ra ngoài.

‘Rầm’, một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bếp bị đá văng ra.

Khương Thành lập tức nín thở, toàn thân anh đổ mồ hôi lạnh, nắm chặt dao trong tay, trốn dưới mặt bàn không nhúc nhích.

Kẻ bắt cóc đi đến, Khương Thành thấy được mũi giày người nọ. Khương Thành nắm chặt dao trong tay.

‘Két két’ một tiếng, giống như âm thanh truyền đến từ cửa chính.

Kẻ bắt cóc kia nhanh chóng lui ra ngoài, Khương Thành lăn qua một bên, dán ở sau tường cửa phòng bếp nhìn.

Một người đàn ông cao lớn che mặt cầm bình chữa cháy trong tay vọt vào, kẻ bắt cóc cả kinh giơ tay muốn nổ súng. Bọt trắng của bình chữa cháy nghênh diện mà đến. Kẻ bắt cóc hét thảm một tiếng, che mắt, ‘pằng pằng’, nổ hai phát súng.

Một giây sau cổ tay hắn đau dữ dội, răng rắc một cái, bị bẻ gãy, súng không biết tung tích. Hắn không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy một cỗ lực khống chế xoay tròn hắn, ‘ầm’, hắn không còn biết gì nữa.

Khương Thành trợn mắt há miệng nhìn người đàn ông kia chỉ trong vài giây đoạt súng, bẽ cổ tay, sau đó giống như đập ruồi quăng người đàn ông to lớn lên trên tường.

Người đàn ông che mặt kia quay đầu nhìn lướt qua, “Khương Thành?”

Khương Thành có chút run lên, cố tự trấn định gật nhẹ đầu.

Người đàn ông kia không để ý tới anh, cầm súng nhanh chóng xem xét trong phòng một phen, không thấy người khác. Ông khom lưng sờ soạng một hồi trên người tên bắt cóc có súng kia, tìm thấy di động của hắn, sau đó lui tới cửa chính, nói, “Đi.”

Trong xe, Tần Viễn ngồi thẳng, anh ta nhìn hình ảnh camera gắn trong phòng quay được, nhướng nhướng mày. “Mày là ai?”

Di động chớp sáng ở góc phòng bếp phát ra câu hỏi của anh ta nhưng không ai để ý.

Khương Thành đi theo bên cạnh người đàn ông kia, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play