Ở phòng kế bên, Kiều Nghĩa vẫn đang bị thẩm tra. Vương Mạc đã lấy được ghi chép tiền án của Kiều Nghĩa.
Lừa gạt, ẩu đả, cố ý gây thương tích, sỉ nhục các loại, Âu Dương Duệ nhìn thời gian ở trong tù một chút, chung phòng với Trần Viêm, An Hàng. Âu Dương Duệ xem xong im lặng, Kiều Nghĩa cẩn thận quan sát phản ứng của anh.
Kiều Nghĩa đoán không ra Âu Dương Duệ đang suy nghĩ gì liền bày vẻ mặt đau khổ kêu tay đau, thúc giục Vương Mạc dẫn hắn đi gặp bác sĩ. Vương Mạc bảo hắn đem sự tình nói rõ ràng trước.
Maria là ai? Làm sao quen biết? Ngoại trừ chuyện hôm nay, trước đó còn kêu hắn làm cái gì? Có tiền bạc qua lại không, làm thế nào đưa tiền? Trong nhóm bọn hắn còn có ai nữa không?
Kiều Nghĩa im lặng một hồi lâu, ánh mắt di chuyển không yên, đây là đang do dự tính toán gì đó. Sau đó hắn bắt đầu nói. Hắn nói hắn quen biết Maria ở trên mạng, chính là dân mạng. Chưa gặp qua người thật, không biết tên thật. Trước đó không kêu hắn làm gì khác, chỉ là hôm nay nói có một người phụ nữ cướp bạn trai của cô ta, còn lừa gạt bọn họ một khoản tiền, cô ta tức không nhịn được, liền kêu Kiều Nghĩa giúp giáo huấn một chút.
“Tôi chỉ là sĩ diện, muốn mạo danh anh hùng trước mặt cô ta. Tôi cũng không có ý định giết người, tôi làm sao dám chứ. Tôi chỉ là nghĩ nhiều lắm là hù dọa cô kia một chút. Mới vừa rồi bị đánh nên tôi mới nói lung tung…”
Kiều Nghĩa còn chưa nói dứt lời, Âu Dương Duệ bỗng nhiên vỗ bàn một cái, bình nước suối trên bàn bị đổ lăn ra sàn nhà. Hành động kia làm Kiều Nghĩa giật nảy mình.
Âu Dương Duệ còn chưa mở miệng, Lôi Tinh Hà bỗng nhiên đưa điện thoại của Kiều Nghĩa tới: “Đội trưởng.”
Âu Dương Duệ quay đầu nhìn lại, màn hình điện thoại của Kiều Nghĩa đã tối đen rồi. Lôi Tinh Hà nói: “Maria vẫn mãi không trả lời, điện thoại đột nhiên chết máy đen màn hình, giống như cái của chủ nhiệm Quách. Điện thoại này tiêu rồi.”
Âu Dương Duệ lấy điện thoại ấn thử, quả nhiên không còn hoạt động. Âu Dương Duệ cười lạnh ném điện thoại đến trước mặt Kiều Nghĩa. “Mày với Maria liên lạc qua cái app kia, tao đã thấy cái app đó trên điện thoại của hai người. Hiện tại hai người kia đều chết rồi. Các bước đều giống nhau, đầu tiên là dùng app hack điện thoại, tiêu hủy vật chứng, sau đó là tiêu diệt nhân chứng. Mày không dám giết người, không có can đảm đúng không? Vậy thì mày nên học tập Maria cho tốt. Bọn họ giết người không chớp mắt.”
Mặt Kiều nghĩa cứng đờ, tay của hắn bị còng, sờ không tới điện thoại, chỉ có thể trừng mắt xem.
“Mày cũng không cần giở thủ đoạn bịp bợm trước mặt tụi tao, bỏ chút sức lực ứng phó với Maria đi. Trần Viêm thì mày không biết, lúc hắn vào tù mày đã ra rồi. An Hàng mày biết chứ?”
Con mắt Kiều Nghĩa chuyển động.
Âu Dương Duệ nhìn hắn chằm chằm: “An Hàng chết đến tận bây giờ tao vẫn không tìm được xác.”
Sắc mặt Kiều Nghĩa thay đổi nhưng không nói chuyện.
“Maria giúp mày giảm hình phạt đúng không?”
Sắc mặt Kiều Nghĩa lại đổi.
“Giúp mày giảm hình phạt, cho lợi ích, sau đó kêu mày làm việc. Trả bằng Bitcoin đúng không?” Âu Dương Duệ cười cười, kéo dài giọng, “Mày xem, tao biết còn nhiều hơn mày tưởng tượng phải không? Tao thậm chí còn hiểu rõ Maria hơn mày.”
Kiều Nghĩa không nói lời nào.
Âu Dương Duệ cầm lấy điện thoại của Kiều Nghĩa, quơ quơ trước mặt Kiều Nghĩa: “Đầu tiên là điện thoại, tiếp theo là người. Lần nào cũng như vậy.” Âu Dương Duệ đứng lên, vẫy tay với Lôi Tinh Hà, “Mở còng cho hắn đi, ném ra ngoài.”
Kiều Nghĩa lập tức sửng sốt: “Cái gì!”
Vương Mạc cũng trợn tròn: “Sao thế!”
Âu Dương Duệ nói: “Hắn chẳng biết gì. Không thấy vừa rồi hắn nhắm mắt liền bắt đầu bịa đặt sao? Cũng không thể kêu Nghê Lam lại đây bẻ gãy mười ngón tay của hắn. Chúng ta không gánh nổi trách nhiệm này. Hơn nữa, hắn trở mặt đã đổi khẩu cung, đến lúc đó lại nói với người ngoài là chúng ta tra tấn bức cung.”
Âu Dương Duệ phất phất tay: “Hắn không có giá trị với chúng ta, trong tay tôi còn có nhân chứng khác, không thiếu một người như hắn. Thả hắn ra Maria sẽ tìm hắn.”
Vương Mạc đang suy nghĩ đây là chuẩn bị dùng Kiều Nghĩa để câu ‘Maria’ sao? Kết quả Kiều Nghĩa đã kêu to: “Tôi không đi. Các anh không thể như thế.”
“Ồ.” Âu Dương Duệ cười lạnh, “Tụi tao không thể như thế, không tới phiên mày nói! Mẹ nó mày ít giở trò với tao đi! Mày như vậy, cải trang, Ete, dao, chọn đường tiến lùi như thế, mày còn là tội phạm tái phạm. Không quen biết, không có can đảm? Mày tiếp tục bịa đi. Nhưng tốt nhất bịa làm sao mà mày được thả ra, nhưng tao đoán chừng mày không có cơ hội giải thích cho Maria nghe. An Hàng vừa ra ngoài đã chết rồi, tao đánh cược mày cũng không qua được hôm nay.”
Âu Dương Duệ chỉ vào Kiều Nghĩa, nói với Lôi Tinh Hà: “Cởi còng cho hắn, đưa ra ngoài.”
“Tôi quả thực không biết Maria là ai, cái này tôi không nói láo.” Kiều Nghĩa kêu to: “Giảm hình phạt là An Hàng giúp tôi làm, ông ta nói ông ta có đường dây.”
Lôi Tinh Hà dừng lại động tác bước tới, Âu Dương Duệ cũng dừng lại rồi.
Kiều Nghĩa nhìn bọn họ, nói: “An Hàng nói có thể giúp tôi làm, nhưng tôi phải cho ông ta tiền. Ông ta ở trong tù toàn bị người bắt nạt, ông ta không có tiền đút cho đại ca.”
Âu Dương Duệ hỏi: “An Hàng không giảm hình phạt cho đại ca sao?”
Kiều Nghĩa nói: “An Hàng nói đường dây kia cũng chọn người, không phải ai cũng đồng ý làm. Phải xem tình huống chút, giảm không tốt sẽ gây phiền phức.”
Chọn người? Âu Dương Duệ hơi suy nghĩ.
“Lúc nào thì biết Maria?”
“An Hàng nói với tôi sau khi ra ngoài sẽ có một người tên Maria tìm tôi. Ông ta nói người kia rất lợi hại, tôi với cô ta có quan hệ tốt rồi sau đó sẽ có rất nhiều lợi ích. Tôi nghe ý đó, Maria chính là người có thể xin giảm hình phạt. Tôi đương nhiên cũng bằng lòng nịnh nọt một chút. Về sau sau khi ra ngoài, điện thoại của tôi nhận được tin nhắn, gửi cho tôi một đường link, bảo tôi cài đặt app kia, tin nhắn ký tên Maria.”
“Chuyện giảm hình phạt An Hàng còn làm cho ai nữa?”
Kiều Nghĩa khẽ cắn môi: “Anh bảo đảm bình an cho tôi, tôi mới có thể nói nhiều hơn với anh.”
Âu Dương Duệ nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên hỏi: “Sau khi An Hàng ra tù, anh đi tìm ông ta phải không?” Cho nên anh nói An Hàng chết rồi, hắn mới có phản ứng.
Kiều Nghĩa khẽ gật đầu: “Mãi vẫn không tìm được ông ta.”
“Anh có hỏi qua Maria không?”
Kiều Nghĩa im lặng một hồi: “Không dám hỏi.”
Xem ra người này quả thật có chút giao tình với An Hàng.
Âu Dương Duệ nhìn chằm chằm Kiều Nghĩa, bỗng nhiên có cảm giác, có lẽ thật như Nghê Lam nói, phía sau ID Maria này không chỉ một người.
Âu Dương Duệ đang định nói chuyện bỗng nhiễn có người gõ cửa. Kiều Nghĩa giật mình chấn động. Lôi Tinh Hà đi đến sau cửa nhìn thoáng qua, mở cửa ra. Lam Diệu Dương thò đầu vào, vẫy tay với Âu Dương Duệ.
Âu Dương Duệ ra ngoài, Lôi Tinh Hà đi theo ra.
Cửa đóng lại, Lam Diệu Dương lúc này mới hạ giọng nói: “Chúng tôi có suy đoán về chỗ của Khương Thành, tôi gửi địa chỉ cho Lưu Tống rồi, ông ta nói sẽ phái người khác đi điều tra thêm.”
“Chỗ nào?”
Lam Diệu Dương nói ra địa chỉ.
“Đây là chỗ nào?” Âu Dương Duệ không hề có ấn tượng gì với địa chỉ này.
“Sau chuyện ở bệnh viện, tôi sắp xếp cho nhóm Lý Mộc một gian phòng an toàn.”
Âu Dương Duệ: “…” Đây còn bắt chước sắp xếp phòng an toàn rồi.
“Là nhà của một người anh em của tôi. Tôi mượn dùng. Ban đầu chỉ tính là lúc nguy cấp nhóm Lý Mộc có để dùng để tránh nạn, chúng tôi trao đổi tin tức cũng ở đó. Chỗ đó an ninh rất tốt, hộ gia đình cũng ít. Ra vào tương đối an toàn.” Lam Diệu Dương nói: “Ngoại trừ Lý Mộc và Từ Hồi, không ai biết chỗ đó. Hơn nữa sẽ không có ai nghĩ tới Khương Thành sẽ tìm Lý Mộc nhờ giúp đỡ.”
“Anh nói đúng.” Âu Dương Duệ nghĩ xác thực là thế. Lý Mộc chỉ cần gửi địa chỉ cho Khương Thành, đặt chìa khóa ở một nơi nào đó, bản thân không cần phải xuất hiện, việc này coi như xong rồi. Nhà không phải của Lý Mộc, bản thân Lý Mộc vẫn còn tăng ca ở văn phòng, không ai sẽ nghĩ tới Lý Mộc.
Âu Dương Duệ gọi điện thoại cho Lưu Tống, Lưu Tống nói ông đã phái ba người qua đón Khương Thành. “Chúng tôi tra ra được có một chiếc ô tô cao cấp dưới tên Thôi Canh, trước giờ cậu ta không lái cho nên không ai biết. Chiếc xe kia vẫn đậu dưới bãi giữ xe nhà Khương Thành suốt, bây giờ lại không thấy rồi. Chúng tôi đã kiểm tra camera, thấy sáng nay có người lái chiếc xe đó đi rồi. Lái xe đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, không thấy rõ mặt nhưng hẳn là Khương Thành.”
“Vậy có thể xem camera trên đường để truy hành tung xe rồi.”
“Đúng, chỉ là cần thời gian. Tóm lại tuyến đường xe chạy chúng tôi cũng đã tra, địa chỉ Lam Diệu Dương nói chúng tôi cũng phái người đi rồi.” Lưu Tống nói, “Có tin tức tôi sẽ báo cậu biết.”
“Ok. Nếu phía Khương Thành tìm được rồi vậy bên chúng tôi cũng sẽ sớm quay về, có chút tiến triển, chỗ này có một nhân chứng quan trọng.” Âu Dương Duệ kể lại tình huống cho Lưu Tống, bên phía Lưu Tống nhanh chóng sắp xếp tiếp ứng.