Trong hành lang lầu 10, một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ trên đầu dính máu ngã trên sàn. Khương Thành kinh ngạc thở ra một hơi. Bonnie nói: “Người của bọn hắn.”

Bonnie đẩy cửa hành lang ra, Khương Thành đi theo ông vào trong.

Bonnie dẫn anh chạy lên trên lầu. Khương Thành hạ giọng hỏi: “Ông là ai?”

“Bạn của Nghê Lam.”

Trái tim đang treo lơ lửng của Khương Thành khẽ buông lỏng, vội nói: “Tôi, bạn của tôi đang trong tay bọn họ…”

Bonnie lại nói: “Tôi đưa cậu ta ra ngoài rồi.”

Khương Thành ngẩn người, lúc này mới phát hiện trên tai người đàn ông này đeo một chiếc tai nghe nhỏ. Một giây sau Bonnie đã móc điện thoại ra, chuyển sang loa ngoài, sau đó nhét vào trong tay Khương Thành, còn nói: “Đừng dừng lại, tiếp tục chạy.”

Khương Thành vừa chạy theo ông vừa nghe điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại là Nghê Lam: “Anh Thành, ông ấy là người có thể tin được, anh đi theo ông ấy, toàn bộ nghe ông ấy. Cảnh sát cũng lập tức tới ngay, đừng lo lắng.”

Khương Thành trở về từ cõi chết nghe được giọng nói của người quen có trăm mối cảm xúc ngổn ngang: “Nghê Lam, mau tìm A Tĩnh. A Tĩnh, A Tĩnh cô ấy ở…”

“Khương Thành, em ở đây.” Giọng La Văn Tĩnh đột nhiên cất lên.

Bước chân Khương Thành dừng lại. Anh cực kỳ bất ngờ, kinh ngạc đến quên thở.

“A Tĩnh.”

“Đừng dừng lại.” Bonnie dùng sức kéo anh.

Khương Thành có chút hốt hoảng: “A Tĩnh, anh thấy em bị bọn họ trói lại, bọn họ…” Anh nói không nên lời, nước mắt của anh rốt cuộc tuôn ra khỏi hốc mắt.

“Giả, đều là giả, em đang ở với Nghê Lam, còn có cảnh sát…” La Văn Tĩnh lớn tiếng hô nhưng chưa kịp dứt lời, điện thoại đã bị Bonnie giựt lại.

“Đang bận, không rảnh nói chuyện.” Bonnie nói với điện thoại, lại quay đầu lại thét với Khương Thành: “Tiếp tục chạy đi!”

Khương Thành và La Văn Tĩnh đều cố nhịn. Khương Thành không dám phân tâm nữa, tiếp tục chạy trốn theo Bonnie.

La Văn Tĩnh bịt chặt miệng, không dám khóc thành tiếng, ngồi phịch xuống mép giường.

Lam Diệu Dương cũng rất sốt ruột, hạ giọng hỏi Nghê Lam: “Hiện tại tình huống thế nào rồi?”

“Dưới lầu còn người của bọn họ, tám chín phần là Tần Viễn đã nắm quyền kiểm soát camera theo dõi rồi, có thể nhìn thấy hành động của bọn họ, chạy xuống dưới lầu có thể sẽ gặp phục kích. Alex không rõ số người và sức lực của đối phương, dẫn theo Khương Thành không tiện, vì vậy cần phải đưa anh ấy lên sân thượng trước.”

Lam Diệu Dương đã hiểu. Bình thường sân thượng chỉ có một cánh cửa, dễ thủ khó công. So với dưới lầu thì an toàn hơn. Bọn họ có thể ở đó đợi cảnh sát tiếp viện, tốt hơn so với liều mạng đi ra ngoài.

“Còn năm phút nữa mới tới.” Âu Dương Duệ thông báo thời gian, anh vừa mới liên lạc xong với Lưu Tống.

Lại kiên trì thêm năm phút, chỉ cần kiên trì thêm năm phút. La Văn Tĩnh đan chặt hai tay, thành tâm cầu nguyện.

Lúc này Bonnie và Khương Thành đã lên đến tầng cao nhất, tầng 20. Bonnie cúi đầu nhìn cầu thang một chút, đèn cảm ứng ở giữa tầng cứ từng cái từng cái sáng lên, việc này biểu hiện có người đang chạy lên lầu.

“Vào đi.” Bonnie đẩy Khương Thành vào sân thượng, sau đó đóng cửa sân thượng lại. Trên sân thượng có chăn mền đang phơi, còn có vài chậu hoa cỏ. Bonnie đá ngã cây phơi đồ, lấy ra chèn cửa lại.

“Chúng ta tới sân thượng rồi.” Bonnie nói, móc ra một chiếc ống nhòm nhỏ quan sát dưới lầu một vòng, đã không còn thấy chiếc xe cảnh sát dưới lầu. “Chỗ này cũng không an toàn, khoảng cách các tòa nhà với nhau rất gần.”

Lam Diệu Dương: “…” Gần sao? Anh đến đó rất nhiều lần, không thấy vậy nha.

“Người bình thường không nhảy qua được đâu.” Nghê Lam không rõ lắm tình huống cụ thể của chỗ đó.

“Paul không phải người bình thường.”

Âu Dương Duệ: “…” Có cần khoa trương vậy không chứ?

Tòa nhà bên cạnh, Paul đeo tai nghe, cúi đầu nhìn điện thoại, ấn vào nút gọi thang máy. Trong điện thoại di động đang chiếu đoạn video ngắn Khương Thành trong phòng kia. Một người đàn ông cao to đội mũ đeo khẩu trang đột nhiên xông vào, trong vòng mấy giây đã xử xong người của bọn họ.

Thang máy tới rồi, Paul bước vào, đưa tay ấn tầng cao nhất. Giữa chân mày của hắn ta đều là sự độc ác. “Có thể là ông ta, cảnh sát không cần che mặt, cũng không có thân thủ như vậy.”

“Như vậy xem ra Nghê Lam đột nhiên có thể ra ngoài hành động hẳn là có liên quan tới ông ta.” Tần Viễn vừa nói vừa thao tác trên máy tính, trong màn đêm hai chiếc máy bay không người lái đang hướng về sân thượng tòa nhà chỗ Khương Thành kia.

“Như vậy cũng tốt.” Paul nói, “Cũng không cần phải giải quyết ở Pháp nữa. Mục tiêu của chúng ta đều ở đây.”

“Có hình ảnh rồi.” Tần Viễn nhắc nhở một câu.

Paul cúi đầu xem điện thoại, ấn mở phần mềm, tín hiệu trong thang máy không tốt lắm, Paul có chút không kiên nhẫn, nhíu nhíu mày. ‘Ding’ một tiếng, đến tầng 20 rồi, Paul đi ra thang máy, hình ảnh từ máy bay không người lái đã truyền tới.

Trên sân thượng, Khương Thành thở hồi lâu, chợt phát hiện trên tay mình còn cầm dao, anh vội vàng quăng dao đi, hỏi Bonnie, “Chúng ta đợi cảnh sát đến sao?”

“Đúng.” Bonnie đã quan sát xong chung quanh, vừa mới quay đầu muốn nói với Khương Thành, lại nghe thấy tiếng vù vù bên tai. Ông vội vàng lao tới hô to với Khương Thành, “Nằm xuống, tìm chỗ che chắn.”

Khương Thành còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy một chiếc máy bay không có người lái giống như ma quỷ đột nhiên xuất hiện trên lầu bên cạnh, bay thẳng đến chỗ bọn họ.

Bonnie giơ tay lên bắn hai phát, hai phát đều trúng. Máy bay không người lái kia bùm một tiếng bốc lửa, chao đảo, xoay một vòng lao xuống mái nhà.

‘Ầm.’

Máy bay không người lái rớt xuống.

Khương Thành còn đang sững sờ thì nghe Bonnie kêu: “Cẩn thận.”

Khương Thành thuận theo ánh mắt ông nhìn ra khoảng không sau lưng, một chiếc máy bay không người lái đang bay về phía anh, ba tiếng ‘pằng pằng pằng’ liên tiếp, trên máy bay kia vậy mà có súng, đang nhắm bắn Khương Thành.

Khương Thành xoay người chạy, anh nhìn thấy Bonnie giơ tay bắn về phía máy bay, nhưng lại cảm thấy trên người mình đau đớn. Anh ngã xuống phía trước, trán đập trên đất.

Cơn đau trên người lấn át cơn đau trên trán, Khương Thành đau đớn rên rỉ, anh biết, mình bị thương rồi.

Tiếng máy bay không người lái rơi xuống vang lên ở phía sau, một giây sau anh được Bonnie đỡ lên, kéo tới dưới chân tường. “Không sao, không trúng chỗ hiểm. Viên đạn xuyên qua rồi, không việc gì.”

Nói đến thật là nhẹ nhàng linh hoạt ạ, Khương Thành không còn sức lực chửi thề.

Bonnie xoay người đi kéo một chiếc mền đang phơi buộc chặt vết thương lại cho Khương Thành, động tác kia cực kỳ thành thục, Khương Thành rốt cuộc yên tâm rồi. Có lẽ thật sự không nghiêm trọng. Anh theo lời dặn dò của Bonnie đè xuống để cầm máu, cố gắng điều chỉnh hô hấp.

Bonnie vừa xử lý vết thương cho Khương Thành vừa quan sát xung quanh. Ông bỗng nhiên quay đầu nhìn chăm chú về phía sân thượng sát bên cạnh.

Một người đàn ông tầm 40 tuổi đứng trên sân thượng tòa nhà bên cạnh đang quan sát ông ở bên này.

“Damn it.” Bonnie mắng một câu tiếng Anh thô tục.



Dưới ánh sáng lờ mờ, mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy thân hình cao lớn cùng màu tóc sáng của người đàn ông kia. Nhưng Bonnie biết đó là tóc vàng, cho dù không thấy rõ mặt mũi, ông cũng biết dáng dấp người kia ra sao.

Paul.

Có người đạp vào cửa lớn sân thượng. ‘Đùng đùng đùng’, âm thanh hết sức chói tai.

“Xem ra chúng ta có phiền phức rồi.” Bonnie nói với Khương Thành.

Khương Thành không biết phiền phức mà ông nói cụ thể là chỉ cái gì. Anh quay đầu nhìn về hướng Bonnie nhìn vừa rồi, nhìn thấy một người đàn ông xoay người rời khỏi sân thượng ở bên cạnh.

Bonnie một lần nữa đỡ Khương Thành lên, ôm lôi anh đỡ đến vách tường cạnh cửa lớn sân thượng, để anh dựa chắc vào tường.

Sau đó Bonnie liền đứng ở sau cửa, Khương Thành nhìn ông, cảm thấy ông giống như đang nghe gì đó. Cây phơi đồ chèn cửa kia bị đá đến rung lên, giống như có thể gãy bất kỳ lúc nào. Khóe mắt Khương Thành liếc qua như thấy gì đó, anh hoảng sợ chấn động, nhưng cơn đau đớn trên người khiến anh rụt lại.

“Cái đó, cái đó…” Khương Thành nhớ ra bản thân căn bản không biết người đàn ông cứu anh tên gì, anh đành phải kêu: “Người bên kia, hắn ta muốn qua đây rồi.”

Sân thượng bên cạnh, Paul cầm một cái gậy dài phóng tới bên tường sân thượng, gậy chống vào chân tường, bẻ cong lên. Paul dựa vào sức của cây gậy kia, phi người lên, bay vọt qua phía bên này.

Bonnie đá văng cây chắn trước cửa sân thượng, người ở phía trong đang xô cửa vì vậy mà bỗng nhiên té nhào tới. Bonnie nhấc chân quét ngang, một cước đá vào mặt người kia. Người kia té bổ nhào ra ngoài cửa, đụng vào một người khác, té xuống đất.

Bonnie truy kích, một phát bắn ngã một người. Theo thế giẫm lên tay có súng của người nằm ngã trên đất kia, một quyền đánh vào yết hầu của người còn lại, lại đá một cước, đá thẳng tên trúng đạn xuống lầu.

Người bị đánh trúng yết hầu ôm lấy cổ, Bonnie kéo cổ áo hắn đột nhiên ép đầu hắn xuống, nhấc đầu gối lên giọng, kêu cũng không kịp kêu, theo cái buông tay của Bonnie hắn đổ xuống đất.

Bonnie lại đá một cước, đạp người trên đất kia bất tỉnh.

Tất cả động tác như nước chảy mây trôi, chưa ngừng nửa giây. Ngắn ngủi trong nháy mắt, ba tên lưu manh ngã xuống đất, rốt cuộc không thể động đậy.

Khương Thành không nhìn thấy động tác của Bonnie, chỉ nghe thấy trong cửa tiếng kêu ai ô thảm thiết, tiếng súng bắn pằng pằng một trận. Anh cũng không kịp suy nghĩ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, bởi vì người đàn ông bên nóc nhà bên kia đã vọt qua rồi, rơi nhẹ xuống đất, động tác gọn gàng. Sau khi hạ xuống không hề ngừng lại, nhanh chóng chạy về hướng này, vừa chạy vừa thò tay móc súng từ sau hông ra.

Dáng vẻ mạnh mẽ, khí thế lạnh lùng kia như kẻ hủy diệt.

Khương Thành không khống chế nổi tưởng tượng của mình, hoảng sợ hít vào một hơi, còn chưa kịp gọi, một bàn tay thò qua kéo anh vào sau cửa sân thượng.

Khương Thành vì động tác này kêu đau một tiếng.

Bonnie chèn cửa, hạ người xuống, nâng Khương Thành lên liền chạy.

Lần này Khương Thành đau đến không cách nào kêu được, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra, anh chăm chú nắm chặt lấy vai Bonnie, sợ mình té xuống.

Thân hình Bonnie cao to nhưng Khương Thành cũng cao 1m8, hình thể anh như vậy, Bonnie có thể nâng lên chạy còn không tốn sức, còn dư sức lực nói chuyện điện thoại với Nghê Lam bên kia.

“Paul tới rồi, Khương Thành bị bắn bị thương, không chờ cảnh sát tới được. Ba nhất định phải dẫn cậu ta rời đi. Vừa rồi đánh ba tên, không biết đã chết hay chưa, các con xử lý một chút.” Ông dừng một chút, “Tính cả hai tên ở tầng 10 kia là năm người. Chút nữa không biết có còn hay không.”

Lam Diệu Dương: “…”

Âu Dương Duệ vẫn luôn duy trì liên lạc với Lưu Tống lập tức thông báo tình huống.

Bonnie bước hai ba bước xuống lầu, quả thực phải dùng từ nhảy xuống. Khương Thành đau hừ một tiếng. La Văn Tĩnh nghe thấy cắn thật chặt tay mình.

Nghê Lam vội nói: “Cảnh sát đã thông báo cho bảo vệ tòa nhà rồi, nhưng vì mấy tên côn đồ có súng, không kêu bảo vệ đi lên, chỉ để bọn họ trông chừng.”

“Vậy kêu bọn họ tránh ba xa một chút. Ba không phân ra được ai là bảo vệ thật ai là giả.”

Âu Dương Duệ nhanh chóng tiếp tục thông báo.

Nghê Lam bắt đầu gõ máy tính tìm kiếm bệnh viện gần nhất, Lam Diệu Dương cũng bắt đầu gọi điện thoại sắp xếp với phòng PR và giám đốc quản lý nhanh chóng phái người tới bệnh viện chuẩn bị, cũng bảo luật sư chạy qua. Một khi Khương Thành bị thương được chuyển tới, chỗ đó cần phải có nhân viên chuyên nghiệp xử lý tốt hậu quả.

Thời điểm Khương Thành bị nhét vào trong xe, cả người toát mồ hôi lạnh, hai mắt mờ, quả thực sắp mất nửa cái mạng.

Cửa xe bị đóng mạnh lại, thân xe rung lên, có người ngồi lên ghế lái.

Xe chuyển động, Khương Thành tỉnh lại chút, rốt cuộc nhìn rõ tình huống trong xe. Trên xe treo bùa bình an, còn có một tấm ảnh chụp gia đình.

“Đây là xe của ai?”

“Không biết.” Bonnie đáp, “Tìm đại một chiếc. Xe kia của cậu không thể dùng. Bọn họ biết xe của cậu, lúc chúng ta chạy lên chạy xuống bọn họ có đủ thời gian động tay động chân trên xe.”

Phải không? Có lý. Khương Thành không nói gì, anh sờ lên người thấy rất nhiều máu, anh cảm thấy suy yếu.

“Yên tâm đi, cậu không chết được.” Bonnie lái xe chở Khương Thành vọt ra khỏi tòa nhà, lái về phía bệnh viện.

Một đội xe cảnh sát hú còi mà đến, mặt Bonnie không chút biểu tình bình tĩnh lướt qua những chiếc xe kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play