Âu Dương Duệ nói với Lưu Tống tình huống mới nhất hiện nay của bọn họ bên này.

Lưu Tống nói bọn họ không tìm được Khương Thành. Một mặt là đưa ra yêu cầu với Phong Phạm đề nghị Khương Thành ra mặt để phối hợp điều tra vấn đề liên quan đến kinh tế, một mặt là phái chuyên gia đi đến các sản nghiệp dưới tên Khương Thành để tìm người, còn đi theo phóng viên tin tức giải trí phong toả Khương Thành, nhưng ba biện pháp này đều không tìm được Khương Thành.

Vị đại minh tinh này, ngay cả trợ lý của anh cũng đều mất tích rồi.

Nhân viên trong phòng làm việc của Khương Thành vẻ mặt khổ sở nói bọn họ cũng có nhiều công việc cần Khương Thành ra mặt xử lý, nhưng mãi vẫn không tìm được anh. Người đại diện đã vò đầu bứt tóc, nổi nóng mấy lần, hơn nửa số người trong phòng làm việc đều đi tìm người rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ không cách nào dùng được của những nhân viên này cùng với phản ứng kịch liệt của fan trên mạng, những lời bàn tán xấu cùng với hot search vô cùng nóng như thủy triều ào ào, Lưu Tống cảm thấy công ty bên này hẳn là không nói dối.

Dưới tên của Khương Thành có hai căn nhà, trong nhà hiện tại không có người. Dưới tên La Văn Tĩnh có một căn, La Văn Tĩnh ở đó, hiện tại trong nhà cũng không có người. Lưu Tống phái cảnh sát mặc thường phục đi theo ký giả, ký giả xoay vòng vòng, kiên nhẫn ngồi chờ, nhưng cảnh sát bọn họ lại không có nhiều thời gian như vậy.

Cảnh sát tìm trong vòng bạn bè của Khương Thành, tìm Lý Mộc, tìm bạn bè La Văn Tĩnh các loại, nhưng tất cả mọi người đều không biết hành tung của Khương Thành.

Cảnh sát mặc thường phục mấy ngày nay theo dõi Tần Viễn cũng không phát hiện gì. Không thấy Tần Viễn có động tĩnh gì đặc biệt, chỉ đi làm bình thường hoặc ở trong nhà.

Bọn họ cũng không thấy Paul. Tra hành tung của Paul cũng không phát hiện hắn ta vào khách sạn hay có ghi chép đi lại nào. Người này sau khi nhập cảnh đã hoàn toàn biến mất rồi.

Cho nên sự kiện lần trước, việc Khương Thành mất tích lần này, cảnh sát đều không có cách nào liên hệ với Tần Viễn được.

“Hiện tại chỉ hi vọng Khương Thành đủ thông minh, có thể né tránh chúng ta cũng có thể né tránh Maria.” Lưu Tống nói: “Tôi cảm thấy Maria chưa chắc là người trong Phong Phạm.”

“Tôi cảm thấy cô ta là người trong đó.” Âu Dương Duệ nói: “Giới tính thật thì không nói được, nhưng hẳn là người trong Phong Phạm, chức vụ không thấp, cùng cấp với La Văn Tĩnh hoặc cao hơn chức của cô ấy, có thể tiếp xúc mật thiết với công việc của La Văn Tĩnh, có thể mượn cơ hội công việc để theo dõi chằm chằm mọi cử động của cô ấy. Có lý do hợp lý để hỏi đến hành tung của cô ấy, tình hình công việc và cuộc sống.”

Lưu Tống giải thích: “Hôm nay trên mạng địa phương thành phố X có đăng bản tin về hoạt động của hai nghệ sĩ kia của Phong Phạm, phía trên có mấy tấm hình nhóm, chụp các cô ấy bước từ trên xe xuống, người đại diện và trợ lý đều ở đó, không có La Văn Tĩnh. Như vậy người ngoài Phong Phạm cũng biết La Văn Tĩnh không đi, hơn nữa hôm nay trên mạng làm lớn chuyện như thế, theo lẽ thường phỏng đoán La Văn Tĩnh khẳng định sẽ trốn ở khách sạn. Nếu là người trong Phong Phạm hẳn phải biết cô ấy rời đi rồi. Cho nên người ngoài mới phái Kiều Nghĩa đi gây án.”

“La Văn Tĩnh nói cho người đại diện A Tử kia rằng hôm nay cô ấy sẽ rời đi sớm, nhưng cô ấy nói lại là buổi chiều. Việc này không liên quan đến việc sắp xếp công việc khác, hơn nữa A Tử cũng không cần thiết phải báo cáo lại công ty, cho nên cô ấy cứ làm việc như bình thường, không nói với công ty. Trước khi La Văn Tĩnh rời khỏi khách sạn có gửi một email, nói nhìn thấy tin tức trên mạng, cô sẽ xử lý, nhưng vì để không bị quấy rầy, cô phải tắt điện thoại. Có việc gì thì liên lạc bằng email.”

“Như vậy email của cô ấy sẽ lưu lại IP của khách sạn để làm giả là cô ấy vẫn còn ở khách sạn.”

“Đúng thế.” Âu Dương Duệ nói: “Giờ bay chiều, IP khách sạn, cho đối phương đủ thời gian ra tay. Hơn nữa cửa sổ đối diện với cửa ra vào, cô ấy để hở màn cửa vừa đủ rộng có thể thấy rõ ai tiến vào phòng cô ấy. Thêm cả Trịnh Nhiên đang ngồi đợi ở đại sảnh.”

“Cô ấy và Khương Thành bố trí một cái bẫy nhằm kiểm chứng xem ai sẽ tới hại cô ấy, sau đó bọn họ sẽ có manh mối hoặc là chứng cứ.”

Âu Dương Duệ nói: “Quả thực là như thế, bọn họ là được ăn cả ngã về không. Nhưng cuối cùng Maria cũng phát hiện có vấn đề, kêu Kiều Nghĩa rút lui. Việc này có hai khả năng, một là tin tức Lam Diệu Dương và Nghê Lam ở sân bay khiến Maria nảy sinh nghi ngờ. Mặc dù Lam Diệu Dương sắp xếp để lộ tin ra ngoài là hai giờ sau, hơn nữa lại nói rõ là mình đi thành phố C, nhưng Maria và Tần Viễn có lòng nghi ngờ cũng là bình thường. Nhưng chuyện Nghê Lam và Lam Diệu Dương xuất hiện ở sân bay không gạt được, nhất là chuyện Nghê Lam ở bệnh viện trước đó cũng đã rất nóng trên mạng, lần này chuyện tình yêu của Khương Thành bị lộ ra cô ấy cũng bị lôi vào theo, cho nên gương mặt kia của cô ấy không thể nào thoát được…”

Lưu Tống nhịn không được chửi: “Được rồi, không cần nói giúp cô ấy. Tôi biết, gương mặt kia của cô ấy đi đâu là sáng đó, ngay điều kiện vất vả này còn phải hỗ trợ cảnh sát tra án cũng không dễ dàng. Tôi biết. Cậu cứ nói thẳng khả năng thứ hai đi.”

Âu Dương Duệ nói: “Cái thứ hai chính là tin tức trong nội bộ công ty bọn họ. Hơn mười hai giờ trưa, A Tử nhớ không rõ thời gian, cô ấy nhận được điện thoại của một trợ lý phòng quản lý tên Trình San, hai người bàn chuyện công việc, A Tử liền thuận miệng nói buổi chiều La Văn Tĩnh sẽ trở về. Trình San này có thể loại trừ. Bởi vì Kiều Nghĩa 1:50 đã tới khách sạn, nếu như Trình San nhận được tin lập tức báo vậy Kiều Nghĩa đã không tới rồi. Hẳn là buổi chiều Trình San đi làm lại nói với những người khác trong công ty, mọi người biết buổi chiều La Văn Tĩnh sẽ quay lại, dù sao cũng là nhân vật yêu đương với Khương Thành, công ty chắc chắn đang bàn tán. Mà lúc này, một người trong đó nhận được email liền nảy sinh nghi ngờ, vì trong email La Văn Tĩnh không có nói buổi chiều cô ấy sẽ trở về.”

“Ừm. Người này cảm thấy La Văn Tĩnh phải giải thích cho rõ ràng lại cố ý không nói. Bình thường có lẽ cũng sẽ trao đổi một chút tình hình tin tức, nhưng ở thời điểm mẫn cảm này cảnh sát lại đến điều tra, người kia liền hoảng rồi.”

“Đúng thế. Đương nhiên đây chỉ là phỏng đoán chúng ta căn cứ vào những gì đã biết, nhưng phía đối phương có khả năng lại xảy ra nhiều chuyện, các con đường đưa tin khác cũng khó nói.”

“Nếu có đường khác vậy các cậu ở Thuận Huy cũng không an toàn. Nếu như cậu phỏng đoán đúng, như vậy trong những người nhận email kia sẽ có Maria hoặc người liên lạc mật thiết với cô ta.”

“Chúng tôi không thể đổi chỗ, La Văn Tĩnh đang chờ điện thoại của Khương Thành. Bọn họ hẹn xong là đi máy bay riêng của khách sạn. Trước mắt đây là biện pháp liên lạc duy nhất với Khương Thành.” Âu Dương Duệ nói, “Tôi sẽ cho ông tên người nhận email, ông tìm bọn họ tra hỏi đi.”

“Được, tôi đang ở Phong Phạm. Chúng tôi tiếp tục tìm Khương Thành…” Lưu Tống đang nói thì thấy một cấp dưới vội vàng đến: “Đội trưởng Lưu, Thôi Canh đến công ty rồi, đang bị phóng viên vây dưới lầu.”

Lưu Tống đi đến chỗ cửa sổ sát đất nhìn xuống dưới, quả nhiên một đám người lít nha lít nhít vây quanh một người đàn ông trẻ, microphone, điện thoại, camera đều quay về phía mặt người kia.

Lưu Tống nói một tiếng với Âu Dương Duệ xong cúp điện thoại: “Dẫn cậu ta tới đây.”

Qua ước chừng mười phút đồng hồ, hai cảnh sát mặc thường phục cộng thêm bảo vệ toà nhà mới lôi Thôi Canh ra khỏi đám phóng viên được.

Thôi Canh bước vào công ty, nhìn thấy bầu không khí trong công ty có gì không đúng, còn có một số khuôn mặt xa lạ, tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn có chút khẩn trương. Trong văn phòng có một đồng nghiệp chạy tới giải thích tình huống với Thôi Canh, lại hỏi Thôi Canh Khương Thành đang ở đâu, Thôi Canh an ủi: “Không có gì, tôi chính là quay lại xử lý.”

Một đồng nghiệp khác đã nhắn tin cho Đàm Tuấn là tìm thấy Thôi Canh rồi, Đỗ Lợi Quần ở một chỗ khác nghe được tin cũng đi ra từ văn phòng, nhưng Thôi Canh được đưa tới trước mặt Lưu Tống.

Lưu Tống khẽ gật đầu với Đỗ Lợi Quần: “Tôi cần tìm hiểu tình hình trước một chút.”

Đỗ Lợi Quần không lời nào để nói, cảnh sát được ưu tiên.

Cảnh sát.

Thôi Canh nhìn xung quanh một chút, lại nhìn về phía Lưu Tống: “Xin chào, tôi là trợ lý của Khương Thành, Thôi Canh.”

Lưu Tống dò xét anh một phen, khẽ gật đầu, đưa anh vào một phòng làm việc mượn được.

Thôi Canh theo sau lưng ông, cố gắng không rụt rè nhưng bước chân có phần nặng nề.

Anh nhớ ngày đó lúc anh nói chuyện thẳng thắn với Khương Thành cũng đi theo sau lưng Khương Thành như thế, đi vào một căn phòng. Khi đó sức khỏe của Khương Thành không tốt, có đôi khi sẽ nhìn chằm chằm điện thoại thẩn thờ, tinh thần suy nhược, ban đêm mất ngủ, phải uống thuốc.

Thôi Canh nói với Khương Thành: “Anh Thành, đúng vậy đấy. Có cuộc điện thoại thần bí, dãy số đặc biệt dài, giọng nói là máy ghi âm, hắn ta nói với em, hi vọng em có thể tiết lộ tin tức của anh cho hắn ta biết. Hắn ta sẽ cho em tiền.”

Anh nhìn thấy mặt Khương Thành biến sắc, anh nói tiếp: “Hắn ta là người kêu anh phải đi gặp bác sĩ đúng không? Em thấy em nên đồng ý với hắn. Vì coi như nếu không tìm em, hắn cũng sẽ tìm người khác. Nếu không biết là ai đang theo dõi anh không bằng để em. Em sẽ ứng phó tốt với hắn, em sẽ giúp anh. Anh đồng ý tin tưởng em không? Đương nhiên, nếu như anh không tin tưởng em, anh cũng có thể sa thải em, em bảo đảm sẽ không nói lung tung ra ngoài.”

Thôi Canh nhếch miệng, dừng lại. Lưu Tống xoay người lại, cảnh tượng trong trí nhớ quay về với hiện thực, trước mặt anh không phải Khương Thành mà là một vị cảnh sát nhìn rất nghiêm khắc.

“Khương Thành ở đâu?”

“Tôi không biết.” Thôi Canh nói, “Sau chuyện xảy ra trên mạng hôm nay điện thoại của anh Thành với tôi bị gọi muốn cháy máy, chúng tôi không có cách nào chỉ có thể tắt máy. Sau đó anh Thành kêu tôi lái xe của anh ấy dẫn dụ phóng viên ra. Anh ấy nói muốn lánh đi một chút, nhưng không nói cho tôi biết là sẽ đi đâu.”

Lưu Tống không tin: “Cậu là trợ lý của anh ta, giúp anh ta giải quyết phiền phức, anh ta đi đâu làm sao lại không nói cho cậu.”

“Tôi là trợ lý của anh ấy, anh ấy là sếp, anh ấy đi đâu đương nhiên không cần báo cáo với tôi. Anh ấy đồng ý nói cho tôi, tôi sẽ nghe anh ấy dặn dò để làm, anh ấy không muốn nói cho tôi, tôi đương nhiên không thể miễn cưỡng anh ấy. Tôi rất lo lắng cho anh ấy, nhưng quả thực không biết.” Thôi Canh dừng một chút: “Anh cảnh sát, xảy ra chuyện gì sao? Anh Thành giấu diếm chuyện tình cảm với công chúng không có phạm pháp chứ? Các anh tìm anh ấy có chuyện gì không?”

Lưu Tống nhìn chằm chằm Thôi Canh một hồi lâu, phong độ kia ép tới Thôi Canh nuốt nước miếng một cái, nhưng Thôi Canh vẫn đứng thẳng ở đó, không dời mắt.

“Khương Thành nói La Văn Tĩnh đợi anh ta ở thành phố X, nhưng La Văn Tĩnh bị kẻ xấu tập kích, chúng tôi có chút vấn đề cần hỏi Khương Thành về việc này.”

“Cái gì?” Thôi Canh lộ vẻ kinh ngạc, “Chị Tĩnh bị thương sao?”

Lưu Tống quan sát nét mặt của anh, tiếp tục nói: “Chuyện La Văn Tĩnh bị tập kích có liên quan đến Khương Thành, chúng tôi cần Khương Thành hỗ trợ điều tra.”

Thôi Canh cắn cắn môi, nói: “Nhưng mà tôi thật sự không biết anh ấy ở đâu.”



Thành phố X, khách sạn Thuận Huy.

Cảnh sát đang tiếp tục thẩm tra Trịnh Nhiên và Kiều Nghĩa.

Ngón tay út của Kiều Nghĩa bị gãy rồi, vì chuyện này mà Vương Mạc nhức đầu, kéo Âu Dương Duệ đến góc vắng nói thầm hồi lâu. Âu Dương Duệ nói: “Gãy xương rồi, đợi hắn ta nói rõ sự tình xong sẽ đưa đi bác sĩ.”

Kiều Nghĩa đeo còng tay nâng lấy tay nhìn bọn họ chằm chằm, Nghê Lam rống lên một tiếng: “Tay của anh sao lại bị thương?”

Kiều Nghĩa giật mình một cái, vẻ mặt tội nghiệp: “Bị ngã.”

Lôi Tinh Hà lại theo bản năng nhìn Lam Diệu Dương, Nghê Lam quay đầu lại quát anh: “Anh cứ nhìn anh ấy mãi làm gì vậy?”

Lôi Tinh Hà thầm mắng ánh mắt mình tiện, nhanh chóng trốn sau lưng Âu Dương Duệ.

Nghê Lam trợn mắt nhìn bọn họ, đeo máy tính lên lưng, cầm theo thiết bị Cung Khoan lấy được đi lên phòng 1315. Bọn họ mới đăng ký thêm một phòng ở tầng này, kêu Điền Duyệt trông chừng La Văn Tĩnh. Phòng 1315 dùng để chờ điện thoại để truy tung.

Nghê Lam mất hứng đi qua, bỏ đi hộp điện thoại bắt đầu loay hoay. Âu Dương Duệ không yên tâm đi theo sau Lam Diệu Dương qua đây, nhìn một chút hành động của cô, hỏi: “Cô biết làm cái này thật à? Anh ta gọi tới cô có thể truy được IP của anh ta? Những thiết bị này có thể sao? Có muốn mượn mấy người trong cục một chút không?”

“Muốn mượn thì anh đi mà mượn.” Nghê Lam tức giận, “Tôi tự làm của tôi, cũng không ảnh hưởng việc anh mượn. Trước khi mượn được mà điện thoại gọi tới tôi sẽ thử, sau khi mượn được anh ta gọi tới thì tự mấy anh làm. Tôi quản mấy anh sao, tôi không có nhiều chuyện vậy nha.”

Cơn giận này. Âu Dương Duệ lén nhìn Lam Diệu Dương, anh suy nghĩ không biết cơn giận này từ đâu tới? Là cô cũng không hỏi ra được Khương Thành ở đâu, hay là bắt đầu từ lúc Vương Mạc khoa trương giơ ngón tay của Kiều Nghĩa lên kêu: “Ngón tay gãy rồi.”

Lam Dương Duệ phẫy phẫy tay với anh, Âu Dương Duệ bỏ đi.

Trong phòng chỉ còn lại Lam Diệu Dương và Nghê Lam. Lam Diệu Dương ngồi xuống bên cạnh Nghê Lam, Nghê Lam lẩm bẩm: “Đừng ở đây quấy rầy em làm việc.”

Lam Diệu Dương nói: “Anh giúp em.”

“Anh biết cái gì?” Nghê Lam bĩu môi, “Kêu anh đừng có lại gần đừng có lại gần…” Cô oán trách không được nữa, cắm đầu tiếp tục loay hoay công việc trên tay.

“Không sao hết, Lam Lam.” Lam Diệu Dương đột nhiên nói, “Em không làm sai gì hết, em không cần để ý chuyện em đã làm.”

Nghê Lam lập tức dừng lại, một lát sau cô tiếp tục làm, lại lầm bầm: “Tự bản thân em đương nhiên không để ý.”

“Anh cũng không để ý. Cho nên em cũng không cần phải để tâm là anh có để ý hay không.”

Nghê Lam ngẩng đầu nhìn anh.

Lam Diệu Dương bị ánh mắt của cô nhìn chằm chằm, liền nói: “Được rồi, anh cảm thấy như vậy khẳng định rất đau, anh thừa nhận đổi lại là anh thì anh không xuống tay được, đại khái là, nếu ở ngay hiện trường anh cũng không dám xem. Nhưng anh không cảm thấy… em như vậy không tốt.”

“Gạt người.” Nghê Lam nhìn anh chằm chằm, bị anh nói trúng tâm sự lập tức thấy tủi thân, hốc mắt có hơi nóng, cô mím chặt môi.

Chỉ là ngón tay mà thôi, nếu như gặp phải nguy hiểm, nếu như xác thực cần thiết, kỳ thật cô có thể làm ra chuyện rất tàn nhẫn.

Nhưng cô không hề muốn Lam Diệu Dương nhìn thấy, bị tập kích cứu người phải ra tay là một chuyện, tra tấn tội phạm lại là chuyện khác. Cô không thích làm, cô cũng không muốn Lam Diệu Dương nhìn thấy.

Mà đội trưởng Vương gì đó còn lớn tiếng ồn ào, giống như xảy ra chuyện gì lớn lắm, giống như cô rất tàn nhẫn buồn nôn. Trước kia Nghê Lam không cảm thấy vậy, nhưng bây giờ quả thực cô có để ý.

“Không gạt em.” Lam Diệu Dương chăm chú nhìn cô, “Anh biết đối với em làm như vậy không hề dễ dàng. Nếu không em sẽ không tức giận. Anh cũng hiểu được nguyên nhân em ra tay, những gì từ nhỏ em trải qua không giống như người bình thường tụi anh.”

Nghê Lam dụi dụi mắt, có chút không nhịn được rồi.

“Đương nhiên anh cũng không khuyến khích em làm như thế. Nhưng chuyện em làm anh có thể hiểu được.” Lam Diệu Dương sờ sờ đầu Nghê Lam, “Somalia nhất định còn gian khổ hơn cái này nhiều, đúng không?”

“Ông ấy lại kể cho anh chuyện này à?” Nghê Lam có chút buồn, nhưng lại cảm thấy có chút vui vẻ.

“Ừ.” Lam Diệu Dương không dám nói cho Nghê Lam biết lúc đó anh rất tức giận, còn mắng Alex vì chuyện này. Haiz, cũng không biết Alex có giận hay không.

Thật hối hận. Lúc đó giả vờ ngoan một chút thì tốt biết mấy.

Thôi vậy, hiện giờ cũng không phải lúc suy nghĩ chuyện đó.

Nghê Lam tiếp tục điều chỉnh thử mấy thứ đồ kia và phần mềm, một lát sau kết nối xong. Cô nói: “Không biết khi nào thì Khương Thành gọi tới, hi vọng anh ta không sao. Alex nói anh ta hẳn là đã sớm rời khỏi phòng rồi. Thôi Canh lái chiếc xe kia lòng vòng trong thành phố mãi.”

Lam Diệu Dương suy nghĩ hồi lâu, “Em nói xem, Lý Mộc nói không biết là thật hay giả?”

“Tên Lý Mộc đó lúc có lợi ích của anh ta, anh ta cũng không đứng về phía chúng ta. Nhưng Lưu Tống phái người theo dõi sát anh ta, tra cả chỗ của anh ta cũng không tra ra được. Lý Mộc này tính tình rất gian xảo, em cảm thấy anh ta đáng nghi ngờ.”

Lam Diệu Dương bỗng nhiên vỗ đùi một cái: “Anh nghĩ đến một chỗ. Nếu như Lý Mộc muốn giúp Khương Thành trốn đi, chỗ đó rất thích hợp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play