Lam Diệu Dương cảm thấy việc này quả thực không thể tưởng tượng nổi: “Bốc Phi hoặc là có một người khác giúp làm chuyện xấu cũng thôi đi, lại còn là một đoàn phim giúp giết người? Khương Thành cũng không phải chưa từng quay phim, không phân biệt được đoàn phim thật đoàn phim giả sao?”
“Sự thật chính là như vậy, tôi không có nói láo.” La Văn Tĩnh cảm thấy Lam Diệu Dương có ý chỉ trích, kích động nói: “So với bất kỳ ai, tôi với Khương Thành càng hi vọng đây là giả, nhưng nó lại là sự thật. Thời gian địa điểm đều có thể tra được. Phim trường lúc đó đang quay bộ phim ‘Đôi mắt đen’, Trang Vinh có một vai trong đó. Bốc Phi nói bởi vì bộ phim ‘Giày thuỷ tinh’ kia cũng đang cân nhắc mời Trang Vinh, cho nên kêu anh ta cùng Khương Thành cộng tác thử vai. Ngày đó Trang Vinh đang diễn phân cảnh cuối cùng của ‘Đôi mắt đen’, cũng là cảnh cuối của phim trường kia. Quay xong sẽ không dùng phim trường nữa cho nên Bốc Phi nói anh ta đã nói chuyện xong với đoàn phim rồi, mượn dùng sân bãi và nhân viên một lúc, để Trang Vinh và Khương Thành quay thử một đoạn phim, sau đó anh ta sẽ gửi cho nhà đầu tư xem.”
“Đạo diễn là ai?” Lam Diệu Dương hỏi.
Đây là phạm vi chuyên môn của Lam Diệu Dương cho nên những người khác không xen vào.
“Đạo diễn phim sao? Là Đường Ngôn.” La Văn Tĩnh nói: “Nhưng lúc đó đạo diễn Đường không có ở đó. Hiện trường là đạo diễn tổ B Lương Sâm, nhưng cũng không cần dùng đến sự chỉ đạo của ông ta, ông ta với Khương Thành lên tiếng chào nhau, sau đó liền kết thúc công việc rồi. Tôi nghe Khương Thành nói, vì Bốc Phi có chuyện phải làm cho nên đưa anh ấy đến trễ. Sau khi đến chào hỏi liền bị đẩy đi trang điểm. Lúc này tất cả mọi người đều đang chờ kết thúc công việc, chỉ là vì muốn giúp quay một đoạn thử vai như vậy phải tăng ca, lại là ban đêm, ở vùng ngoại ô xa xôi, cho nên Khương Thành đến trễ cực kỳ ngại. Anh ấy vừa trang điểm vừa chuẩn bị cảm xúc, hóa trang xong liền trực tiếp đi vào. Khi đó đã dọn phim trường, không có một ai. Cảnh đầu là quay trong một gian nhà gỗ, sau đó chạy ra ngoài rừng cây. Khương Thành vào trong nhà, có người sau camera hỏi chuẩn bị xong chưa, có thể bắt đầu không? Trang Vinh bị bịt miệng, buộc trên ghế, đã vào trạng thái rồi. Khương Thành không nghĩ nhiều, liền nhanh chóng tiến vào quay.”
La Văn Tĩnh dừng một chút, ổn định lại cảm xúc tiếp tục nói: “Tôi thật sự không nói láo. Thật giống như quay phim vậy. Có một camera cố định, còn có một camera cơ động. Khương Thành đọc lời kịch, mắng chửi Trang Vinh, Trang Vinh giãy dụa trên ghế, Khương Thành liền nói cho mày một cơ hội chạy trốn, tháo dây thừng trên ghế cho anh ta. Lúc đầu Trang Vinh không chạy, rất hoảng sợ lắc đầu với Khương Thành, ú ớ gọi. Khương Thành theo kịch bản đã viết, quát với anh ta và giơ súng lên. Sau đó Trang Vinh liền xô ngã Khương Thành, chạy ra khỏi phòng. Khương Thành đuổi theo, máy quay cơ động nâng lên giống như vẫn đang liên tục quay.”
“Anh ấy không biết tên người quay phim, trang điểm sao? Lúc trang điểm không nói chuyện phiếm sao? Bên cạnh có trợ lý không? Đạo diễn hiện trường là ai? Có ai nói với Khương Thành cái gì không…”
La Văn Tĩnh lắc đầu rồi lại lắc đầu: “Hiện trường là Bốc Phi chỉ huy. Khương Thành chỉ biết Bốc Phi, Lương Sâm và Trang Vinh. Bốc Phi ở đó suốt, Lương Sâm kết thúc công việc thì lên tiếng chào hỏi. Trang Vinh thì chỉ lúc quay phim mới thấy, nhưng không thể nói câu nào. Về sau Khương Thành nói cho tôi, sau khi anh ấy nổ súng, Trang Vinh ngã xuống đất, đó là một sườn dốc, Trang Vinh còn lăn xuống dưới sườn dốc. Có nhân viên hiện trường đi theo. Quay phim nói với Khương Thành ok rồi, về phòng quay cảnh độc thoại. Khương Thành liền bị đưa về. Khương Thành còn quay đầu nhìn thoáng qua phía Trang Vinh, có ba nhân viên đi qua đó. Khương Thành nghĩ rằng mình quay độc thoại xong ra ngoài sẽ có thể gặp Trang Vinh nhưng không có. Đoạn độc thoại kia rất cần cảm xúc, lời thoại rất dài, anh quay ba lần mới được. Mọi việc kết thúc, Bốc Phi đi qua dẫn anh đi, nói vội vàng gặp mấy nhà sản suất nên bọn họ liền đi tham gia tiệc.”
“Cho nên anh ấy cũng không thấy Trang Vinh, không nói chuyện, không kịp nhận ra quay phim là ai, khẳng định cũng không biết ba nhân viên của đoàn phim chạy đến chỗ Trang Vinh phải không?” Lam Diệu Dương hỏi.
La Văn Tĩnh khẽ gật đầu.
Lam Diệu Dương lại hỏi: “Súng là đạo cụ, mô phỏng đạn giấy? Người trong tổ đạo cụ đưa súng cho anh ấy thì sao, anh ấy có nhận ra được không? Đạo cụ súng ống đều có kiểm soát, anh ấy có nhìn thấy trong va li viết tên đơn vị nào không?”
La Văn Tĩnh lắc đầu.
“Đêm đó tháo dỡ phim trường cần công ty tháo dỡ, cảnh cuối cùng hẳn là có xe tải chờ chuyển đạo cụ lên, Khương Thành có nhìn thấy tên công ty trên thân xe không? Có một vài công nhân còn sẽ mặc đồng phục có tên công ty.”
La Văn Tĩnh lại lắc đầu. Cô nhớ tới ba năm trước đây lúc cô biết việc này cũng đã hỏi như vậy, muốn giúp Khương Thành tìm ra bất kỳ dấu vết nào để lại chứng minh anh vô tội, nhưng đều vô dụng. La Văn Tĩnh che mặt, đè xuống nước mắt như muốn tràn mi.
“Tôi đã từng gọi điện thoại cho Lương Sâm, tôi hỏi ông ấy ngày đó Khương Thành có đến phim trường của bọn họ quay một đoạn phim ‘Đôi mắt đen’ để làm tư liệu thử vai, có thể cho tôi một phần bản sao không, công ty của chúng tôi muốn lưu làm hồ sơ trước. Kết quả Lương Sâm nói ông ấy không biết Khương Thành quay video gì, ngày đó phim trường không phải người của đoàn phim bọn họ. Buổi chiều bọn họ đã kết thúc công việc rồi. Phim trường là Bốc Phi tiếp tục thuê. Lương Sâm rời khỏi trễ là vì có chút công việc kết thúc muộn, hơn nữa Bốc Phi kêu ông ấy đợi để đưa tiền mặt, bởi vì thiết bị, đạo cụ ở đó đều phải trả một khoản đặt cọc. Lúc Lương Sâm đi quả thực có nhìn thấy Khương Thành, nhưng chuyện sau đó ông ấy cũng không rõ lắm. Tôi hỏi ông ấy danh sách nhân viên công tác trong phim trường ngày đó, quay phim, trang điểm, thư ký trường quay, công việc của đoàn phim các loại, cái gì có thể tìm tôi đều tìm rồi, không có nhân chứng.”
Lam Diệu Dương nhẹ giọng phun ra một câu: “Có nhân chứng, nhưng nhân chứng đều là người của Bốc Phi. Lương Sâm cũng là nhân chứng, Bốc Phi hẹn ông ấy gặp mặt chính là để ông ấy trở thành nhân chứng, ông ấy có thể chứng minh đêm đó Khương Thành ở đây.”
“Thay xà đổi cột.” Âu Dương Duệ nói, “Phim trường thật, đạo diễn thật, Khương Thành liền trúng bẫy, cho rằng mình đang quay phim thật. Nhưng mà…”
La Văn Tĩnh quay đầu nhìn anh, Âu Dương Duệ nói: “Anh ta không có nói chuyện với Trang Vinh, Trang Vinh té xuống xong anh ta cũng không có kiểm tra, sao anh ta có thể xác định được Trang Vinh bị mình bắn chết.”
La Văn Tĩnh im lặng một hồi, nói: “Kỳ thật đêm đó anh ấy quay xong đoạn phim đó với Trang Vinh đã cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, có lẽ là trực giác đi. Giả chính là giả, có chu đáo tỉ mỉ cũng sẽ có chỗ không đúng. Nhưng Khương Thành quá bận, anh ấy chọn xem nhẹ việc này. Về sau anh ấy nói với tôi, kỳ thật cũng trách anh ấy tham lam, anh ấy luôn không muốn vạch mặt Bốc Phi, vì đúng là Bốc Phi nâng anh ấy nổi tiếng. Ngay cả bộ phim ‘Hồi ức hồng’ có nam nữ diễn viên chính thu hút như vậy mà Bốc Phi cũng có thể nâng một diễn viên phụ như ảnh lên trời, danh tiếng còn lợi hại hơn nam chính, ảnh thật sự rất rất vui. Muốn nói ảnh không thay đổi vì danh lợi, vậy cũng không thể nào. Còn có ‘Giày thuỷ tinh của hoàng tử’, anh ấy bị Bốc Phi thuyết phục rồi, một người diễn hai vai, phần diễn nặng, nhân vật có tính thử thách, ảnh thật sự rất muốn diễn vai nam chính này. Tóm lại, ảnh đã lựa chọn xem nhẹ rồi. Anh ấy gọi điện thoại cho Trang Vinh, muốn cùng anh ta tâm sự chuyện thử vai hôm ấy, vì ảnh có diễn phần đánh Trang Vinh. Anh ấy có phần ngại, hơn nữa quan hệ của bọn họ không tốt, cho nên anh ấy muốn hài hòa một chút. Nhưng Trang Vinh không nghe máy. Về sau Khương Thành nghe Bốc Phi nói Trang Vinh không được chọn, không thể diễn nam phụ của ‘Giày thuỷ tinh’. Khương Thành cảm thấy rất lúng túng nên không tiếp tục gọi điện thoại cho Trang Vinh.”
Nghê Lam bực bội đi lại mấy bước, với mạng lưới kỹ thuật của Tần Viễn, thuê thủy quân làm giả số liệu marketing hay lực lượng fan kỳ thật không phải chuyện khó khăn lắm. Nhưng những thứ này đánh thẳng vào nội tâm của Khương Thành, khiến Khương Thành bỏ qua những chuyện khác. Kỳ thật cô cảm thấy coi như không làm ra thủ đoạn giết người này, với tâm thái của Khương Thành lúc ấy, chưa hẳn sẽ không bị Bốc Phi thuyết phục cùng nhau rửa tiền cùng nhau giàu.
Chỉ là, bên cạnh Khương Thành có La Văn Tĩnh.
Mặc dù La Văn Tĩnh không nói quá nhiều nhưng Nghê Lam có thể dựa vào nét mặt và giọng nói của cô trong lúc tự thuật mà cảm nhận được sự bảo vệ của người phụ nữ này với Khương Thành. Cô ngăn cản Khương Thành tiếp tục lún xuống, cô muốn giúp Khương Thành thoát khỏi bàn tay quỷ dữ.
Tần Viễn nhất định cũng biết.
Câu nói ‘Em yêu anh’ kia chọc giận Tần Viễn. Anh ta chưa hẳn lo lắng tình yêu của La Văn Tĩnh và Khương Thành sẽ lộ ra ngoài, dù sao khả năng để người ta nhìn thấy video theo dõi này là rất nhỏ, có người chú ý đến câu ‘Em yêu anh’ kia càng nhỏ hơn. Sau khi La Văn Tĩnh chết cảnh sát sẽ truy ra mối quan hệ lúc còn sống của cô, rủi ro nhìn thấy manh mối trong camera giám sát còn không lớn bằng rủi ro tìm thấy chứng cứ trực tiếp chỉ chứng anh ta giết người bị sót lại.
Tần Viễn tiêu phí thời gian sức lực xóa bỏ chẳng qua là chiếu rọi nội tâm cho quyết định ‘giết chết cô’ này của anh ta. Anh ta chán ghét cô, muốn phủi sạch cô.
Tần Viễn tỉnh táo, máu lạnh, có kỹ thuật, nhưng anh ta không phải dạng tuyệt đối không có sơ hở, tâm lý của anh ta khiến anh ta lộ ra chân tướng. Trực giác của Âu Dương Duệ đã đúng đối với việc Tần Viễn có hứng thú thế nào trong việc lựa chọn mục tiêu, có lẽ bọn họ thật sự có thể tìm ra gì đó từ sở thích lựa chọn của anh ta.
Nhưng đó là chuyện sau này, hiện tại Tần Viễn muốn La Văn Tĩnh chết.
Nghê Lam suy nghĩ một hồi, làm cử chỉ ra hiệu cho Lam Diệu Dương là mình ra ngoài một chuyến.
Lam Diệu Dương hơi giật mình, nhanh chóng đi theo ra ngoài.
Nghê Lam ra ngoài phòng, nói với Lam Diệu Dương: “Anh không cần theo, em chỉ xuống lầu một chuyến, xem thử Kiều Nghĩa bị thẩm tra thế nào rồi. Bên phía Tần Viễn vẫn đang chờ Kiều Nghĩa báo tin có ra tay được hay không, em thấy trong thời gian ngắn La Văn Tĩnh không thể nói hết, thời gian tương đối khẩn trương, em xuống xem một chút sẽ trở lại. Anh ở lại đây giúp Âu Dương Duệ nghe thử, La Văn Tĩnh nói chuyện trong ngành, Âu Dương Duệ bọn họ chưa hẳn đã hiểu.”
Âu Dương Duệ liếc qua động tác lén lút ra ngoài của hai người này, nếu như không phải anh vẫn còn đang ghi âm, anh cũng muốn hỏi đang lúc nghiêm túc như thế bọn họ làm gì vậy.
La Văn Tĩnh không bị Nghê Lam làm xao nhãng, cô vẫn tiếp tục nói. Thật vất vả mới hạ quyết tâm nói ra hết tất cả, cô muốn nói một lần cho xong.
La Văn Tĩnh nói sau khi quay xong ‘Giày thuỷ tinh của hoàng tử’, Bốc Phi nói cho Khương Thành hôm thử vai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Khương Thành nổ súng bắn chết Trang Vinh rồi. Đạn giấy kia có vấn đề, có tác dụng như đạn thật, tóm lại Trang Vinh đã bị bắn chết. Bốc Phi nhấn mạnh là chuyện ngoài ý muốn nhưng sự tình bị người có tâm cơ lợi dụng, cho nên anh ta không dám báo cảnh sát, anh ta đem thi thể đi xử lý rồi.
Bốc Phi nói bị người có tâm cơ lợi dụng là ám chỉ có người gửi video cho anh ta, tống tiền bịt miệng. Anh ta đưa video cho Khương Thành xem, đó là một đoạn quay lén, quay ngoài cửa sổ nhà gỗ kia, điện thoại cầm trong tay cho nên video có khi bị run một chút, nhưng hình ảnh và âm thanh lại rất rõ ràng. Quay lén cực kỳ tinh vi, không nhìn ra chút nào đó là phim trường.
Trong màn hình, Khương Thành đang rống to cầm súng chĩa vào Trang Vinh, nói Trang Vinh xem thường anh, làm nhục anh. Anh còn tát Trang Vinh một bạt tay, còn tuyên bố muốn giết anh ta. Anh thả Trang Vinh, kêu Trang Vinh chạy, sau đó anh cầm súng đuổi theo.
Hiệu quả quay lén của điện thoại này tựa như là chuyện phát sinh chân thật, cái gì mà quay phim chung quanh, chân đèn, phông nền toàn bộ đều không có. Chỉ có Khương Thành và Trang Vinh.
Sau khi Khương Thành cầm súng đuổi theo, ống kính đóng lại rồi, sau đó là một đoạn quay lén khác, quay Khương Thành nổ súng. Chỗ ẩn núp của người quay lén kia cách Trang Vinh gần hơn, hắn ta quay được hình ảnh sau khi Trang Vinh trúng đạn lăn xuống sườn núi, cả người Trang Vinh đầy máu, trên đầu có một lỗ máu, hai mắt mở to, nhìn giống như dáng vẻ chết không nhắm mắt. Sau đó bên ngoài hình ảnh có tiếng bước chân, người quay lén nhanh chóng bỏ chạy, đóng ống kính lại.
Đoạn video ngắn này dọa sợ Khương Thành. Bốc Phi nói anh ta không báo cảnh sát, đem thi thể đi xử lý còn dọa Khương Thành sợ hơn. Càng đáng sợ chính là, Bốc Phi nói anh ta vì bảo vệ Khương Thành, dùng điện thoại của Trang Vinh đăng Weibo, trả lời tin nhắn cho cha mẹ, đăng trên nhóm bạn bè, nói quay phim xong rồi, nhập tâm quá sâu, quá mệt mỏi, muốn lên núi một chút. Ngụy trang thành hình ảnh Trang Vinh vẫn còn sống. Sau đó Khương Thành tiến vào đoàn làm phim quay phim, Bốc Phi lau hết vân tay trên di động, ném xuống sông.
“Tôi làm tất cả đều là vì bảo vệ cậu.” Bốc Phi nói như vậy, ‘tất cả đều là vì cậu.”
Khương Thành không ổn rồi. Chuyện đó làm tinh thần anh suy sụp, không ăn không uống, mất ngủ nghiêm trọng, anh nói mình là tội nhân. Bốc Phi còn mang dáng vẻ tiều tụy của Khương Thành đăng lên mạng nói bừa, nói anh đam mê công việc, nhập tâm quá sâu.
La Văn Tĩnh cũng cho rằng Khương Thành nhập tâm quá sâu, nhưng cô lo lắng tinh thần và sức khỏe của anh, cô dẫn anh đi gặp bác sĩ tâm lý, cùng anh đi du lịch. Cho tới bây giờ Khương Thành vẫn còn uống thuốc. Có chó săn phát hiện Khương Thành uống thuốc, bọn họ cũng chỉ có thể tuyên bố với bên ngoài là áp lực công việc của nghề này rất cao. Hơn nữa, Khương Thành rốt cuộc không diễn được ánh mắt độc ác, anh cũng từ chối tất cả vai phản diện giết người. Anh không cách nào diễn được.
La Văn Tĩnh nói đến đây, nhớ tới lúc nhà Lam Diệu Dương chỉnh Nghê Lam, vừa lúc Nghê Lam và Phan Kính diễn một đoạn truy đuổi nguy hiểm với Khương Thành, đạo diễn lúc ấy vẫn luôn không hài lòng biểu cảm và ánh mắt trong lúc đọ sức của Khương Thành và Phan Kính, về sau còn đưa đoạn diễn ngắn của Nghê Lam cho Khương Thành xem, đạo diễn nói cậu xem ánh mắt Nghê Lam này, đây mới là ánh mắt liều mạng tới chết để đẩy đối phương vào chỗ chết. Lúc đó Khương Thành lại không ổn rồi. Sau đó Khương Thành gọi điện thoại cho La Văn Tĩnh, nói anh không chịu nổi, buổi quay phim hôm đó làm thế nào cũng không quay được, anh còn bị ói.
La Văn Tĩnh định thần lại, tiếp tục nói: “Anh ấy ngừng công việc một năm. Nhưng các tác phẩm anh ấy tích lũy một năm trước đều phát sóng rồi, Bốc Phi marketing cực kỳ lợi hại, trên internet khoe trời khoe đất gì cũng đều là Khương Thành, trong hai năm ngắn ngủi, Khương Thành từ một nhân vật tuyến 18 cỏn con biến thành lão đại phim truyền hình. Về sau Bốc Phi đột nhiên thanh lý hợp đồng với tất cả nghệ sĩ, nói không làm quản lý nữa, chỉ làm chế tác truyền hình. Lúc đó tôi rất bất ngờ nhưng lại cảm thấy là chuyện tốt đối với Khương Thành. Vì với danh tiếng của anh ấy lúc đó có quá nhiều sự lựa chọn, anh ấy đến công ty lớn có thể tham gia các tác phẩm hay hơn, có thể phát triển thành diễn viên thực lực.”
“Kết quả anh ta chọn Phong Phạm.” Âu Dương Duệ nói tiếp.
“Đúng vậy. Khương Thành đối với việc có thể đổi công ty lần nữa cũng không quá vui sướng, anh ấy rất tỉnh táo chọn Phong Phạm. Tôi tưởng rằng nguyên nhân do tôi ở Phong Phạm. Tôi thấy điều kiện của Phong Phạm không thích hợp với anh ấy, vì chuyện này mà chúng tôi xảy ra mâu thuẫn. Lúc này anh ấy mới lỡ miệng, lúc đó tôi mới biết được chuyện gì đã xảy ra.” La Văn Tĩnh nói: “Tôi rất tức giận, tôi đi tìm người khắp nơi, tìm manh mối. Nhưng Khương Thành kêu tôi đừng quản, anh ấy nói phía sau Bốc Phi có thế lực rất lợi hại, không phải chúng tôi có thể đấu được. Chỉ cần theo ý đối phương mà làm thì không có vấn đề gì. Tôi không nghe, tôi tiếp tục đi tìm, tôi còn nghe ngóng vụ án Trang Vinh mất tích.”
Âu Dương Duệ nghe đến đó đã hiểu: “Một ngày sau đó cô bị kéo đến diễn đàn PUA. Máy tính của cô, điện thoại đều bị hack rồi.”
La Văn Tĩnh cắn răng, hít sâu một hơi: “Đúng, lần đầu tiên tôi biết cái gì gọi là sợ hãi. Thật đáng sợ. Bọn họ có thể biết anh có chuyện gì, đi đâu, ăn gì, thích gì, phàm là anh đăng trên mạng một thứ gì đó, bọn họ đều có thể moi ra. Sau đó anh không biết người nào tiếp cận anh là ý xấu, lúc nào trong ly anh sẽ bị bỏ thuốc. Anh thậm chí không biết mình bị quay qua video như vậy, bị một đám hạ lưu ở trên mạng đem ra bàn tán nói chuyện say sưa.”
La Văn Tĩnh trầm mặc một hồi: “Sau đó tôi cũng bị bệnh. Tôi sợ hãi, tôi mất ngủ nghiêm trọng. Tôi đổi máy tính và điện thoại. Tôi không biết trong công ty có vấn đề gì, nhưng tôi không muốn biết nữa. Khương Thành nói đúng, thật quá đáng sợ. Chúng tôi đấu không lại. Sau đó Khương Thành ký kết với Phong Phạm, lần này là anh ấy an ủi tôi, chống đỡ cho tôi. Anh ấy nói chỉ là rửa chút tiền, không phải vấn đề gì lớn. Hơn nữa hành động của bọn họ rất bí mật, chính như anh ấy nếu không quan tâm đến hợp đồng, không cẩn thận với tài khoản, có thể cũng sẽ không phát hiện được. Hai chúng tôi dúi đầu vào trong cát, coi như bản thân mình rất an toàn. Thỉnh thoảng tôi cũng nghĩ có nên dò xét một chút hay không, điều tra thêm tình huống trong công ty, nếu có manh mối thì sao, nhưng tôi lại nghĩ đến vụ án trên người Khương Thành.”
“Bốc Phi thì sao?”
“Anh ta xuất ngoại rồi. Sau khi tôi bị kéo đến cái diễn đàn buồn nôn kia, cũng khoảng một năm hơn thì phải, anh ta giải thể truyền hình Thủy Tinh, xuất ngoại rồi. Rồi sau đó chính là Tôn Tịnh chết, Quan Phàn tìm tới tôi.”
Âu Dương Duệ biết bọn họ bị khống chế thế nào rồi. Nhược điểm trong nhân tính, tham lam, công danh lợi lộc, sợ hãi. Rốt cuộc Tần Viễn làm sao để chọn trúng bọn họ? Bốc Phi thật sự ra khỏi nước rồi sao? Thi thể Trang Vinh ở đâu? Vì sao trước đó không ra tay với La Văn Tĩnh, câu nói ‘Em yêu anh’ tại sao lại chọc giận anh ta? Bây giờ chuyện tình cảm đã lộ ra ánh sáng khiêu khích anh ta, anh ta sẽ trả miếng lại thế nào? Giết La Văn Tĩnh? Vậy Khương Thành thì sao?
“Cô thật sự không liên lạc được với Khương Thành sao?” Âu Dương Duệ nói, “Hiện tại Khương Thành cũng rất nguy hiểm.”
La Văn Tĩnh lắc đầu, “Anh ấy biết nguy hiểm cho nên mới cắt đứt liên lạc. Anh ấy nói sắp xếp xong sẽ tìm tôi.”
Âu Dương Duệ nghĩ ngợi, nói lại thời gian địa điểm bây giờ, biểu thị thẩm vấn kết thúc. Sau đó anh tắt ghi âm, gọi điện cho Nghê Lam, điện thoại là Lam Diệu Dương nghe máy, Âu Dương Duệ liền hỏi: “Đi đâu vậy?”
Lam Diệu Dương cẩn thận dè dặt thấp giọng đáp: “Anh chờ tôi một chút ha.”