Tiết trời đêm lành lạnh, và Tessa rùng mình khi đi qua cửa Học Viện ra đứng ở đầu bậc thềm bên ngoài. Cô nghĩ hình như đã ngồi ở chính nơi đây trong cái đêm cô cùng Jem tản bộ tới cầu Blackfriars, cái đêm lũ người máy tấn công họ. Đêm nay trời quang hơn dù mưa rả rích cả ngày trời; mưa đuổi những đám mây đi, đế lại một bầu trời đen huyền trong vắt. Xe ngựa ở đó, tại chân bậc thềm, Will đứng đợi trước xe. Anh ngước lên khi cửa Học Viện đóng lại sau lưng cô. Trong một thoáng họ cứ đứng nhìn nhau. Tessa biết anh thấy gì – cô đã thấy mình trong gương tại phòng Jessamine. Cô giống Jessamine tới từng xentimet, diện chiếc váy lụa màu ngà tuyệt dẹp. Cổ áo xẻ thấp, để lộ phần nhiều khuôn ngực của Jessamine, với một sợi ruy băng lụa ở cổ nhấn nhá cho cần cổ cô. Tay áo ngắn, khiến cánh tay cô lộ ra dưới trời đêm. Kể cả nếu cổ áo không thấp thế này, Tessa vẫn sẽ thấy trống trải khi không đeo dây chuyền thiên sứ, nhưng cô không thể: Nate chắc chắn sẽ nhận ra ngay. Chiếc váy, với phần đuôi như thác đổ, được thắt lại để khoe vòng eo mảnh dẻ; tóc cô được bới cao, cố định bằng những cái ghim ngọc trai, và cô đeo cái mặt nạ vàng che nửa mặt càng tôn thêm làn da trắng sứ và mái tóc vàng của Jessamine. Trông mình thật tinh tế, cô hờ hững nghĩ khi nhìn vào mặt gương bạc trong lúc Sophie chỉnh trang cho cô. Như một công chúa tiên. Thật dễ có suy nghĩ đó khi hình phản chiếu trong gương không thật sự thuộc về mình.

Nhưng Will – ôi Will. Anh đã bảo cô hãy chuẩn bị tinh thần để được thấy vẻ bảnh bao của anh và cô đã đảo mắt không tin, nhưng giờ trong bộ vét đen trắng, anh còn đẹp đẽ hơn cô tưởng. Kiểu dáng trang phục cùng màu sắc đơn giản làm nổi bật những đường nét hoàn hảo nơi anh. Mái tóc đen bù rối xòa xuống cái mặt nạ che nửa mặt nhấn nhá cho sắc xanh biếc của đôi mắt sau đó. Tim cô như nảy lên, và cô ngay lập tức ghét mình vì cảm giác đó. Cô nhìn lảng đi về phía Cyril đang ngồi trên ghế xà ích. Anh ta bối rối nheo mắt nhìn cô; anh ta nhìn từ cô sang Will, rồi nhìn lại một lượt, sau đó nhún vai. Tessa tự hỏi Will đã giải thích sao với Cyril về chuyện anh đưa Jessamine tới Chiswick làm gì lúc nửa đêm nửa hôm. Hẳn đó phải là một câu chuyện rất hay. “Úi chà,” Will nói lúc cô bước xuống thềm và kéo khăn quanh mình. Cô mong nó sẽ giúp cô khỏi run rẩy khi anh nắm tay cô. “Giờ anh hiểu sao anh trai em lại trích bài thơ dở ẹc ấy rồi. Em sẽ là Maud phải không? ‘Bông hồng đẹp nhất trong vườn hoa thiếu nữ’?”

“Anh biết,” Tessa nói khi anh giúp cô lên xe, “là em không thích bài thơ đó mà.” Anh trèo lên sau cô và đóng cửa. “Nhưng Jessamine thích.”

Xe bắt đầu lọc cọc chạy qua sân đá và qua cổng. Tim Tessa đập liên hồi. Do sợ bị Charlotte và Henry bắt gặp thôi, cô tự nhủ, chứ chẳng hề liên quan gì tới chuyện có một mình với Will trong xe hết. “Em không phải Jessamine.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô. Trong đôi mắt anh chứa một sự ngưỡng mộ kỳ lạ; cô tự hỏi đó có đơn giản là ngưỡng mộ nhan sắc của Jessamine không. “Không,” anh nói. “Dù em giống Jessamine như lột, nhưng không hiểu sao anh vẫn thấy Tessa – như thể anh đang cạo đi một lớp sơn, và dưới đó là Tessa của anh.”

“Em cũng chẳng phải Tessa của anh.” Ánh lấp lánh trong mắt anh tối lại. “Cũng đúng,” anh nói. “Có lẽ em không phải. À mà cảm giác là Jessamine ra sao? Em thấy được suy nghĩ, cảm nhận của cô ấy không?”

Tessa nuốt nước bọt và đưa bàn tay đeo găng chạm vào tấm rèm nhung che cửa xe. Bên ngoài, những ngọn đèn khí đốt tỏa ánh sáng vàng vọt; cô thấy hai đứa trẻ đang ngồi bên một cánh cửa, dựa vào nhau thiêm thiếp ngủ. Quán Điện Thờ vừa lướt qua. Cô nói, “Em đã thử lúc trong phòng ngủ của cô ấy. Nhưng có vấn đề anh ạ. Em... em không cảm nhận được gì hết.” “Vậy chắc là khó mà bới móc được gì trong bộ não của một kẻ không có não.”

Tessa nhăn mặt. “Anh thích xấc thì tùy, nhưng Jessamine có vấn đề. Cố chạm vào suy nghĩ của cô ấy giống như chạm vào... một ổ rắn, hoặc một đám mây độc vậy. Em không cảm nhận được cảm xúc của cô ấy. Em chỉ biết nhìn chung cô ấy giận dữ, mong mỏi và cay cú. Nhưng em không thể đọc được từng suy nghĩ một. Em có cảm giác như đang giữ nước trong tay ấy.” “Kỳ lạ đây. Em từng gặp trường hợp tưong tự chưa?”

Tessa lắc đầu. “Em lo lắm. Em sợ Nate sẽ hỏi em gì đó, mà em không rõ mình có biết hay có đáp án đúng không nữa.” Will chồm tới. Trong những ngày ẩm ướt, mà gần như là mọi ngày trong năm, mái tóc đen thường thẳng của anh bắt đầu xoăn lại. Nhìn những lọn tóc ướt loăn xoăn ệp vào thái dương khiến tim cô nhói lên. “Em là một diễn viên giỏi, và em hiểu anh mình,” anh nói. “Anh tin tưởng ở em.”

Cô ngạc nhiên nhìn anh. “Thật sao?” “Và,” anh tiếp tục mà không trả lời câu hỏi của cô, “nếu chuyện chuyển biến xấu, anh sẽ ở đó. Kể cả nếu em không thấy anh, Tess, anh cũng ở đó. Nhớ lấy.”

“Được rồi.” Cô nghiêng đầu. “Will này?” “Ừ?”

“Có lý do thứ ba khiến anh không đánh thức Charlotte và trình bày kế hoạch của chúng ta, đúng không?” Anh nheo đôi mắt xanh. “Là gì?”

“Vì anh chưa biết rõ liệu đây là trò yêu đương tán tỉnh ngu ngốc của Jessamine, hay là một chuyện nguy hiểm hơn. Một mối liên hệ thật sự tới anh trai em và tới Mortmain. Và anh biết nếu khả năng thứ hai xảy ra, Charlotte sẽ đau lòng lắm.” Khóe miệng anh khẽ nhếch. “Anh quan tâm gì đâu? Nếu chị ấy ngu ngốc mà đi yêu quý Jessamine...”

“Anh quan tâm,” Tessa nói. “Anh không phải gỗ đá, Will ạ. Em đã thấy anh với Jem – em thấy anh khi anh nhìn Cecily. Và anh còn một người chị em, đúng không?” Anh luờm cô. “Sao em nghĩ anh có... có... có hơn một người chị em?”

“Jem bảo anh ấy tưởng anh đã mất đi một người chị em,” cô nói. “Và anh đáp rằng ‘Một người chị em của tôi đã chết.’ Nhưng rõ ràng Cecily vẫn còn sống và khỏe mạnh. Vì thế em nghĩ một người chị em khác của anh đã qua đời. Người đó không phải Cecily.” Will chậm chạp thở ra một hơi dài. “Em thông minh lắm.”

“Nhưng em thông minh và đoán đúng, hay thông minh và đoán sai?” Will trông như mừng vì có mặt nạ che đi biểu cảm. “Ella,” anh nói. “Hơn anh hai tuổi. Và Cecily nhỏ hơn anh ba tuổi. Đó là những người chị em của anh.”

“Và Ella...” Will nhìn đi chỗ khác, nhưng cô kịp thấy sự đau đớn trong mắt anh. Vậy Ella đã chết.

“Chị ấy thế nào?” Tessa hỏi, nhớ cô mừng thế nào khi Jem hỏi cô về Nate. “Ella ấy? Và Cecily nữa, em ấy ra sao?” “Ella luôn che chở bọn anh,” Will nói, “như một người mẹ. Chị ấy dám làm tất cả cho anh. Còn Cecily là một đứa nhỏ hiếu động. Hồi anh bỏ nhà đi nó mới lên chín. Anh không dám chắc nó còn như vậy nữa không, nhưng nó... giống Cathy trong Đồi gió hú. Nó chẳng biết sợ là gì và dám làm tất cả. Nó đánh nhau dữ như quỷ và chửi thề như bà hàng tôm hàng cá.” Giọng anh mang theo sự vui vẻ, ngưỡng mộ, và... yêu thương. Cô chưa từng nghe anh kể về ai như vậy, có lẽ là trừ lúc nói về Jem.

“Nếu em có thể hỏi...” cô mở lời. Will thở dài. “Em biết thừa là dù ý anh thế nào thì em vẫn sẽ hỏi mà.”

“Anh cũng có em gái,” cô nói. “Vậy chính xác anh đã làm gì với em gái Gabriel để anh ta ghét anh đến thế?” Anh ngồi thẳng lên. “Em nghiêm túc đấy?”

“Vâng,” cô nói “Em buộc phải dành nhiều thì giờ với anh em Lightwood, mà Gabriel thì ghét cay ghét đắng anh. Và anh còn bẻ gãy tay anh ta nữa. Đầu óc em sẽ yên tĩnh hơn nếu em biết lý do.” Lắc đầu. Will vuốt tóc. “Lạy Chúa,” anh nói. “Em gái hai người đó – tên là Tatiana; tên cô ấy được đặt theo tên một người bạn thân của bà mẹ, là người Nga – chắc lúc đó mười hai tuổi.”

“Mười hai á?” Tessa hoảng hốt. Will thở hắt ra. “Em giàu sức tưởng tượng quá đấy,” anh nói. “Đầu óc em liệu có yên tĩnh hơn chăng nếu biết lúc đó anh cũng mười hai? Tatiana, cô ấy... tưởng tượng mình yêu anh. Cô ấy cứ bám đuôi anh, rồi cười khúc khích và trốn sau các cây cột để ngắm anh.”

“Hồi mười hai tuổi người ta hay làm những trò ngu ngốc.” “Chuyện xảy ra vào Giáng sinh đầu tiên của anh tại Học Viện,” anh nói. “Gia đình Lightwood bảnh chọe đó cũng tới dự. Tatiana buộc tóc bằng ruy băng bạc. Cô ấy đi đâu cũng cầm theo một cuốn sổ nhỏ. Hẳn tối đó cô ấy đã đánh rơi nó mà không hay. Anh thấy nó rơi đằng một chiếc trường kỷ. Đó là nhật ký của cô ấy. Trong đó toàn những bài thơ về anh – màu mắt anh, đám cưới của bọn anh sau này. Cô ấy viết đầy sổ cái tên ‘Tatiana Herondale’.”

“Nghe dễ thương đấy chứ.” “Anh tìm thấy cuốn nhật ký trong phòng khách, nhưng anh cầm nó về phòng vũ hội. Khi ấy Elise Penhallow vừa chơi xong một bản spinet. Anh tới đứng cạnh đó và bắt đầu dõng dạc đọc nhật ký Tatiana.”

“Ôi trời. Will... sao anh làm thế!” “Anh đã làm thế đấy,” anh nói. “Cô ấy gieo vần ‘William’ với ‘ngàn’ trong câu ‘William, anh chưa từng biết/ Có cả ngàn cách/ Để em yêu anh.’ Anh phải ngăn tình cảm đó lại.”

“Rồi sao nữa?” “Ờ thì Tatiana bật khóc chạy ào khỏi phòng, còn Gabriel nhảy lên sân khấu và cố bóp cổ anh. Gideon chỉ khoanh tay đứng nhìn. Em sẽ nhận thấy anh ta toàn cư xử kiểu đó.”

“Chắc Gabriel không thành công,” Tessa nói. “Ý em là không bóp chết được anh ấy.” “Vì anh kịp bẻ gãy tay anh ta,” Will thích thú nói. “Vậy đấy. Chính vì thế anh ta ghét anh. Anh đã làm nhục mặt em gái anh ta ngay giữa chốn đông người, nhưng dù Gabriel không nói thì sự thật rằng anh đã làm nhục anh ta cũng rành rành ra đó. Gabriel tưởng có thể dễ dàng đánh bại anh. Hồi đó anh chưa được huấn luyện nhiều, và anh nghe anh ta bảo rằng anh ‘không hơn người phàm bao nhiêu’ sau lưng anh. Nhưng anh khiến anh ta thua không còn manh giáp – đã bẻ gãy tay anh ta. m thanh đó chắc chắn hay hơn tiếng đàn spinet của Elise.”

Tessa xoa bàn tay đeo găng vào nhau cho ấm, và thở dài. Cô không biết nên nghĩ gì. Cô không nghĩ mình sẽ được nghe kể về một gã cố tình quyến rũ rồi đá phắt con gái nhà người ta, nhưng câu chuyện này cũng chẳng khiến cô ngưỡng mộ Will tẹo nào. “Sophie bảo Tatiana kết hôn rồi,” cô nói. “Cô ấy sắp về sau chuyến du lịch u châu lục địa với người chồng mới.”

“Anh chắc cô ấy vẫn ngu ngốc như xưa thôi.” Will nói như đang buồn ngủ. Anh kéo rèm, và họ ngồi trong bóng tối. Tessa có thể nghe thấy tiếng anh hít thở, cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ anh ngồi đối diện. Cô có thể hiểu vì sao một quý cô gia giáo không bao giờ ngồi xe ngựa cùng một quý ông không phải người thân. Như thế cứ thân mật kỳ kỳ sao ấy. Tất nhiên, cô đã vi phạm những giáo điều của một tiểu thư gia giáo từ lâu lắc lâu lơ rồi. “Will,” cô gọi lại.

“Tiểu thư đây lại có câu hỏi nữa. Nghe là biết. Em không bao giờ ngừng hỏi được hả, Tess?” Em sẽ hỏi cho tới bao giờ có đáp án em muốn,” cô nói “Will, nếu pháp sư là con của quỷ và người, vậy quỷ và Thợ Săn Bóng Tối sẽ sinh ra gì?”

“Một Thợ Săn Bóng Tối sẽ không để chuyện đó xảy ra,” Will đều đều nói. “Nhưng trong Codex nói hầu hết các pháp sư là kết quả của một vụ... cưỡng hiếp,” Tessa nói, giọng hẫng lại ở từ ghê tởm đó, “hoặc là một con quỷ biến hình đội lốt người mà người kia yêu và lừa người kia vào tròng. Jem bảo em dòng máu Thợ Săn Bóng Tối luôn vượt trội. Codex viết con của Thợ Săn Bóng Tối với người sói, hay với tiên luôn là Thợ Săn Bóng Tối. Vậy chẳng lẽ dòng máu thiên thần trong Thợ Săn Bóng Tối không thế xóa bỏ dòng máu quỷ để sản sinh ra...”

“Chẳng ra gì hết,” Will giật rèm cửa. “Đứa trẻ sẽ chết lưu. Luôn là vậy. Ý anh là nó sẽ chết ngay trong bụng mẹ. Con của quỷ và Thợ Săn Bóng Tối sẽ chết.” Trong ánh sáng tù mù, anh nhìn cô. “Sao em hỏi vậy?” “Em muốn biết mình là ai,” cô nói. “Em tin mình là một kiểu... kết hợp trước nay chưa từng có. Bán tiên, hoặc bán...”

“Em đã bao giờ nghĩ tới chuyện Biến Hình thành bố hoặc mẹ em chưa?” Will hỏi. “Như vậy em sẽ tiếp cận được tới ký ức của họ, phải không?” “Em nghĩ đến rồi. Tất nhiên em nghĩ tới chứ. Nhưng em không có đồ gì của bố hay mẹ em. Mọi thứ trong các rương hòm em mang lên tàu đều bị Chị Em Hắc Ám ném sạch.”

“Thế còn thiên sứ của em?” Will hỏi. “Đó không phải là đồ của mẹ em sao?” Tessa lắc đầu. “Em đã thử. Em... em không tìm được chút gì của mẹ trong nó. Chắc do nó thuộc về em lâu quá rồi nên hơi hướm của mẹ đã bốc hơi như nước vậy.”

Mắt Will sáng lên trong bóng tối. “Có lẽ em là người máy. Có lẽ ông bố pháp sư của Mortmain đã tạo ra em, và giờ Mortmain muốn tìm công thức bí mật để làm ra một tạo vật hoàn hảo vì đám người máy của ông ta xấu mù xấu xịt. Có lẽ thứ đang đập trong ngực em là một quả tim kim loại.” Tessa hít một hơi trong một thoáng bối rối. Giọng nói nhẹ nhàng của anh đầy sức thuyết phục, nhưng... “Không,” cô gắt. “Anh quên rồi, em nhớ tuổi thơ của em. Người máy không thể thay đổi hay lớn lên. Mà giả thuyết của anh cũng thông giải thích được khả năng của em.”

“Anh biết,” Will cười toe toét, làm hàm răng trắng lóe lên trong bóng tối. “Anh chỉ muốn xem mình có thuyết phục được em không thôi.” Tessa nhìn thẳng vào anh. “Em không phải người không có tim.” Trong xe quá tối nên cô không nhìn rõ, nhưng cô có cảm giác anh vừa đỏ mặt. Trước khi anh kịp đáp lại, xe đã dừng bánh. Họ đã tới nơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play