Tessa không ngủ được. Cô nằm im, chăm chăm nhìn
lên trần nhà. Vết nứt chạy ngang mặt vữa có lúc giống đám mây, có lúc
lại như con dao lam, tùy theo ánh nến hắt vào. Bữa ăn tối nay thật nặng
nề. Rõ ràng Gabriel đã bảo Charlotte rằng anh ta sẽ không trở lại dạy
nữa, vì thế từ giờ chỉ còn Gideon huấn luyện hai cô. Gabriel không chịu
nói lý do, nhưng Charlotte đổ tội cho Will; Tessa, nhận thấy Charlotte
mệt mỏi đến mức nào khi có thêm bất hòa nảy sinh giữa chị với Benedict,
cảm thấy cực kỳ tội lỗi vì đã đưa Will cùng tới buổi tập, và vì đã cười
Gabriel.
Đã vậy Jem cũng không tới ăn tối. Hôm nay cô rất muốn nói chuyện với anh. Sau
khi anh tránh không nhìn cô suốt bữa sáng rồi bị “ốm” lúc ăn tối, bụng
dạ cô nhộn nhạo cảm giác hoảng hốt. Liệu anh hãi hùng vì chuyện tối hôm
qua – hay tệ hơn, anh buồn nôn vì chuyện đó? Có lẽ sâu trong tâm khảm
anh, anh có cùng chung cảm xúc như Will, rằng pháp sư thấp kém hơn anh.
Hoặc có lẽ chuyện chẳng liên quan tói bản chất của cô. Có lẽ đơn giản là anh kinh tởm sự phóng đãng của cô; cô chào đón vòng tay anh, không hề
đẩy anh ra, và chẳng phải dì Harriet luôn nói rằng đàn ông luôn yếu đuối trước dục vọng, và lúc đó phụ nữ phải là người ghìm cương sao? Nhưng
tối qua cô chẳng ghìm được mấy. Cô nhớ đã nằm bên Jem, nhớ đôi bàn tay
anh dịu dàng vuốt ve cơ thể cô. Thành thật mà nói, cô thừa biết nếu
chuyện tiếp tục, cô sẽ chiều theo ý anh. Kể cả bây giờ khi nghĩ lại, cơ
thể cô vẫn nóng bừng và bồn chồn; cô lăn lộn trên giường, đấm vào một
cái gối. Nếu cô phá hỏng mối thân tình giữa cô với Jem bằng chuyện tối
qua, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình được mất.
Cô đang định vùi mặt vào gối thì nghe thấy tiếng động. Có người khẽ gõ
cửa. Cô sững lại. Tiếng động lại vang lên, giục giã hơn. Jem. Tay run
run, cô nhảy khỏi giường, chạy ra mở toang cửa. Đứng ở ngưỡng của là
Sophie. Cô ấy mặc bộ váy đen của hầu gái, nhưng cái mũ trắng bị lệch còn mái tóc đen xoăn xổ ra. Gương mặt Sophie trắng bệch và có vết máu trên
cổ áo cô ấy; Sophie hoảng hốt và trông như sắp nôn.
“Sophie.” Giọng Tessa đã tố cáo sự ngạc nhiên của mình. “Chị ổn không?” Sophie sợ sệt nhìn quanh. “Thưa cô, tôi vào được không?”
Tessa gật đầu và giữ cửa cho cô gái kia. Khi cả hai đều an ổn bên trong, cô
chốt cửa và ngồi xuống cạnh giường, cảm giác sợ hãi như khối chì đè lên
ngực cô. Sophie vẫn đứng, hai tay vặn vẹo phía trước. “Sophie, làm ơn
đi, có chuyện gì vậy?”
“Chuyện cô Jessamine ạ,” Sophie buột miệng “Jessamine làm sao?”
“Cô ấy... Nói thế nào nhỉ, tôi thấy cô ấy...” Sophie ngừng lại, có vẻ khó
ở. “Thưa cô, dạo này cố ấy hay trốn ra ngoài lúc đêm hôm.” “Thế à? Tối
qua tôi thấy cô ấy trong hành lang, mặc đồ nam và trông cứ lấm la lấm
lét sao ấy...”
Sophie có vẻ nhẹ nhõm hẳn. Tessa biết rõ rằng Sophie không giống Jessamine,
nhưng cô ấy là một hầu gái được đào tạo cẩn thận, và một người hầu như
thế sẽ không buôn chuyện chủ. “Đúng,” cô ấy hào hứng nói. “Tôi để ý đã
mấy ngày rồi. Đôi lúc cô ấy còn chưa lên giường nằm, đến sáng thảm trải
phòng lại toàn vết bùn mà tối trước không có. Tôi nên nói với cô
Branwell, nhưng cô ấy đang có quá nhiều điều phải lo nghĩ rồi, do đó tôi không dám nói.” “Vậy sao chị nói với tôi?” Tessa hỏi. “Có vẻ Jessamine
cuối cùng cũng tìm được một anh bạn trai. Tôi không nói mình tán đồng
hành vi của cô ấy, nhưng” – cô nuốt nước bọt khi nghĩ tới chính hành vi
của mình tối qua – “cả hai chúng ta đều không phải chịu trách nhiệm cho
chuyện đó. Và có lẽ có một lời giải thích vô hại nào đó.”
“Nhưng, thưa cô,” Sophie nhét tay vào túi váy và lôi ra một tờ bìa cứng màu
kem. “Tối nay tôi tìm thấy cái này trong túi cái áo khoác mới bằng vải
nhung của cô Jessamine. Cô biết đó, cái áo có sọc màu nâu tái ấy.” Tessa không quan tâm tới sọc nâu tái. Mắt cô đang dán vào tờ bìa cứng. Cô
chậm rãi đưa tay cầm lấy, lật nó trong tay. Đó là một thư mời vũ hội.
Ngày 20 tháng 7, 1878 Ông BENEDICT LIGHTWOOD
Gửi lời ngợi ca Tới CÔ JESSAMINE LOVELACE,
và rất hân hạnh được mời cô tới buổi vũ hội thứ ba tới đây
ngày 27 tháng 7. XIN PHÚC ĐÁP. Thư mời có ghi rõ địa chỉ và thời gian vũ hội bắt đầu, nhưng mấy chữ ở mặt sau thư mới khiến máu Tessa như đông lại.
Vài dòng nguệch ngoạc trên đó được viết bằng tuồng chữ Tessa quen như
quen với chữ viết của mình: Jessie của anh. Lòng anh bồi hồi mong ngóng
tối mai để được gặp em tại “sự kiến trọng thể”. Dù nó có trọng thể thế
nào, anh cũng sẽ không để mắt tới bất kỳ ai hay thứ gì ngoài em đâu. Em
sẽ mặc váy trắng nhé, em yêu, vì em biết anh thích nhìn em mặc đồ trắng
thế nào mà – “trong tà váy sa tanh lóng lánh và trong ánh lấp lánh của
ngọc trai”, như một nhà thơ đã viết. Mãi yêu em, N.G.
“Nate,” Tessa đờ đẫn nói và nhìn xuống lá thư. “Nate viết. Và trích thơ
Tennyson.” Sophie hít vội một hơi. “Tôi sợ... nhưng tôi nghĩ không thể
nào. Sau những chuyện anh ta đã làm.”
“Tôi biết tuồng chữ của anh mình.” Giọng Tessa buồn bã. “Anh ấy sẽ gặp
Jessamine vào tối nay tại... buổi vũ hội bí mật này. Sophie, Jessamine
đâu? Tôi phải nói chuyện với cô ấy ngay.” Tay Sophie bắt đầu vặn vẹo
nhanh hơn. “Thưa cô, vấn đề là...”
“Ôi Chúa ơi, cô ấy đi rồi sao? Chúng ta phải báo Charlotte. Tôi không nghĩ
được cách khác...” “Cô ấy chưa đi. Cô ấy vẫn ở trong phòng,” Sophie ngắt lời.
“Vậy cô
ấy không biết chị tìm thấy cái này chứ?” Tessa vung vẩy tờ giấy cứng.
Sophie nuốt nước bọt đánh ực. “Tôi... cô ấy thấy tôi cầm nó, thưa cô.
Tôi cố giấu, nhưng cô ấy kịp thấy rồi. Cô ấy hằn học nhìn tôi lúc vươn
tay định giằng lại, và tôi không đừng được. Các buổi tập với anh Gideon
đã phát huy tác dụng và,...”
“Và sao? Sophie...” “Tôi lấy gương đập vào đầu cô ấy,” Sophie tuyệt vọng
nói. “Đây là một cái gương tráng bạc nên khá nặng. Cô ấy rơi bịch xuống
như một tảng đá vậy, thưa cô. Vậy nên tôi... tôi trói cô ấy vào giường
và tới tìm cô.”
“Để xem tôi hiểu có đúng không nhé,” Tessa nói sau khi ngừng một lúc.
“Jessamine thấy chị cầm thư mòi, và chị đã dùng một cái gương đập vào
đầu cô ấy rồi trói cô ấy vào giường?” Sophie gật đầu.
“Lạy Chúa lòng lành,” Tessa nói. “Sophie, chúng ta sẽ phải tìm một ai đó. Ta không thể giấu chuyện buổi vũ hội mãi được, và Jessamine...” “Xin đừng
nói với cô Branwell,” Sophie rền rĩ. “Cô chủ sẽ đuổi việc tôi mất. Cô ấy sẽ buộc phải làm thế.”
“Jem...” “Không!” Tay Sophie đưa ngay lên cổ áo, nơi có vết máu. Máu Jessamine,
Tessa giật mình nhận ra. “Tôi không muốn cậu ấy nghĩ tôi có thể làm ra
chuyện tày trời như thế – cậu ấy hiền lành quá mà. Đừng bắt tôi nói với
cậu ấy, thưa cô.”
Tất nhiên rồi, Tessa nghĩ. Sophie yêu Jem mà. Sau mấy chuyện rối tinh rối
mù vài ngày nay, cô suýt quên khuấy mất. Cảm giác xấu hổ cuốn lấy cô khi nhớ lại đêm trước; cô kìm nó lại và kiên định nói. “Vậy chỉ còn một
người, Sophie, và chúng ta phải đi gặp người đó. Chị hiểu không?” “Cậu
Will,” Sophie bực bội nói và thở dài. “Được, thưa cô. Tôi chẳng quan tâm cậu ấy nghĩ gì đâu.”
Tessa đứng dậy và với lấy cái váy ngủ, mặc vào người. “Nghĩ theo hướng tốt
đẹp đi, Sophie. Ít nhất Will sẽ không sốc. Tôi không nghĩ anh ấy chưa
từng thấy một cô gái bất tỉnh nào trước Jessamine, và cũng như anh ấy sẽ còn thấy nhiều tiểu thư bất tỉnh trước mặt mình sau Jessamine.”
Tessa ít nhất cũng sai ở một điểm: Will sốc thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT