Gần đến nửa đêm thì Will mới về tới Học Viện. Khi anh đi được nửa đường Threadneedle, trời bắt đầu đổ mưa. Anh đang trú dưới mái hiên nhà xuất bản Dean & Son để cài cúc áo khoác và kéo khăn quàng sát cổ, nhưng nước mưa đã chảy vào miệng anh – từng giọt lớn, lạnh buốt có vị của than đá và bùn sình.

Thình lình một bóng đen từ trên hiên thò xuống, cái đầu tròn tròn nhỏ xuống từng giọt mưa. Cô thoáng nhìn anh, bộ đồ đã ướt đẫm vì mưa và cái vật đang phồng lên trong túi quần.

Cô nhếch miệng thành một nụ cười “Anh Herodale có vẻ không hề giật mình nhỉ. Đúng là gặp ma lắm thành quen.”

Will cũng không kém cạnh “Cô Muphin đi đêm lắm muốn hóa thành dơi sao?”

Nghe câu đó Arya lộn nhào nhẹ nhàng đáp xuống đứng cạnh Will, không có tiếng động khi đặt chân lên thềm chỉ có tiếng tí tách của những hạt mưa từ bộ đồ đen của cô.

“Cô hình như lúc nào cũng mặc những bộ kì quái nhỉ? Định đi ăn trộm ở đâu sao!” Will nhìn cô một lượt nói.

Arya đầu trùm mũ che nửa mặt dưới, thân vận y phục đen, chân đi đôi ủng cao gần đến gối, toàn thân lộ vẻ thanh thoát nhẹ nhàng đúng là nó rất hợp với cô. Mái tóc đen huyền của Arya đã được giấu dưới mũ trùm, duy chỉ còn đôi mắt nâu sáng lộ ra. Trông Arya khá giống với những tên đạo chích bên Trung Quốc mà Will đã từng được nghe Jem kể.

“Thế nào? Rất đẹp có phải không?” Arya vui vẻ “Nó được tôi mang từ Nhật sang đấy! Di chuyển vừa nhanh vừa dễ dàng nữa. Sao? Có muốn một bộ như thế này không?” Cô huých nhẹ vào tay Will, nói khích.

“Mà cô đi đâu vậy? Rất ít khi thấy cô về Học Viện.”

“Hẹn hò với Nigel Sáu ngón!” Cô rạng rỡ cười

Không đúng, Will vừa nghĩ, cứ đứng cạnh cô nàng này là cái miệng khẩu nghiệp của cậu không thể phát huy được.

Như nhớ ra một chuyện quan trọng, Will vừa định mở miệng thì bị Arya xen ngang.

“Thomas phải không? Yên tâm cậu ấy ổn. Sau này đừng bao giờ nhắc tới nữa.” Sắc mặt Arya chợt nghiêm lại không còn vẻ cợt nhả. Cô bước vài bước ra hẳn ngoài mái hiên đang trú, chùn chân nhảy vụt lên mái căn nhà trước mặt rồi chạy mất tăm trong màn mưa

Con người kì lạ, anh so vai để tránh cái cảm giác mưa quất như kim đâm khi rời mái hiên và đi qua đê sông Thames, về Học Viện. Dù đã sống nhiều năm ở Luân Đôn, mưa vẫn làm anh nhớ nhà. Anh vẫn nhớ mưa nơi thôn quê, ở Wales quê nhà, nhớ cái vị mát lành của nó, nhớ cảm giác được lăn tròn trên suờn đồi ướt rượt, khiến cỏ bám cả vào tóc lẫn quần áo. Nếu nhắm mắt, anh có thể nghe thấy tiếng cười của chị và em gái mình văng vẳng bên tai. Will, em làm hư quần áo mất; Will, mẹ sẽ giận đấy...

Will tự hỏi liệu mình có thể trở thành dân Luân Đôn thứ thiệt khi trong anh còn những hồi ức về một khoảng không gian bao la đất trời, về một bầu không khí trong lành hay không. Ở đó không có những con phố nghìn nghịt người, không có bầu không khí nơi đâu cũng thấy khói bụi – bụi lẩn lút chui vào trong quần áo, phủ một lớp mỏng trên tóc và bết cả vào gáy – và cũng chẳng có mùi hôi thối bốc lên từ dòng sông đen ngòm. Anh đã tới phố Fleet. Quán Điện Thờ ở đằng xa hiện rõ qua màn sương, còn con phố thì lầy lội nước mưa. Một cỗ xe ngựa lọc xọc phóng qua vừa lúc anh lách vào con hẻm giữa hai tòa nhà, bánh xe làm tóe nước bẩn ở góc đường.

Giờ anh có thể thấy ngọn tháp của Học Viện ở đằng xa. Chắc chắn họ đã ăn xong bữa khuya, Will nghĩ. Đồ ăn hẳn đã được dọn đi cả. Bridget đã đi ngủ; anh có thể chuồn vào bếp và bày biện một bữa với bánh mì, phô mai và bánh bông lan nguội. Dạo này anh đã bỏ rất nhiều bữa, và nếu anh dám nhìn thẳng vào sự thật, anh sẽ thấy chỉ có một nguyên nhân duy nhất: anh muốn tránh mặt Tessa. Anh không muốn tránh cô – nói đúng hơn, chiều nay anh đã không làm được điều đó, khi mà không chỉ lẽo đẽo theo cô lên lớp, anh còn cùng cô vào phòng khách. Đôi lúc anh tự hỏi có phải anh làm những chuyện đó để thử thách mình, để kiểm nghiệm xem tình cảm của anh đã biến mất chưa hay không. Nhưng chúng vẫn còn đó. Mỗi khi thấy cô, anh đều muốn ở cùng cô; khi ở cùng cô, anh chỉ muốn được chạm vào cô; và khi chỉ cần chạm vào tay cô thôi là anh lại muốn ôm cô. Anh muốn được ôm cô như lúc ở gác mái. Anh muốn nếm mùi vị da cô và ngửi hương tóc cô. Anh muốn chọc cô cười. Anh muốn ngồi nghe cô nói về sách vở tới khi nhức tai thì thôi. Nhưng đó là những điều anh không được phép muốn, vì chúng là những điều anh không thể có, và muốn điều không thể có chỉ dẫn đến đau khổ và quẫn trí mà thôi.

Anh đã về nhà. Cửa Học Viện mở toang khi anh chạm tới, bày trước mắt anh một tiền sảnh đầy những ngọn nến đang hấp háy cháy. Anh nghĩ tới cảm giác bồng bềnh do ma phiến mang tới lúc ở cái sới nghiện trên đại lộ Whitechapel đó. Cảm giác được từ bỏ niềm mong nỗi muốn thật quá sung sướng. Anh đã mơ thấy mình nằm trên một ngọn đồi ở Wales nhìn lên bầu trời cao xanh, và Tessa, vừa cùng anh bước lên đồi, nay đang ngồi cạnh anh. Anh yêu em, anh đã nói vậy rồi hôn cô như thể đó là điều tự nhiên nhất trên thế giới. Em yêu anh chứ? Cô đã mỉm cười với anh và nói, Anh luôn chiếm vị trí quan trọng nhất trong tim em.

Hãy nói với anh rằng đây không phải mơ đi, anh đã thì thầm lời ấy bên tai cô khi cô ôm anh, và rồi anh không còn biết mình tỉnh hay mơ nữa. Anh cởi áo khoác khi lên lầu, lắc lắc mái tóc ướt. Nước lạnh chảy thành dòng xuống lưng áo anh, thấm ướt sống lưng anh, khiến anh rùng mình. Cái gói quý báu anh mang về từ chỗ tụi ifrit đang an vị trong túi quần. Anh nhét tay vào túi, lần sờ nó cho an tâm.

Những ngọn đuốc phù thủy tù mù thắp sáng các hành lang; anh đi được nửa hành lang đầu tiên thì dừng lại. Anh biết cửa phòng Tessa ở đó, đối diện với phòng Jem. Và ở đó, đứng trước cửa phòng cô, là Jem – nhưng nói “đứng” có lẽ không đúng. Jem đang đi đi lại lại, hay nếu nói theo cách của Charlotte thì là đang “chà mòn thảm”. “James ơi,” Will gọi, phần nhiều vì ngạc nhiên.

Jem ngẩng phắt lên, và anh ngay lập tức lùi khỏi cửa phòng Tessa, trở về hướng phòng mình. Gương mặt anh lộ vẻ bối rối. “Chắc tôi không nên ngạc nhiên khi thấy bồ đi lang thang trong hành lang vào giờ này.” “Tôi nghĩ nếu giờ này bồ không thấy tôi ở ngoài hành lang thì mới là lạ,” Will nói. “Sao bồ còn thức? Bồ ổn chứ?”

Jem liếc cửa phòng Tessa một lần cuối rồi nhìn Will. “Tôi định đi xin lỗi Tessa,” Jem nói. “Tôi nghĩ tiếng vĩ cầm của tôi khiến cô ấy không ngủ được. Bồ đã đi đâu vậy? Lại thậm thụt hẹn hò với Nigel Sáu Ngón hả?”

Will giật mình nghĩ ‘Câu này giành cho Arya mới hợp lí.’ cậu cười toe toét, nhưng Jem không đáp lại. “Tôi có đồ cho bồ đây. Thôi nào, cho tôi vào phòng bồ đi. Tôi không muốn đứng cả đêm ngoài hành lang đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play