Có tiếng bước chân trên cầu thang, và hai người lạ đi vào, cả hai đều không mặc đồ đi săn, mà mặc đồ gia nhân. Trong đó có một người phụ nữ trẻ chắc chắn không có từ nào mô tả chị ta hợp hơn từ “gầy trơ xương” – xương dường như quá lớn so với vóc người gầy gò, nhìn hơi quái gở. Tóc chị ta màu đỏ tươi, búi gọn dưới cái mũ quả dưa. Bàn tay trần của chị ta bị cước đỏ và thô sần. Tessa đoán người phụ nữ này tầm hai mươi. Đứng bên cạnh chị ta là một chàng trai trẻ tóc nâu xoăn, cao to lực lưỡng… Sophie hít vào một hơi. Mặt cô ấy bỗng trắng bệch. “Thomas…”

Chàng trai trẻ tỏ vẻ ngượng ngùng. “Thưa cô, tôi là anh trai của Thomas. Tôi tên Cyril. Cyril Tanner.” “Đây là những gia nhân mà Hội Đồng đã hứa đưa tới để bù đắp cho sự mất mát của Học Viện Luân Đôn,” Gabriel nói. “Cyril Tanner và Bridget Daly. Quan Chấp Chính yêu cầu chúng tôi đưa họ từ ga Kings Cross đến, và chúng tôi vâng lệnh. Cyril sẽ thay thế Thomas và Bridget sẽ thế chỗ đầu bếp cũ ở nơi này, Agatha. Họ đều được huấn luyện trong những gia đình Thợ Săn Bóng Tối nề nếp và được người ta khen ngợi hết chừng.”

Những đốm đỏ bắt đầu xuất hiện trên má Sophie. Trước khi cô ấy kịp nói gì, Jem đã lên tiếng ngay, “Không ai có thể thay thế Agatha hay Thomas, Gabriel ạ. Họ là gia nhân, nhưng cũng là bạn của chúng tôi.” Anh gật đầu chào Bridget và Cyril. “Tôi không có ý xúc phạm.” Bridget chỉ chớp đôi mắt nâu, còn Cyril nói, “Không sao hết.” Kỳ lạ là giọng anh ta cũng giống giọng Thomas. “Thomas là em tôi. Cũng không có ai có thể thay thế vị trí của nó trong lòng tôi.”

Sự im lặng ngượng nghịu bao trùm khắp phòng. Gideon đứng dựa tường, tay khoanh lại, mặt hơi cau. Anh ta trông khá được, giống người em, nhưng vẻ cau có đã phá hỏng vẻ đẹp ấy. “Được rồi,” Gabriel cuối cùng cũng cất tiếng phá tan sự im lặng. “Charlotte nhờ tôi đưa họ lên gặp ba người. Jem, nếu cậu muốn đưa họ về phòng khách, Charlotte đang đợi và có chỉ thị…”

“Vậy cả hai đều không cần luyện tập thêm sao?” Jem hỏi. “Vì đằng nào hai người cũng huấn luyện Tessa và Sophie, nên nếu Bridget hay Cyril…” “Như Quan Chấp Chính đã nói, họ được huấn luyện rất tốt ở chỗ làm trước,” Gideon nói. “Cậu cần bằng chứng chăng?”

“Tôi không nghĩ là cần thiết,” Jem nói. Gabriel cười tươi. “Thôi nào Carstairs. Chắc các cô gái cũng muốn thấy rằng người phàm cũng có thể chiến đấu gần giỏi bằng Thợ Săn Bóng Tối, nếu được chỉ dạy tốt. Cyril?” Anh ta tới bên tường, chọn hai thanh trường kiếm, và phi một thanh cho Cyril. Cyril bắt gọn gàng và tiến vào giữa phòng, nơi có một vòng tròn được vẽ trên sàn gỗ.

“Chúng tôi đã biết cả rồi,” Sophie nhỏ giọng thì thầm chỉ để Tessa nghe thấy. “Thomas và Agatha đều được huấn luyện đấy.” “Gabriel chỉ cố chọc tức chị thôi,” Tessa cũng thì thầm đáp lại. “Đừng để hắn làm chị phiền lòng.”

Sophie cắn chặt răng khi Gabriel và Cyril gặp nhau giữa phòng, hai thanh kiếm lóe sáng. Tessa phải thừa nhận nhìn cảnh hai người vờn nhau, kiếm vun vút trong không khí, loang loáng ánh bạc và đen có gì đó rất đẹp. Tiếng ong ong của kim loại chém vào kim loại, cách họ di chuyển nhanh tới độ mắt cô khó theo kịp. Nhưng Gabriel vẫn giỏi hơn; điều đó rõ ràng kể cả với người chưa kinh qua huấn luyện. Phản xạ của anh ta nhanh hơn. Di chuyển cũng uyển chuyển hơn. Đây không phải là một cuộc đấu cân sức; Cyril, tóc bết vào trán vì mồ hôi, rõ ràng đã dốc hết sức nhưng Gabriel chỉ đang câu giờ. Cuối cùng, khi Gabriel gọn gàng dùng một cú phẩy cổ tay đánh rớt vũ khí của Cyril, khiến thanh kiếm kêu leng keng trên sàn, Tessa không thể nào không thấy căm phẫn thay Cyril. Không một người phàm nào có thể đánh thắng một Thợ Săn Bóng Tối. Chẳng phải vậy sao?

Mũi kiếm của Gabriel chỉ cách cổ Cyril vài phân. Cyril giơ tay đầu hàng, và một nụ cười, giống như một nụ cười rộng lượng của người anh trai, nở trên gương mặt anh. “Tôi đầu…” Bỗng một chuyển động loáng lên. Gabriel kêu lên một tiếng và thụp xuống, thanh kiếm bị đánh bay khỏi tay anh ta. Cơ thể anh ta chạm đất, Bridget tì gối lên ngực anh ta, và nhe răng. Chị đã chuồn ra sau lưng Gabriel tự lúc nào và gạt chân anh ta khi không ai để ý. Giờ chị ta rút một con dao khỏi ngực áo và dư dứ trước cổ họng anh ta. Gabriel ngước nhìn chị ta một lát, bối rối và chớp đôi mắt màu lục. Sau đó anh ta bắt đầu cười.

Giờ Tessa thích anh ta hơn trước. Nhưng tất nhiên là không nhiều. “Rất ấn tượng,” một giọng kéo dài quen thuộc vang lên tại ngưỡng cửa. Tessa ngoái nhìn. Đó là Will, và theo cách nói của dì thì trông anh như bị lôi xềnh xệch qua cả một bờ giậu. Áo sơ mi rách bươm, tóc rồi bù và đôi mắt màu lam vằn tia máu. Anh cúi xuống, nhặt kiếm của Gabriel và vui vẻ chỉ Bridget. “Nhưng chị ta nấu ăn được chứ?”

Bridget lật đật đứng dậy, má ửng sắc hồng sậm. Chị nhìn Will hệt như cách các cô thiếu nữ vẫn thường nhìn – miệng hé mở, như thể không thể tin vào thị giác của mình. Tessa rất muốn nói trông Will còn đẹp hơn nếu không giống như bị dựng dậy khỏi giường thế này, và tuy rằng choáng ngợp trước vẻ đẹp của anh chẳng khác nào bị choáng ngợp trước miếng thép sắc lẹm: điều đó nguy hiểm và không được lấy làm khôn ngoan. Nhưng việc gì cô phải nói chứ? Tự cô đã luận ra điều đó cơ mà. “Tôi nấu ăn ổn, thưa cậu chủ,” chị nói mang chút âm điệu Ireland. “Những người chủ trước của tôi không hề phàn nàn.” “Chúa ơi, chị là người Ireland,” Will nói. “Chị có thể nấu món gì không có khoai tây không? Hồi tôi còn nhỏ, gia đình tôi có thuê một đầu bếp người Ireland. Bánh khoai tây đủ loại, rồi thì khoai tây chấm súp khoai tây…”

Bridget có vẻ bối rối. Trong khi đó, không hiểu Jem đã băng qua phòng bằng cách nào và tóm tay Will. “Charlotte muốn gặp Cyril và Bridget ở phòng khách. Chúng ta đưa họ tới đó nhé?” Will lưỡng lự. Giờ anh đang nhìn Tessa. Cô nuốt nước bọt qua cái cổ họng khô khốc. Anh trông như có điều gì muốn nói với cô. Gabriel liếc nhìn hai người và cười khẩy. Mắt Will thẫm lại và anh quay người, nhưng Jem đã kịp kéo anh ra hành lang và khuất dạng. Sau một thoáng bối rối, Bridget và Cyril cũng lật đật đi theo.

Khi Tessa quay lại nhìn về giữa phòng, cô thấy Gabriel đã lấy một thanh kiếm đưa cho người anh trai. “Giờ,” anh ta nói. “Là lúc bắt đầu luyện tập, các quý cô thấy thế nào?” Gideon cầm thanh kiếm. “Esta es la idea más estúpida que nuestro padre ha tenido,” anh ta nói. “Nunca.”(*)

(*) Đây là ý kiến ngu xuẩn nhất của bố từ trước tới nay (tiếng Tây Ban Nha, ND).

Sophie và Tessa nhìn nhau. Tessa không biết chắc Gideon vừa nói gì, nhưng estúpida nghe quen tai lắm. Phần còn lại của ngày hôm nay coi bộ sẽ dài đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play