Cuối tuần, Thiên Tuyết hẹn Tuyết Linh và Ngọc Ly
đi đến nhà hàng ăn cơm, cô cũng gọi Lạc Hi đến anh vui vẻ đi đến nhà
hàng vừa định bước vào anh nghe thấy cuộc trò chuyện của ba người họ,
nghe thấy giọng của Tuyết Linh hỏi cô:
"Tiểu Tuyết! Tớ hỏi cậu rốt cuộc là cậu có thực sự thích Lạc Hi hay chỉ muốn lợi dụng cậu ấy để trả thù, chọc tức Tử Dật?"
Cô nghe Tuyết Linh hỏi vậy liền giật mình, cô chần chừ, ấp úng đáp:" Tớ... Quả thật là tớ chỉ muốn lợi dụng cậu ấy để trả thù, chọc tức Tử Dật
nhưng mà..."
Anh nghe cô nói vậy đau lòng liền quay người bỏ đi anh không muốn nghe cô tiếp tục nói nữa.
Ngọc Ly hỏi cô:" Nhưng mà sao?"
" Nhưng mà khi bên cạnh cậu ấy tớ rất vui vẻ, hạnh phúc cảm giác ấy rất khác khi ở bên cạnh Tử Dật." Cô đáp.
Tuyết Linh khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng nói với cô:" Người cậu thực sự thích là Lạc Hi."
Thiên Tuyết cười nhẹ, lắc đầu đáp:" Không thể nào đâu người tớ thích là Tử Dật mà."
Ngọc Ly vẻ mặt tức giận, hét lớn vào cô:" Đó chỉ là cảm xúc nhất thời của
cậu thôi, cậu hãy nghĩ lại đi lúc Tử Dật chia tay với cậu, cậu có thực
sự là đau lòng, khóc hay không?"
Cô chợt sựng người lại, quả thật lúc chia tay với Tử Dật tuy cô có đau
lòng nhưng lại không nhiều cô chỉ tức giận còn khóc cô không hề khóc dù
chỉ là một giọt nước mắt.
Tuyết Linh nhìn cô rồi hỏi tiếp:" Mỗi lúc cậu vui hay buồn ngoại trừ những
việc chúng ta đang che giấu thì người đầu tiên cậu chia sẻ chính là Lạc
Hi, lúc cậu ấy đột nhiên mất tích cậu không quan tâm tới mình còn có bạn trai bên cạnh mà lại rất quan tâm lo lắng cho cậu ấy."
Cô im lặng một lúc rồi ấp úng:" Tớ..."
Hai người bạn của cô thấy cô như vậy thì chỉ biết lắc đầu thở dài, Tuyết
Linh chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi:" Tại sao giờ này Lạc Hi lại chưa
đến chứ? Cậu ấy là người rất đúng giờ mà?"
Nghe vậy, cô liền vội lấy điện thoại ra điện cho anh nhưng gọi mãi anh không bắt máy. Lúc này tim anh đau vô cùng, đôi mắt anh đỏ ngầu nhớ lại những lời nói ấy của cô, anh vô hồn đi qua đường, tiếng kèn xe in oi vang lên khiến anh giật mình quay người lại thì...
'Rầm' anh đã nằm bất động trên đường, máu từ khắp người anh loang ra trước
khi anh rơi vào tình trạng bất tỉnh anh vẫn luôn miệng gọi tên cô.
Cô đang ở nhà thì bỗng nhiên tim cô đau nhói trong người cô có một cảm
giác rất bồn chồn, lo lắng, một cảm giác rất bất an. Cô liền lấy máy gọi không ngừng cho Lạc Hi nhưng đáp lại chỉ là một tiếng chuông không có
người hồi âm.
Suốt 2 ngày trôi qua, cô cùng mọi người không có một chút tin tức gì của
anh, cô nóng ruột, khó chịu, lo lắng cho anh vô cùng. Điện thoại cô bỗng nhiên reo lên cô vội nhấc máy lên nghe, bên kia điện thoại giọng nói
của một người phụ nữ cất lên:" Thiên Tuyết! Bác là mẹ của Lạc Hi cháu
còn nhớ bác chứ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT