Y tá đáp:" Cô ấy không sao cô ấy đang được bác sĩ Cố khâu lại vết mổ."
Một lúc sau, cô được đẩy ra từ lúc cô ở bên trong đến khi được đẩy ra ngoài anh vẫn không hề để ý đến đứa con mới vừa chào đời của mình mà cứ dán
mắt vào căn phòng phẫu thuật đến khi cô được đưa ra anh đi đến năm lấy
tay cô không rời.
Cô khẽ mở mắt tỉnh dậy, cau mày thấy anh đang nắm tay cô ngủ gật, cô liền
lay lay anh, anh mở mắt thấy cô tỉnh dậy anh liền hỏi:" Tiểu Tuyết! Em
tỉnh lại rồi sao?"
Cô nhìn xung quanh hỏi anh:" Con đâu rồi?"
Anh đột nhiên ngớ người ra trước câu hỏi của cô:" Hả? Con? Con đâu? À mọi
người sợ làm ồn đến em nên đang bế con ở bên ngoài để anh kêu mọi người
bế vào cho em."
Anh bây giờ mới nhớ ra về chuyện đứa con anh bước ra ngoài bế đứa con vào
cho cô, cô nhìn đứa bé mỉm cười hạnh phúc, cô nhìn anh:" Anh đã đặt tên
cho nó chưa?"
Anh nhăn mặt rồi giãn ra nói:" Y Trân! Cung Y Trân!"
Cô mỉm cười gật đầu, mọi người lại tiếp tục giành bế Y Trân với nhau."
Bốn năm sau
Khả Hân cùng Thiệu Văn và Cố Trạch đang đùa giỡn trong căn biệt thự, Thiên
Tuyết cùng Lạc Hi và mọi người nhìn chúng đang chơi vui vẻ quay người
sang nhìn Y Trân và Kha Dương mọi người chỉ biết thở dài, Lạc Vân thở
dài, lắc đầu:" Hai đứa trẻ này y hệt Lạc Hi và Tiểu Tuyết lạnh như
băng."
Lạc Hi
trừng mắt với chị mình, Angel nhìn anh nói:" Nè anh trừng chị ấy cái gì? Chị ấy nói đúng mà, Kha Dương còn đỡ tuy nó lạnh lùng nhưng vẫn còn
chút gì đó là ấm áp, tinh nghịch làm nũng như những đứa trẻ khác còn Y
Trân nó như tảng băng ngàn năm ấy y hệt Tiểu Tuyết lúc trước."
Buổi tối, cô đang ngồi nghịch điện thoại, Lạc Hi từ trong phòng tắm bước ra
tóc vẫn còn ướt trong anh rất yêu nghiệt anh mỉm cười hì hì khiến cô đột nhiên rợn người, cô nhìn anh bằng ánh mắt nhìn nghi ngờ hỏi:" Anh muốn
làm gì đây?"
Nghe cô nói vậy miệng anh vẫn cười đi đến gần cô ôm chặt lấy cô vào lòng nói:
"Bà xã! Anh muốn có thêm một tiểu công chúa hay là chúng ta cùng nhau sinh thêm một tiểu công chúa đi."
Vừa dứt lời anh liền bị cô ném một cái gối thẳng vào mặt, cô hừ một tiếng:
"Biến đi cho em."
Tuy nói như vậy, anh vẫn không buông tha cho cô, anh nhân lúc cô không đề
phòng, chú ý lập tức đè cô xuống dưới người của mình mà hành sự. Giọng
nói bực bội cô nói:
"Cơn thú tính của anh khi nào mới hết đây?"
Anh trả lời cô bằng một câu khiến cô im bặt cứng đờ, rùng mình:" Cơn thú
tính của anh không thể nào hết được đâu, con mắt của anh chỉ cần nhìn
thấy em thì cơn thú tính của anh lại nổi lên."
Cô nghe thế chỉ biết mắng anh:
"Đồ biến thái nhà anh! Cung Lạc Hi! Anh là đồ biến thái."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT